Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kẻ lừa đảo á?"

Tiểu Dã chớp chớp đôi mắt to tròn, nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Thật ra từ lần đầu tiên ta nhìn thấy gã, tuy là chỉ liếc mắt một cái, nhưng đã cảm thấy người này không đơn giản, nhưng đây chẳng qua chỉ là cảm giác. Vào lần thứ hai ta gặp gã, ta đã lưu tâm đánh giá gã một phen. Trước tiên là cách ăn mặc của gã, đồ gã mặc hết sức khéo léo, thậm chí có thể nói là rất có quý khí, từ y phục đến giày đều làm từ loại vải thượng đẳng. Một người trọng bề ngoài như thế, vừa nhìn là đã khiến người ta cảm thấy đó không phải là dân chúng bình thường. Nhưng những con em quý tộc như Vương Huyền Đạo hay Trịnh Thiện Hành, cách ăn mặc của bọn họ thật ra đều hết sức đơn giản, thứ cần chỉ là sạch sẽ chỉnh tề. Khí chất quý tộc của bọn họ đến từ bên trong, thứ này là cần thời gian để lắng đọng, là cần phải bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Mà trong nghệ thuật lừa đảo, có một bộ môn gọi là ngụy trang. Một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp không những có thể ngụy trang bề ngoài, mà thậm chí ngay cả thần vận và khí chất cũng có thể ngụy trang. Còn mấy kẻ lừa đảo nghiệp dư, bọn họ chỉ có thể ngụy trang bề ngoài, không thể ngụy trang khí chất bên trong, những kẻ này cần phải dựa vào một số vật trang sức bên ngoài để bù đắp thiếu sót của mình. Mà khí chất quý tộc của Tạ Huy kia, không phải từ bên trong, mà là dựa vào sự hỗ trợ của y phục."

Tiểu Dã ngẫm nghĩ một chút, nói: "Trịnh công tử và Vương công tử thì đúng là nhìn có chút khác với người bình thường, nhưng đệ thấy tên Dương Mông Hạo kia cũng không có khí chất quý tộc gì."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đệ chớ xem thường Tiểu Mông, nó chỉ là một kiểu khí chất quý tộc khác. Nói đơn giản, chính là ăn chơi trác táng. Giọng điệu, tư tưởng, thần thái, tác phong hành sự của nó đều có đặc điểm của ăn chơi trác táng. Muốn ngụy trang thành loại người như nó, chưa chắc đã dễ hơn so với ngụy trang thành người như Vương Huyền Đạo, thậm chí còn khó hơn một chút. Bởi vì đặc điểm rõ ràng nhất của đám ăn chơi trác táng chính là không nói đạo lý, không có sinh hoạt trong bối cảnh của bọn họ, đệ sẽ không thể nào thể hiểu được kiểu tư tưởng không nói đạo lý của họ. Hơn nữa, điều này chỉ là một phần thôi."

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Còn một điểm nữa, hôm đó ta đã cố ý thăm dò Tạ Huy một phen. Ta nói trước là sẽ giúp gã mưu cầu quan lộ. Mà gã thì từ chối mà gần như không có bất kỳ do dự nào. Từ đó có thể thấy, ngay khi ta vừa mở miệng, là gã đã muốn từ chối rồi, vì vậy gã không hề do dự thể hiện rằng gã không có dự định mưu cầu quan lộ. Thế nhưng, trước đó gã lại nói gã đến Trường An là để mưu cầu quan lộ, mà ta cũng không có nói sẽ giúp gã mua quan hay gì đó, mà là nhắc đến hết sức mập mờ. Dựa theo nhân tính, nếu đây thật sự là điều gã khao khát, thì gã nhất định sẽ do dự, có cân nhắc mới đúng. Điều này không liên quan đến phẩm hạnh, mà đây là nhân tính, vì vậy biểu hiện này của gã là bất hợp lý.

Nhưng khi nói sẽ lấy tiền ra giúp gã đút lót, thì gã lại có chút chần chừ, trong mắt còn xuất hiện chút vui mừng. Tuy gã ẩn giấu rất kỹ, nhưng đôi mắt của gã vẫn bán đứng gã. Thứ thành thật nhất của một người chính là tâm, kế đó là mắt, mà kẻ lừa đảo lợi hại nhất, không chỉ có đôi mắt biết gạt người, mà cho dù là cái tâm cũng biết gạt người. Rất hiển nhiên, Tạ Huy vẫn chưa đạt đến cấp bậc này."

Kỳ thật đây chỉ là cách nói khiêm tốn của Hàn Nghệ, Tạ Huy đã ẩn giấu khá sâu rồi, chẳng qua người ngồi trước mặt gã là một tên lừa đảo còn lợi hại hơn gã mấy bậc.

Tiểu Dã nghe vậy đột nhiên nhớ tới trước đây khi Hàn Nghệ lợi dụng con chó Tiểu Hoàng để lừa Dương Phi Tuyết, đôi mắt đầy bi thống kia, thật sự là làm cho người nhìn mà rơi lệ nha. Cho dù là một người không quen, cũng có thể thông qua đôi mắt này mà tưởng tượng ra được tình cảm sâu đậm của Hàn Nghệ và Tiểu Hoàng. Nếu không phải trước đó nó đã nhìn thấy động tác chuẩn bị của Hàn Nghệ, thì tuyệt đối không thể nhìn thấu mánh khóe lừa đảo của Hàn Nghệ, nói: "Là giống lúc trước Hàn đại ca lừa Dương tỷ tỷ đó sao?"

"Sặc!"

Vẻ mặt Hàn Nghệ lúng túng nói: "Hạo Hãn ca à, chuyện cũ chớ có nhắc lại làm gì."

Tiểu Dã cười ha hả vài tiếng, sau đó gật đầu vài cái, lại hỏi: "Vậy tại sao Tạ Huy kia lại muốn lừa Mộng Tư tỷ tỷ?"

"Đương nhiên là vì tiền rồi!"

Hàn Nghệ nói: "Trên đời có một đám lừa đảo thuộc dạng vô sỉ nhất, chính là chuyên đi lừa tiền của kỹ nữ. Bởi vì kỹ nữ là một quần thể yếu thế, chẳng qua trong đó lại không thiếu kỹ nữ có nhiều tiền. Nhưng mà, phàm là kỹ nữ thì không ai lại không cảm thấy tự ti từ trong nội tâm, hơn nữa địa vị của bọn họ ti tiện, lời nói ra cũng khó người khác tin phục. Cho dù bọn họ bị người khác lừa, thì đa phần bọn họ cũng sẽ không đi báo quan. Một là sợ sẽ tự mình chuốc nhục, hai là sợ bị đồng nghiệp cười chê. Thông thường trong thời gian đầu kỹ nữ bị lừa, nhất định sẽ nhận được sự ngưỡng mộ và ghen tị của đồng nghiệp, hơn nữa người mắc bẫy thường rất dễ bành trướng, khoe khoang trước mặt đồng nghiệp. Vì thế nếu bị người khác biết được là mình bị lừa, thì chắc chắn sẽ dẫn đến vô số lời cười nhạo, cho nên lừa gạt bọn họ sẽ tương đối an toàn hơn một chút.

Kế tiếp, ngày thường kỹ nữ chịu đủ khuất nhục, lúc nào cũng phải miễn cưỡng tươi cười, thật ra nội tâm lại vô cùng cô đơn, trống rỗng. Các nàng càng khao khát tình yêu và sự ấm áp so với người bình thường, cho nên một khi có người đối tốt với các nàng, các nàng sẽ lập tức khăng khăng sống chết vì đối phương, phó thác tất cả cho đối phương. Cho nên dựa vào loại nội tâm này của kỹ nữ, bọn lừa đảo thường hay ra tay từ mặt tình cảm, tỷ lệ thành công rất là cao. Hơn nữa, kỹ nữ luôn ôm ảo tưởng vô tận đối với tình yêu, mà sự ảo tưởng này vô hình trung lại trở thành tiêu chuẩn chọn chồng của bọn họ. Vì vậy người bọn họ thích đều là tài tử phong lưu phóng khoáng, cho nên đám lừa đảo loại này thường sẽ khoác lên mình vẻ ngoài vô cùng tốt."

Tiểu Dã nghe vậy liên tục gật đầu, nói: "Vậy Hàn đại ca huynh nói xem, gã sẽ lừa Mộng Tư thế nào?"

Hàn Nghệ cười nói: "Cái này rất đơn giản, không phải gã nói gã đến Trường An mưu cầu quan lộ sao, cho nên gã chỉ cần dựa vào lý do này, nói là thiếu tiền để chuẩn bị, vậy là Mộng Tư tự nhiên sẽ lấy tiền cho gã, chỉ cần Mộng Tư yêu gã rồi, vậy thì đúng là có quá nhiều cách để kiếm tiền."

Tiểu Dã cau mày nói: "Nhưng gã không sợ Mộng Tư tỷ sẽ nói chuyện này với Hàn đại ca sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Một người nam nhân dùng tiền của nữ nhân, đây không phải chuyện vinh quang gì, chỉ cần Tạ Huy ám chỉ vài câu, Mộng Tư quyết sẽ không nói ra chuyện này."

Tiểu Dã nghe vậy cực kỳ không vui, nó căm ghét loại người thế này, nói: "Hàn đại ca, nếu đã vậy, sao huynh không nói với Mộng Tư?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vô ích thôi, Mộng Tư đã yêu tên đó rồi, trừ khi ta có chứng cứ trong tay, nếu không Mộng Tư sẽ không tin ta, ngược lại sẽ còn thúc đẩy Mộng Tư càng thêm kiên định đứng về phía Tạ Huy. Nói không chừng thằng Tạ Huy kia sẽ còn trả đũa, nói ta lén lút làm chuyện xấu, không muốn để Mộng Tư rời đi."

Tiểu Dã cau mày nói: "Hàn đại ca, hay là đệ đi dạy dỗ gã."

Hàn Nghệ vội vàng ngăn cản nói: "Tiểu Dã, đệ đừng có làm loạn."

Tiểu Dã nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn Mộng Tư bị tên xấu xa đó lừa sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên à không. Tên Tạ Huy này kinh nghiệm phong phú, hành sự kinh nghiệm, ăn nói lão luyện, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên lừa đảo, nhất định có rất nhiều kỹ nữ đã bị gã lừa mất cả người và của. Chúng ta cần phải cho gã biết tư vị thống khổ của chuyện này. Đệ trước tiên hãy thăm dò thói quen sinh hoạt của gã, tự ta có cách đối phó với gã sau."

Tiểu Dã hoàn toàn tin tưởng vào Hàn Nghệ, vỗ ngực nói: "Việc này cứ để cho đệ."

Hàn Nghệ cười, nói: "Nhưng mà Tiểu Dã này, chuyện này đệ biết ta biết , nhưng tuyệt đối đừng để cho người thứ ba biết, đặc biệt là Tiểu Béo, biết không?"

Tiểu Dã nói: "Tại sao? Tiểu Béo là huynh đệ của chúng ta mà."

Hàn Nghệ thở dài: "Tiểu Béo trời sinh tính hồn nhiên, hỉ nộ ái ố đều viết rõ trên mặt, nếu đệ ấy biết chuyện này, ta sợ sẽ khiến Tạ Huy nhìn ra sơ hở. Ngoài ra, ta không muốn Tiểu Béo biết những chuyện quá sức dơ bẩn này, ta hi vọng nó sẽ có thể mãi sống trong vô ưu vô lự."

Tiểu Dã gật đầu nói: "Đệ hiểu rồi."

Hàn Nghệ cười ha hả, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Buổi chiều, trong một tiệm thuốc duy nhất ở hẻm Bắc, chỉ thấy Lư Sư Quái cùng phu nhân Liễu Cầm và con gái Lư Tri Liên đang bận rộn ở bên trong.

"Phụ thân, cái cát cánh này để ở đâu?"

Đôi tay nhỏ bé của Lư Tri Liên đang gắng sức bưng một cái chén nhỏ, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Lư Sư Quái.

"Để đó cho cha đi." Lư Sư Quái nhận lấy cái chén, kéo một ngăn kéo ra, đổ cát cánh vào trong.

Lư Tri Liên chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: "Phụ thân, tại sao cha lại đổ cát cánh vào trong cái hộp gỗ nhỏ này vậy?"

Liễu Cầm đi đến, xoa cái đầu nhỏ của Lư Tri Liên, dịu dàng nói: "Cái này đương nhiên là có lý do, bởi vì cát cánh là thuốc thường dùng, cho nên để ở chỗ dễ lấy nhất, một số thuốc không thường dùng thì có thể để ở nơi cao hơn."

Lư Tri Liên gật đầu, nói: "Con hiểu rồi."

Liễu Cầm lại nói: "Còn nữa, đây không phải hộp gỗ nhỏ, đây gọi là ngăn kéo, còn tủ thuốc này gọi là tủ thuốc Thất tinh, đây là thứ mà Hàn thúc thúc lần trước chúng ta gặp phát minh ra đấy."

Lư Tri Liên kinh ngạc nói: "Chính là thúc thúc trẻ tuổi lần trước chúng ta gặp sao?"

Liễu Cầm gật gật đầu.

Lư Tri Liên nói: "Hàn thúc thúc kia thật là thông minh nha."

Chợt nghe thấy bên ngoài có một tiếng cười, nói: "Chỉ bằng vào lời này của Liên Nhi, món quà này của Hàn sư thúc coi như không tặng uổng phí rồi."

Chỉ thấy Hàn Nghệ xuất hiện ở cửa, một tay cầm thỏ Khuê Mật, một tay cầm một xâu kẹo hồ lô.

"Hàn thúc thúc."

Lư Tri Liên mừng rỡ gọi.

"Ngoan lắm!" Hàn Nghệ chìa thỏ Khuê Mật và kẹo hồ lô ra, nói: "Tặng cho con nè."

Vẻ mặt Lư Tri Liên mừng rỡ, nhưng hai tay lại rụt lại sau lưng, lén lén nhìn Liễu Cầm.

Tuy Lư Sư Quái đã bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, nhưng gia giáo vẫn hết sức nghiêm khắc.

Liễu Cầm cũng không dám quyết định, lại nhìn về phía Lư Sư Quái.

Lư Sư Quái thấy món quà này cũng không quá lớn, thế là cười nói: "Còn không mau cảm ơn Hàn thúc thúc."

Lư Tri Liên thấy phụ thân đã gật đầu, vội vàng nhận lấy, vẻ mặt vui vẻ nói: "Cảm ơn Hàn thúc thúc. Hàn thúc thúc, đây là thỏ sao?"

Hàn Nghệ nói: "Nó tên là thỏ Khuê Mật, là bằng hữu trung thành nhất của nữ nhân."

Trước đó Lưu Nga đã chuẩn bị một đống lễ vật, làm cho Hàn Nghệ muốn đau cả đầu, hắn đoán chừng Lư Sư Quái quyết sẽ không nhận, vì thế chỉ cầm một thỏ Khuê Mật và kẹo hồ lô đến.

Lư Tri Liên cầm lấy thỏ Khuê Mật, nhìn vẻ mặt dễ thương của nó, cười hi hi nói: "Thỏ Khuê Mật này thật là đáng yêu."

Liễu Cầm nói: "Hàn tiểu ca, ngươi quá khách khí rồi."

Hàn Nghệ nói: "Là ta cảm thấy có lỗi mới đúng, gần đây bận rộn, không có thời gian tiếp đón mọi người, trong lòng vẫn thấy áy náy."

Lư Sư Quái cười nói: "Có gì mà áy náy, ngươi vẫn quá khách khí rồi. Kỳ thật ngươi có thể cho chúng ta thuê tiệm thuốc miễn phí, hơn nữa còn giúp chúng ta chuẩn bị hết đồ đạc, là cả nhà chúng ta phải cảm kích ngươi lắm rồi."

Liễu Cầm cũng liên tục nói lời cảm tạ.

Hàn Nghệ cười nói: "Lư công tử, lần trước ta đã nói qua, phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng, đừng nói là miễn phí, mà chỉ cần ngươi đồng ý đến đây, thì bảo ta đưa tiền cho ngươi cũng được. Hẻm Bắc này chính là vì có tiệm thuốc của ngươi, mới trở nên hoàn mỹ."

Lư Tri Liên nghe vậy, tò mò hỏi: "Vì sao vậy ạ?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Bởi vì thúc thúc cũng sẽ có lúc bị bệnh nha!"

Lư Tri Liên lập tức nói: "Vậy Hàn thúc thúc phải đến tìm cha con, y thuật của cha con rất là lợi hại, nhất định sẽ có thể chữa khỏi cho thúc thúc."

Liễu Cầm vội vàng nói: "Liên Nhi, trưởng bối đang nói chuyện, con ở đây nói loạn gì đó, sức khỏe của Hàn thúc thúc rất tốt, làm sao lại bị bệnh được, con vào trong phòng chơi đi."

Hàn Nghệ vội nói: "Không cần phiền vậy đâu, ta ngồi một lát rồi đi à."

Liễu Cầm nói: "Vậy làm sao được, Hàn tiểu ca, ngươi đợi một lát, ta đi pha trà cho ngươi."

Nói xong nàng liền dẫn con gái đi vào trong.

Còn Lư Sư Quái thì mời Hàn Nghệ ngồi xuống trong phòng khám.

Hàn Nghệ cười nói: "Nói thật, đến tận hôm nay, ta vẫn có chút không tin nổi, Lư công tử lại đồng ý đến hẻm Bắc mở tiệm thuốc."

Lư Sư Quái cười nói: "Vậy ngươi nói xem ta phải đi đâu mở?"

Hàn Nghệ nói: "Ta tưởng Lư công tử căn bản sẽ không mở tiệm thuốc này, ta có nghe nói, chỉ cần ngươi đồng ý, chức ngự y trong cung sẽ là của ngươi."

"Ngự y không dễ làm như vậy đâu."

Lư Sư Quái lắc đầu, cười nói: "Trước khi dạy ta y thuật, sư phụ có dạy ta một đạo lý, mạng người là không phân sang hèn. Sư phụ lão nhân gia còn nói, nếu như không thể lĩnh ngộ đạo lý này, thì đừng có học y thuật, bởi vì có học cũng đồ vô dụng."

Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng sự thật là mạng người có phân sang hèn, Đại Đường ta không phải vẫn có chế độ nô lệ hay sao."

Lư Sư Quái thở dài nói: "Nếu như ta không theo sư phụ học y, có lẽ ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng từ khi sư phụ dạy ta y thuật đến nay, đã nhiều lần nhấn mạnh điểm này, ta hiển nhiên cũng cho là vậy. Ta cũng từng mong muốn giống sư phụ, chu du tứ hải, giúp đỡ những người bị bệnh, nhưng sư phụ lão nhân gia lòng không vướng bận, còn ta thì vẫn còn cha mẹ ở Trường An, ta không thể làm giống sư phụ được, cho nên ta nghĩ, so với đi làm ngự y, chi bằng ở đây mở một tiệm thuốc, như vậy có thể cứu chữa càng nhiều người hơn."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Điều này cũng khiến ta nhớ đến một câu. 'Trên đời toàn đục, chỉ mình ta trong; Mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh'."

Lư Sư Quái xua tay nói: "Ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao thượng như vậy."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nói thật, ta cũng không cảm thấy đây là cảnh giới cao thượng gì, ngược lại ta còn cho rằng đây là trang bức. À, trang bức có thể hiểu đại khái chính là cậy giỏi khinh người."

Lư Sư Quái hơi nhíu mày, đây không phải là đang châm chọc gã sao, nhưng gã cũng không có giận, nói: "Sao lại nói vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ví dụ thế này nhé, có rất nhiều người đang trên con đường theo đuổi giấc mơ, bỗng nhiên trước mặt có một vũng bùn lớn, nhưng đây lại là con đường duy nhất. Đối mặt với tình huống vậy, có một loại người sẽ chọn giẫm lên nước bùn mà đi qua, bọn họ sẽ nghĩ, dù sao cũng không phải là một mình ta giẫm, đã có nhiều người giẫm như vậy rồi, trên giày của mọi người đều có bùn, đều giống nhau cả. Nếu đã giống nhau, vậy thì không có gì để mà nói sạch với bẩn rồi. Lại có một loại người khác sẽ lựa chọn dứt khoát không đi tiếp, dù từ bỏ ước mơ cũng không chịu vấy bẩn thân thể của mình, tiện thể còn có thể cười nhạo những kẻ dính đầy nước bùn kia.

Nhưng vẫn có một loại người nữa, sẽ dùng đôi tay sạch sẽ của mình mà dọn sạch nước bùn, thà bẩn mình, chứ không để người khác bẩn. Việc không hùa theo đám đông, đây là đáng kính nể, nhưng vì không muốn hùa theo đám đông, mà lựa chọn né tránh thật xa, đó là đáng kinh bỉ. Bởi vì đó là hành động của một kẻ nhu nhược. Người cao thượng thật sự, là người có tư tưởng kiên định, có phẩm cách tốt đẹp, bọn họ sẽ không vì bùn đất mà dừng bước, ngược lại bọn họ sẽ dũng cảm kiên cường dùng đôi tay của chính mình đi dọn sạch bùn đất. Cá nhân ta cho rằng, cái tư tưởng 'Trên đời toàn đục, chỉ mình ta trong; Mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh', kỳ thật chẳng đáng để mọi người kính nể. Thứ chân chính để người ta kính nể, phải là người có tư tưởng 'Trên đời toàn trong, chỉ mình ta đục; Mọi người đều tỉnh, chỉ mình ta say'. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
Hieu Le
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK