Nữ nhân?
Hàn Nghệ ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được. Không ngờ Trường An Thất Tử lại bị một nữ nhân đè ép tới mức không dám ngẩng đầu, điều này thật không thể tưởng tượng, phải biết rằng đây là một xã hội nam quyền. Hơn nữa Lưu Nga cũng nói rồi, Lan Lăng Tiêu thị so với các đại gia tộc như Thôi gia, Vi gia thì kém hơn một chút. Cho dù là công chúa, Thôi gia người ta chẳng phải cũng không để công chúa ở trong mắt sao.
Cái này rất khó giải thích.
Hàn Nghệ vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc này, bởi Lưu Nga cũng nói không rõ.
Tuy nói trên đời không có tường nào không lọt gió, nhưng giai cấp quả thật giống như từng lớp tường, phong bế tin tức lại ở phía trong.
Trường An Thất Tử cũng không phải người bình thường. Chuyện phát sinh giữa bọn họ, nếu như bọn họ không muốn phát ra ngoài, cho dù là có người biết, thì đó cũng là đám người cùng giai cấp với bọn họ nói lén mà thôi. Tuyệt đối không thể nói với mấy bà hàng cá, bán thịt.
Có một vài tin tức cho dù là đã truyền trong cái vòng nào đó, nhưng những người ở ngoài phạm vi đó không thể biết. Lưu Nga chẳng qua chỉ là một cung kỹ thấp kém mà thôi. Cho nên nàng biết cũng không nhiều.
Bỏ đi bỏ đi, không nghĩ nữa, liên quan khỉ gì đến ta.
Hàn Nghệ nghĩ mãi mà cũng không có lời giải đáp, dẫn đến hắn cũng lười suy nghĩ nữa. Ngày sau, chú ý một chút, không nhắc tới Trường An Thất Tử là được. Lại cùng Lưu Nga tán gẫu một lát, hắn bèn quay lại hậu viện.
Nhưng đi vào đến cửa viện, bèn nghe thấy tiếng của Hùng Đệ, hình như đang kể truyện 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》.
Kỳ lạ! Tiểu Béo đang nói chuyện cùng ai? Hàn Nghệ sửng sốt, bởi vì những người trong Phượng Phi Lâu đều đọc qua《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Bước đến cửa nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ, Tiểu Dã và hai tên sai vặt ngồi quanh một chiếc bàn đá trong sân, trong đó có một tên ôm đầu nghe chăm chú, vẻ mặt rối rắm. Còn tên còn lại thì nghe rất nhập thần.
Là nàng!
Hàn Nghệ cười, đi vào.
"Hàn đại ca."
Tiểu Dã thính giác cực kỳ nhanh nhạy. Hàn Nghệ vừa mới bước vào cửa sân, nó đã phát hiện ra Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhìn một trong hai tên sai vặt, cười nói: "Dương cô nương, lâu rồi không gặp."
Người này đúng là Dương Phi Tuyết nhiều ngày không gặp
Tuy rằng nàng hôm nay bỗng nhiên nữ giả nam trang, nhưng vẫn như đóa hoa nở rộ, kiều diễm động lòng người. Duyên dáng yêu kiều.
Nhưng Dương Phi Tuyết vừa thấy Hàn Nghệ, bỗng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Ta lại có chỗ nào đắc tội với vị đại tiểu thư này rồi? Hàn Nghệ sắc mặt có phần lúng túng.
"Hàn Nghệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Nhưng Dương Mông Hạo nhìn thấy Hàn Nghệ thì lại vô cùng kích động, nói: "Hàn Nghệ, không ngờ ngươi lại liều mạng như vậy, dám đối địch với Tập Nhận ca ca và huynh đệ Vi thị."
Mẹ kiếp! Tên tiểu tử này vừa rồi vẫn đứng một bên nhìn lén, vậy mà cũng không tới giúp ta, thật đúng là vô lương tâm. Hàn Nghệ nói: "Ngươi bớt nói bậy ở đây đi, ta mở cửa là để làm kinh doanh, không phải là để đối nghịch với ai hết."
Dương Mông Hạo chớp mặt, hì hì nói: "Ngươi cho là chút thủ đoạn của ngươi có thể gạt được bản công tử sao? Trong lòng ta rất rõ, bất quá ngươi đúng là không biết sợ chết, vừa rồi còn dám bắt huynh đệ Vi thị đi xếp hàng, ngươi biết bọn họ là ai không?"
Hàn Nghệ nói: "Kinh Triệu Vi thị"
Dương Mông Hạo sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói: "Ngươi biết mà còn dám nói vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là dám nha, ta là do thiếu công tử bảo kê mà. Nếu thật sự không được, thì ta cứ báo tên ngươi ra là được."
"Khụ khụ khụ."
Dương Mông Hạo ho lên một hơi, xua tay nói: "Nhưng...cũng không thể nói như vậy nha."
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Vì sao không thể, thiếu công tử ở Trường An cũng là một nhân vật số má. Bọn họ không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật nha."
Dương Mông Hạo ho một tiếng. Gãi đầu nói: "Ừm, ta cũng có thể coi là một nhân vật, nhưng...nhưng ta và huynh đệ Vi thị không hợp nhau, ngươi báo tên ta ra, bọn họ sẽ chỉ càng giết gà dọa khỉ, đây là ta nghĩ cho ngươi."
Giết gà dọa khỉ? Nếu ta là gà, thì ngươi chỉ là một quả trứng. Hàn Nghệ nói: "Vậy sao? Vậy...vậy thì gay go quá."
Dương Mông Hạo vội nói: "Ngươi nói rõ hơn đi."
Hàn Nghệ nói: "Ta vừa nói rồi."
Dương Mông Hạo trợn tròn hai mắt nói: "Ngươi...ngươi nói rồi? Ngươi sao có thể như vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Không phải ngươi nói sao, ở Trường An có việc gì khó báo tên của ngươi ra là được."
Dương Mông Hạo ai u một tiếng, hai tay ôm đầu nói: "Hàn Nghệ, lần này coi như bị ngươi hại chết rồi."
Hàn Nghệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Dương Mông Hạo mắt rưng rưng nhìn Hàn Nghệ. Muốn mắng ấy mà, lời này đích thật là do gã nói. Không mắng ấy mà, gã thực sự cũng không biết nói gì cho tốt.
Chết ngươi chưa, ai biểu ngươi hay bốc phét, lần này thì húc vào tấm sắt rồi nhá. Hàn Nghệ thấy cũng không đủ rồi, thế là cười nói: "Bất quá ngươi yên tâm, biểu ca ngươi đã cảnh cáo bọn họ rồi."
Dương Mông Hạo sửng sốt, nói: "Hổ biểu ca?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Hổ biểu ca ngươi nói bọn họ đừng có bắt nạt ngươi nữa, bằng không sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
"Thật chứ?"
"Ta lừa ngươi làm gì?"
Dương Mông Hạo thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Đúng là làm ta sợ muốn chết."
Hàn Nghệ không có tâm tình để ý tới thằng nhóc này, nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Dương cô nương, gần đây tốt chứ?"
Dương Phi Tuyết vẫn không nói.
Dương Mông Hạo cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: "Hàn Nghệ, ngươi thảm rồi, biểu tỷ của ta giận ngươi rồi."
Thằng ngu cũng nhận ra, nhưng quan trọng là sao lại tức giận chứ? Ngươi đó ngươi đó, mỗi lần nói chuyện đều không nói tới trọng điểm, ta xem như phục ngươi rồi. Hàn Nghệ bị lời nói của tên ngốc Dương Mông Hạo làm cho tức muốn chết, chỉ có thể nói: "Không biết ta đắc tội với biểu tỷ ngươi chỗ nào?"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi lâu như vậy không đến tìm biểu tỷ ta chơi, biểu tỷ ta không tức giận được sao. Hàn Nghệ, vụ này ngươi quả thật không phúc hậu rồi. Nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận."
Thằng này bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa quả thật là nhất đẳng đấy.
Hàn Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Dương Mông Hạo, rồi lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Dương cô nương, thật sự là có lỗi. Ta gần đây quả thật rất bận."
Dương Phi Tuyết ánh mắt nhìn thoáng qua nói: "Tiểu Mông, đệ hỏi hắn. Hắn có để người bằng hữu như ta trong lòng không?"
"Dạ."
Dương Mông Hạo nhìn Hàn Nghệ hỏi: "Biểu tỷ ta hỏi ngươi, ngươi có để người bằng hữu là tỷ ấy ở trong lòng hay không?"
"Cút đi chỗ khác chơi, ngươi đừng có ở đây lộn xộn."
Hàn Nghệ phất tay, lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Dương cô nương, ta vẫn luôn coi cô là bằng hữu. Chỉ có điều quãng thời gian này ta thực sự là rất bận. Cô không tin có thể hỏi Tiểu Béo."
Hùng Đệ gật đầu nói: "Dương tỷ tỷ, Hàn đại ca gần đây thực sự là rất bận."
Dương Phi Tuyết nói: "Vậy sao ngươi khai trương Phượng Phi Lâu, cũng không mời ta đến chơi?"
"Ặc."
Hàn Nghệ nhất thời ngẹn lời, hắn thật sự không nghĩ tới. Cho dù là có nghĩ tới thì hắn cũng không dám đi mời Dương Phi Tuyết tới nơi này. Nếu làm như vậy thì Dương Tư Huấn không chừng sẽ đến tận cửa hốt hắn.
Dương Mông Hạo lại ra vẻ ông cụ non nói: "Biểu tỷ, lời này của tỷ đúng là làm khó Hàn Nghệ rồi, đến đệ cũng không nhìn được nữa rồi. Tỷ không phải là không biết tính tình cha đệ. Nếu như Hàn Nghệ mời tỷ đến chỗ này, thì cha đệ sẽ đánh gãy chân Hàn Nghệ mất. Tỷ như vậy là hại Hàn Nghệ nha."
Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, thật không dễ dàng nha! Hàn Nghệ xúc động, cũng rất hiếu kỳ nói: "Vậy hôm nay các người làm thế nào tới đây?"
Dương Mông Hạo hừ nói: "Đương nhiên là ta đưa biểu tỷ ta tới. Chăng lẽ lai còn trông cậy vào ngươi."
Ngươi giỏi được chưa. Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết nữ giả trang nam cũng đoán được bảy tám phần, nói: "Cha ngươi có biết không?"
"Biết thì chết!"
"Ngươi không sợ cha ngươi đánh ngươi sao?"
Dương Mông Hạo chớp chớp mắt, vỗ ngực nói: "Đương nhiên sợ, nhưng Dương Mông Hạo ta rất trọng nghĩa khí, vì biểu tỷ có chút nguy hiểm thì có đáng gì!"
Vậy sao? Ta thấy tám phần là Dương đại tiểu thư ép ngươi mang nàng đến. Hàn Nghệ hoàn toàn không tin tưởng những lời hoang đường của y. Nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Dương cô nương, việc này xem như ta sai rồi, xin lỗi, xin lỗi mà."
Hắn quá hiểu tính tình của Dương Phi Tuyết, tâm địa mềm yếu giống như bún đậu vậy, chỉ cần nói đôi lời hay ho, nàng sẽ không tức giận nữa.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết vừa nghe. Khuôn mặt xinh đẹp tức giận nãy giờ đã dịu đi rất nhiều. Chỉ chốc lát, hơi hé khóe miệng, ủy khuất nói: "Thôi đi, ngươi cũng có nỗi khổ riêng, chỉ có điều là bằng hữu của ngươi, nhưng lại không được chứng kiến mộng tưởng của ngươi bắt đầu, thật làm cho ta nuối tiếc."
"Bắt đầu mộng tưởng? Mộng tưởng gì bắt đầu?"
Hàn Nghệ sửng sốt.
Dương Phi Tuyết nói: "Chính là cứu vớt ca kỹ thiên hạ đó. Lẽ nào là ngươi gạt ta sao?" Nói đến đoạn sau trong mắt nàng tràn vẻ hồ nghi.
Không xong!
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái mộng tưởng vĩ đại kia, bỗng nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây chỉ là thứ hắn mang ra để lừa dối Dương Phi Tuyết. Nhưng lại không nhớ rõ bằng Dương Phi Tuyết, còn vì thế mà càm thấy tiếc nuối, vội vàng nói: "Ta làm sao có thể gạt cô, chỉ là cô nói bắt đầu mộng tưởng, làm ta nhất thời chưa kịp phản ứng. Ta cảm thấy Dương cô nương rất có thiên phú nghệ thuật, nói chuyện cũng hay như vậy, bắt đầu mộng tưởng! Hay, quá hay, người đọc sách đúng là có khác."
Lừa dối thì lừa dối, nhưng trong lòng vẫn khá cảm động, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Dương Phi Tuyết nhìn bộ mặt áy náy của Hàn Nghệ. Oán trách trong lòng lập tức tiêu tán vô tung, lập tức cười nói: "Thôi thì không sao, quan trọng là ngươi không có gạt ta, kịch nói này của ngươi thật sự làm ta thích đó. Ta lúc nãy mới nghe Tiểu Béo nói có một lúc mà đã mê mẩn rồi. Cũng rất muốn đi xem kịch nói này."
Hàn Nghệ lập tức nói: "Nếu Dương cô nương muốn đi xem, vậy bây giờ đi xem, hẳn là vừa mới bắt đầu."
Dương Phi Tuyết nói: "Ta có thể đi sao? Ta nghe Tiểu Mông nói, người tới nơi này đều là đàn ông."
Nàng tuy trời sinh hiếu động, nhưng cũng không dám xen vào một đám đàn ông mà xếp hàng. Vì thế mới kêu Dương Mông Hạo đưa nàng tới nơi này.
Hàn Nghệ nói: "Vì sao không thể, ta dẫn cô đi là được. Chúng ta đứng ở hậu đài xem, sẽ không có người biết."
Nói rồi hắn liền đứng dậy nói: "Đi thôi."
Dương Phi Tuyết lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn. Nàng dĩ nhiên là muốn đi xem, hì hì nói: "Làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền, không phiền."
Hàn Nghệ dẫn bọn họ lặng lẽ đi từ phía sau vào Phượng Phi Lâu. Lúc này trong lâu cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy người trên sân khấu nói chuyện, hiển nhiên mọi người đều xem rất mê mẩn. Điều này làm cho Dương Phi Tuyết cảm thấy bất ngờ, tuy nàng chưa từng đến lầu xanh, nhưng trong ấn tượng của nàng, lầu xanh đều rất náo nhiệt.
Hơn nữa, bởi vì nàng lần đầu tiên xem kịch nói. Vì vậy khi vừa bước vào nàng đã nhìn đông ngó tây. Nhìn thấy Tang Mộc vừa lui xuống ở hậu đài, nhưng vẫn lưu lại một lúc, rồi mới tới bên cạnh sân khấu, quan khán các nàng Mộng Nhi biểu diễn.
Bởi vì trước đó Hùng Đệ đã đem cốt truyện biểu diễn hôm nay nói hết với nàng. Cho nên dù mới xem, nhưng cứ như không bị gián đoạn, mới xem một lúc nàng đã xem nhập thần rồi.
Chủ đề của ngày hôm nay chính là tình yêu.
Hùng Phi không thể nào tích được nhiều tiền như vậy. Mỗi ngày hắn chỉ có thể lén lút đến góc trường nhà Thôi gia mà nhìn Thôi Tinh Tinh từ xa. Sau đó hắn lại nghĩ cách thư từ qua lại với Thôi Tinh Tinh. Tuy rằng chỉ cách nhau một bức tường, nhưng hai người cách xa như trời và đất vậy.
Hơn phân nửa trong đoạn này được tham khảo từ 《 Romeo và Juliet 》. Hàn Nghệ cũng lười biên thêm.
Dù sao chính là ngược. Phải ngược cho chết.
Mọi người đều chưa xem qua kịch tình yêu. Thấy tình yêu của Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh vất vả như vậy, không ít người rơi nước mắt.
"Đây là do tên hỗn đản nào nghĩ ra vậy, thật là tức chết lão tử rồi. Nhất định là thằng khốn Hàn Nghệ đó, tên vương bát đản này. Ta sẽ không tha cho hắn."
Chỉ thấy trên hàng ghế thứ tư, một người đàn ông vạm vỡ một bên lau nước mắt, một bên thấp giọng chửi, khóc như mưa. Có điều kết hợp với dáng người cường tráng, khuôn mặt uy vũ của y. Tạo cho người một cảm giác quái dị.
Người này chính là Nguyên Liệt Hổ.
Ngồi cạnh bên y là hai nhân là nho nhã. Chính là Thôi Tập Nhận và Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành nhìn thấy Nguyên Liệt Hổ khóc thành như vậy, thật sự nhịn không được, thấp giọng nói: "Ta nói này, tên hỗn đản nhà ngươi rốt cuộc có phải một nam nhi không? Sao cứ thích khóc như vậy."
"Ngươi biết cái gì? Ta thế này gọi là chí tình chí nghĩa. Hai người các ngươi chẳng lẽ không cảm động chút nào sao? Đúng là trái tim sắt đá." Nguyên Liệt Hổ lau nước mắt nói.
Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: "Đây đều là giả, chẳng phải là thật, ngươi cần đến mức này sao?"
"Cái gì mà giả, Thôi đại tỷ không phải..."
Nói được tới đây, Nguyên Liệt Hổ bỗng nhiên ngậm chặt miệng lại.
Trịnh Thiện Hành trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ lén liếc Thôi Tập Nhận bên cạnh. Thấy Thôi Tập Nhận hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, dường như không nghe thấy lời của y, mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Trịnh Thiện Hành dùng khuỷu tay đánh mạnh vào sườn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ ngay cả một tiếng cũng không dám kêu, vẻ mặt cầu xin.
Trịnh Thiện Hành tức giận đưa đầu qua.
Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, vẻ mặt ảo não. Nhìn như có vẻ hận không thể cho Hàn Nghệ hai cái tát vậy.
Không ít người muốn cho Hàn Nghệ hai cái tát. Đoạn này đau lòng quá, trong lòng hận nha. Đây chẳng phải cố ý hành hạ người ta sao? Để cho bọn họ bên nhau có khó khăn như vậy sao?
Nhưng ngay lúc Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh bắt đầu tìm cách bỏ nhà trốn đi, trái tim của mọi người đang đập liên hồi. Thì đúng lúc đó vải đỏ bắt đầu từ từ hạ xuống
Không được hạ!
Không được hạ nha!
Ta xin ngươi đó.
Lại như vậy sao.
Bây giờ khán giả không phải phải muốn tát cho Hàn Nghệ hai cái nữa. Mà là muốn xé nát Hàn Nghệ ra. Không thể hành hạ người ta như thế chứ.
Đám người Thái tử đảng lập tức chửi mắng. Ngươi đây không phải là cố tình khiến bọn ta khó chịu sao?
Trong lầu lập tức như muốn nổ tung, không ai chịu rời đi. Ngươi đã hành hạ thành như vậy, nếu không cho bọn ta một cái viên mãn, ai mà chịu được.
Thôi Tập Nhận đột nhiên đứng dậy, trong tiếng chửi bới ồn ào, lẳng lặng rời đi.
Trịnh Thiện Hành nhìn bóng dáng Thôi Tập Nhận rời đi, vẻ mặt lo lắng, đứng dậy, căm tức nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt buồn bực nói: "Ta không cố ý."
Trịnh Thiện Hành tức giận hừ một tiếng, một tay đẩy hai người ra. Đuổi theo Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, đợi ta với."
Nguyên Liệt Hổ dùng tay gõ vào đầu mình. Ảo não gầm nhẹ một tiếng.
"Ài..."
Đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng thở dài.
Nguyên Liệt Hổ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đang bước đến. Dùng ánh mắt chán ngắt nhìn y.
Nguyên Liệt Hổ bị nhìn vậy như sắp khóc rồi.
"Heo, trước sau vẫn cứ là heo."
Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài.
Nguyên Liệt Hổ phẫn nộ nói: "Tên rùa nhà ngươi thì biết cái gì?"
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ta không cần nghe cũng biết ngươi nói những lời ngớ ngẩn gì rồi."
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Ngươi chỉ giỏi chém gió, ngươi cho là ngươi là thấy bói sao."
"Đồ con heo ngu xuẩn."
Vương Huyền Đạo giơ hai ngón tay lên.
Một vật không rõ bay về phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ một tay bắt lấy, thoạt nhìn là một đồng tiền xu, đột nhiên ngẩn ra: "Ai da, ta xém chút quên mất tên quy nhân nhà ngươi đúng là một thầy bói." Ngẩng đầu lên thì Vương Huyền Đạo đã đi đâu mất, nói: "Đậu xanh, không ngờ bản lĩnh xem bói của tên quy nhân này tiến bộ không ít. Ngay cả ta nói cái gì cũng đoán ra được, nhưng cái này đúng là không thể trách ta. Ta cũng là...Đúng. Đây đều là do tên khốn Hàn Nghệ kia gây ra, ta không thể tha cho hắn."
Hàn Nghệ đứng bên cạnh sân khấu, nghe được từng trận chửi rủa, thầm nghĩ, nơi này quad không an toàn, ta phải mau quay về trốn thôi. Bằng không để bọn họ bắt được, thì ta xong rồi. Không được, ta chút nữa còn phải lên sân khấu nói với bọn họ là mai dừng hoạt động một chút. Má nó, thật đúng là tự tìm đường chết mà.
Hàn Nghệ quay đầu đi, vừa mới chuẩn bị nói với Dương Phi Tuyết một tiếng, chợt thấy Dương Phi Tuyết nhìn khán đài kinh ngạc, trên khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ, có mấy giọt lệ trong suốt, ngẩn ra. "Dương cô nương, Dương cô nương!" Hàn Nghệ thì thầm gọi.
Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nói: "Cái gì?"
Hùng Đệ chỉ vào mặt Dương Phi Tuyết nói: "Dương tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?"
"Vậy sao?"
Dương Phi Tuyết có vẻ hơi xúc động lau mặt, hai má nóng bừng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Hàn Nghệ dĩ nhiên là không cười nàng, phụ nữ được làm bằng nước mà, nói: "Dương cô nương. Ta chắc phải lên sân khấu nói mấy câu đi đây."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, kịp phản ứng lại, cười khúc khích: "Đáng đời ngươi." Nói rồi nàng lại nói: "Ngươi mau đi đi, có bọn Tiểu Béo bồi ta là được rồi."
"Vậy xin lỗi rồi."
Hàn Nghệ chịu từng đợt chửi rủa bước lên sân khấu, con ngươi đảo quanh, tựa hồ tùy thời chuẩn bị né tránh những quả trứng thối quăng tới.
"Hàn Nghệ, ngươi cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi. Nếu ngươi thức thời, thì mau cho Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh đến bên nhau."
Đm, cái này gọi là thức thời à. Hàn Nghệ trong lòng thầm chửi một câu.
"Thằng nhóc ngươi có phải là cố ý muốn chọc giận bọn ta?"
Cái này ngươi nói xem như đúng rồi đó.
"Nếu như bọn họ không thành công trốn khỏi nhà, ta sẽ cho ngươi biết mặt."
Ha ha, nếu như thành công thì chẳng phải là kết thúc rồi sao. Ngươi cho là ta ngốc sao! Muốn kết thúc nhanh như vậy, trừ khi ngươi quăng cho ta mấy vạn quan, thì may ra ta có thể suy xét một chút.
Chỉ cần không ném trứng thối, thì Hàn Nghệ có thể mặc cho bọn họ mắng chửi. Sau khi đứng trên sân khấu chịu một trận mắng chủi rửa tội, mới nói: "Các vị các vị, ta rất hiểu cảm giác của các vị. Có câu là, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau. Mọi người tức giận như vậy, tức là rất yêu thích vở kịch này. Tại hạ cảm thấy vô cùng vui mừng."
"Ngươi thì vui rồi, còn Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh lại khổ, vậy Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh khi nào mới được bên nhau."
"Cái này...mọi người tiếp tục xem sẽ biết. Thứ cho ta không nói nhiều được."
Hàn Nghệ cười trừ xin lỗi, không muốn nói lung tung với bọn họ, không thể tiết lộ kịch bản, vội nói: "À, kế tiếp ta xin tuyên bố hai việc. Thứ nhất là hoạt động một văn tiền ngay mai sẽ kết thúc.
Mọi người chớ có vội, cái gọi là kết thúc, chỉ là tiểu điếm sẽ không cung cấp thức ăn nữa, còn một văn tiền vào cửa xem kịch sẽ không thay đổi. Chỉ cần mọi người bỏ ra một văn tiền, là có thể vào xem kịch. Cái này cũng mong mọi người thứ lỗi, tiểu điếm cũng phải ăn cơm, nếu cứ làm như vậy, thì kịch nói có khả năng không thể tiếp tục diễn nữa."
Một công tử reo lên: "Như vậy thì chuyện nhỏ."
"Đa tạ, đa tạ."
Mọi người cũng không có một câu oán hận đối với việc này, bọn họ đã chiếm hết lợi rồi, cũng không thể không biết xấu hổ nữa.
"Còn chuyện thứ hai ấy mà."
Hàn Nghệ xoa xoa tay, cười nói: "Trước khi nói chuyện thứ hai, ta muốn chơi một trò chơi với các vị."
"Chơi trò chơi?"
Người xem dưới đài sửng sốt, đều tò mò nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Mời mọi người tùy ý rút một vật trên người ra, nắm trong tay. Cái gì cũng được."
Mọi người không biết gì nhưng vẫn làm theo. Móc trong ngực ra, cầm trong tay, đợi câu tiếp theo.
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện thứ hai là 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sẽ ngừng diễn ba ngày."
Nói xong hắn liền nhanh như gió lẻn vào nấp sau cánh cửa phòng đạo cụ.
Hắn vừa mới trốn vào, một trận âm thanh như mưa vang lên.
Từng hồi từng hồi.
Kéo dài một hồi lâu.
Bách tính Trường An thật đúng là có tiền nha. Ta chỉ bảo bọn họ tùy ý lôi một vật gì ra, thật không ngờ bọn họ nghèo quá chỉ còn lại mỗi tiền. Ủa! Đây là tên lợn ngu ngốc nào, ngay cả túi tiền cũng ném lên đây rồi. Hàn Nghệ trực tiếp nhặt túi tiền đưa vào tay áo, thở dài: "Cuối cùng cũng kiếm lại một chút tiền vốn rồi, xem ra ta vẫn là thích hợp lừa người nha."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK