Nếu mà hiện tại có bảng xếp hạng thập đại ác nhân, thì Hàn Nghệ chắc chắn đứng đầu danh sách. Đây là không thể nghi ngờ.
Một khắc trước, mọi người còn đang yêu cầu diễn thêm một lúc nữa, ít nhất cũng phải cho họ biết Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh có bỏ trốn thành công hay không.
Ngươi thì tốt rồi, hôm nay kết thúc thì thôi, bọn ta nhịn, dù sao thì cũng đã quen rồi, nhưng ngươi chẳng những hôm nay kết thúc, còn bắt chúng ta đợi thêm ba ngày. Ngươi không phải là cố ý muốn ăn đòn sao?
Hàn Nghệ đương nhiên biết mình sẽ bị người đánh, nhưng so với bị trứng thối đập mặt, hắn tình nguyện bị tiền đập. Cái này đối với một ông chủ liên tục mấy ngày lỗ vốn mà nói, đó là một loại hạnh phúc.
Chờ đến khi mọi người trút giận xong. Hàn Nghệ lại bước ra giải thích, giải thích đương nhiên rất đơn giản, đó là chưa luyện tập tốt. Ngươi có muốn ta diễn cũng không ra. Thậm chí còn mang mấy câu cổ lỗ sỉ ra nói, như là trên đài một khắc, dưới đài mười năm. Hơn nữa, ta còn phải sửa chữa bàn ghế một chút, trang hoàng một chút, để có thể chứa được nhiều người đến xem hơn, cho khán giả trải nghiệm thoải mái nhất.
Nguyên nhân chính là vậy đó, các người tự nhìn mà xử lý.
Khán giả tuy rằng không muốn, nhưng cũng không thể làm gì Hàn Nghệ. Ai kêu hiện giờ trên đời chỉ có mình Hàn Nghệ là biết kịch nói, chỉ có thể chửi mắng vài câu, phát tiết trút giận. Sau đó vừa ra về vừa nguyền rủa Hàn Nghệ.
"Phù!"
Hàn Nghệ nhìn người xem lần lượt ra về, lau mồ hôi thờ phào nhẹ nhõm. Bước xuống sân khấu, chợt thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã mỗi người ôm một cái ghế tròn, kinh ngạc nói: "Hai đệ làm gì thế?"
Hùng Đệ sững sờ nói: "Không phải đại ca nói muốn chơi trò chơi với chúng ta sao?"
"Ặc." Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh. Ta kêu lấy đồ từ trên người ra, không bảo các đệ lấy mấy cái thứ vũ khí dạng này. May mà đám khách đó không giống các ngươi, không thì ta bị quăng cho mất mạng rồi. Loại chuyện như này không an toàn chút nào, sau này ít làm thì tốt hơn. Buồn bực xua tay nói: "Bỏ xuống đi, bỏ xuống đi. Trò chơi kết thúc rồi. Hai đứa bọn đệ mau giúp ta quét dọn chút."
Hùng Đệ, Tiểu Dã sửng sốt. Việc này đâu phải của bọn chúng.
Tiểu Dã nhảy lên, nhìn lên sân khấu, lập tức phản ứng, lén cười mấy tiếng, kéo Tiểu Béo đi lên.
"Hai cái tên nhóc này."
Hàn Nghệ lắc đầu, bỗng nhiên một miếng ngọc bội xuất hiện trước mặt hắn, bệnh nghề nghiệp của hắn lại trỗi dậy: "Oa, đẹp quá."
Ở phương diện thưởng thức ngọc, thì hắn là cấp bập chuyên nghiệp. Hiện giờ ngọc bội đều là làm thủ công, tốt hơn nhiều so với hậu thế dùng máy móc chế tác.
"Muốn không?"
"Muốn."
Hàn Nghệ vừa mới nói một từ, đột nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang mỉm cười nhìn hắn, lập tức tỉnh ngộ, ho nhẹ một tiếng: "Ta không hứng thú với tay người."
"Tay ai?" Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói.
Hàn Nghệ nói: "Tay của cô đó, ta nói tay của cô thật đẹp."
Dương Phi Tuyết ngơ ngẩn nói: "Tay của ta? Không phải ngọc bội sao?"
Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Ngọc bội cũng không tệ lắm nhưng đặt ở trên tay cô thì dường như ảm đạm vô quang. Có câu là, ngón như cọng hành, trắng nõn như ngọc, không phải là ngọc, nhưng hơn hẳn ngọc."
Dương Phi Tuyết nghe vậy đỏ mặt: "Nói bậy."
"Hàn Nghệ ta gạt ai chứ không gạt cô đâu."
Hàn Nghệ cười khà khà nói: "Hoa tươi cũng phải cần lá xanh làm nền. Nếu cô không tin, thử để lên tay ta xem. Nếu đặt trên tay ta, khẳng định càng đẹp hơn nhiều."
Nói xong hắn liền đưa tay ra. Dương Phi Tuyết bị hắn làm cho sửng sốt, chuẩn bị đưa ngọc bội vào tay hắn, nhưng tay mới đưa được một nữa bèn rút lại: "Hừ, ngươi thật giảo hoạt, xém chút nữa bị ngươi lừa rồi."
Hàn Nghệ hơi có vẻ tiếc nuối, nói: "Lừa cái gì? Đừng nói khó nghe như vậy được không? Ta chỉ là chứng minh ta không có lừa cô thôi. Tay của cô đích thật là đẹp hơn ngọc bội mà."
Lời hay ai không thích nghe. Dương Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, nhưng trong mắt lại có vẻ mừng rỡ. Đột nhiên nàng mở to hai mắt, đôi tay trắng nõn nà che cái miệng xinh xắn, phát ra một tiếng "A".
"Cô kêu gì thế?"
Vừa nói dứt lời, hắn đã cảm thấy một lực rất mạnh đập tới từ sau lưng hắn, không đợi hắn quay người lại. Một cánh tay lớn bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn. Chỉ nghe âm thanh trầm thấp: "Hàn Nghệ."
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mãnh nam cao lớn đang đứng bên cạnh hắn, mặt âm trầm, hai mắt sưng đỏ, kinh hô nói: "Nguyên công tử?"
"Thê tử của ngươi cũng không tệ nhỉ!" Nguyên Liệt Hổ mặc dù là ôm Hàn Nghệ, nhưng ánh mắt lại nhìn Dương Phi Tuyết. Ánh mắt có chút ngả ngớn.
"Hả? Khụ khụ khụ!" Hàn Nghệ nhất thời ngẩn ra.
Dương Phi Tuyết là một bà cô không sợ trời, không sợ đất. Lúc này trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: "Tên hỗn đản nhà ngươi đừng có nói bừa."
Nguyên Liệt Hổ hắc hắc nói: "Cũng khá điêu ngoa, ta thích."
Còn may là không phải phu nhân của ta, nếu là phu nhân của ta, ngươi cho ta lý do để không liều mạng với ngươi. Trong lòng Hàn Nghệ thầm mắng một câu, vội vàng giải thích nói: "Nguyên công tử, nàng ta không phải phu nhân của ta, là thân thích của ngươi đấy."
Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: "Thân thích của ta?"
Dương Phi Tuyết hừ nói: "Hàn Nghệ, ngươi không nên nói bậy, ta sao lại có loại thân thích không biết xấu hổ thế này."
Hàn Nghệ khổ nói: "Là sự thật mà."
Nói rồi hắn liền chỉ về Dương Phi Tuyết nói: "Nguyên công tử, vị này là đường tỷ của Tiểu Mông. Bát thiên kim của Dương Châu thứ sử Dương tam gia."
Nói rồi hắn lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Dương cô nương, vị Nguyên công tử này là biểu ca của Tiểu Mông."
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Nguyên Liệt Hổ?"
Nguyên Liệt Hổ đắc ý nói: "Xem ra cô đã nghe qua đại danh của ta."
Dương Phi Tuyết khinh miệt nói: "Không thể tưởng tượng được lại vô sỉ như vậy, vậy mà Tiểu Mông vẫn nói ngươi rất lợi hại."
"...!"Nguyên Liệt Hổ mồ hôi chảy ròng ròng, ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói: "Hoá ra là thiên kim của Dương tam thúc. Đúng rồi, tiểu tử thúi Triển Phi kia thế nào rồi? Ở Dương Châu không bị ai bắt nạt chứ?"
Dương Phi Tuyết khinh miệt nói: "Ngươi mới là tiểu tử thúi, nếu ngươi còn dám làm nhục Nhị ca ta, ta sẽ không khách khí với ngươi."
Nguyên Liệt Hổ hứng thú nói: "Vậy sao? Ta ngược lại cũng muốn xem, cô không khách khí với ta như thế nào."
Hàn Nghệ nghe có chút quái dị, đây chẳng phải lời chọc ghẹo sao! Đã nói là thân thích rồi mà, sao còn chọc ghẹo?
Cái tâm nam nhi của Dương Phi Tuyết hiện lên, nhấc chân lên đá về phía Nguyên Liệt Hổ. Nguyên Liệt Hổ một chưởng vung ra, liền ngăn lại.
Rõ ràng là đá vào bàn tay y, nhưng Dương Phi Tuyết lại cảm thấy như là đá vào tấm sắt vậy, mũi chân đau một hồi. Nhưng cũng không kêu lên một tiếng, nghiến chặt hàm răng trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ. Nguyên Liệt Hổ ha hả cười nói: "Không tồi, không tồi, có vài phần phong phạm nhà họ Dương, so với nhị ca cô thì hiếu thắng hơn nhiều. Nhị ca cô lúc ở Trường An nhìn thấy ta còn phải đi đường vòng."
Dương Phi Tuyết biết rõ đánh không lại. Nhưng một chút cũng không sợ nói: "Ngươi khoác lác, nhị ca ta chính trực dũng cảm, sao có thể sợ người vô sỉ như ngươi."
"Dương tỷ tỷ, muốn đệ giúp tỷ không?"
Không biết Tiểu Dã tới từ lúc nào. Bọn họ cùng đi tới Trường An, cảm tình tự nhiên là rất tốt. Tiểu Dã lại có một cái tâm nghĩa hiệp. Nhìn thấy Dương Phi Tuyết bị bắt nạt, sao có thể không đứng ra bênh vực.
Hàn Nghệ vội nói: "Tiểu Dã."
Nguyên Liệt Hổ nhìn Tiểu Dã, có vài phần tán thưởng, kỳ vọng nói: "Tên tiểu tử này thật ra rất hợp khẩu vị ta, hôm nào chúng ta đánh một trận, thế nào?"
Tiểu Dã hừ nói: "Đánh thì đánh, ta không sợ ngươi."
"Một lời đã định!"
Nguyên Liệt Hổ ha hả cười, lại nói với Dương Phi Tuyết: "Triển Phi có tới không? Nếu như tới rồi thì thay ta hỏi thăm hắn."
Nói rồi y hơi dùng sức ôm cánh tay của Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ra đây nói chuyện cái."
Nói xong không để cho Hàn Nghệ cơ hội từ chối, gã mạnh mẽ ôm Hàn Nghệ đi về một hướng. Kỳ thực gã thân thể cao lớn, sức lực cũng lớn, Hàn Nghệ căn bản không phản kháng được.
"Hàn đại ca." Tiểu Dã chạy lên chắn phía trước. Hàn Nghệ nói: "Không có gì, các đệ đợi ở đây, ta với Nguyên công tử nói chuyện một chút."
Nguyên Liệt Hổ kéo Hàn Nghệ đi vào một góc tối không người bên trong. Không nói một lời chỉ chăm chăm nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ bị tên này nhìn như vậy có chút hoảng, nói: "Không biết Nguyên công tử gọi ta đến có việc gì?"
Nguyên Liệt Hổ nói: "Nhìn mắt ta."
Không phải mê hoặc ta ấy chứ! Hàn Nghệ bỗng nổi da gà. Thoáng nhìn cặp mắt của Nguyên Liệt Hổ, dựng ngón tay cái lên nói: "Đúng là mắt hổ."
Nguyên Liệt Hổ ho nhẹ một tiếng, nói: "Cái này ta biết, nhưng ta không phải là cho ngươi xem cái này, thấy hai mắt ta sưng đỏ không?"
"Ặc, có một chút."
"Ngươi cũng đã biết tại sao lại như vậy rồi đó."
"Không biết."
"Đây là do lúc nãy ta khóc."
"Hả?" Hàn Nghệ ngẩn ra. Khóe miệng giật giật, trái lương tâm khen: "Nguyên công tử đúng là người chí tình chí nghĩa." Nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Có sao không thế? Ngươi lớn như thế này, xem kịch tình yêu mà khóc đến mức này sao!"
"Thật không?" Hàn Nghệ thuận miệng nói một câu mà khiến Nguyên Liệt Hổ vui vẻ. Thật không dễ dàng a, cuối cùng thì cũng tìm được một tri kỷ rồi.
Hàn Nghệ chưa từng giao thiệp với Nguyên Liệt Hổ. Hoàn toàn không hiểu, nhưng thấy y hình như khá vui vẻ. Vội vàng nói: "Tuy nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng đó là vì chưa có động đến chỗ thương tâm. Anh hùng hảo hán trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng có thể khóc tiêu sái như Nguyên công tử là rất hiếm có. Nguyên công tử tuyệt đối là nhân trung hào kiệt."
Nguyên Liệt Hổ cảm động mắt đỏ lên, nhìn như muốn khóc, thật là quá chí tình chí nghĩa, vỗ vai Hàn Nghệ, ôn hòa nói: "Ta lúc nãy không làm ngươi sợ chứ?"
Mẹ kiếp, tên này đúng là thần kinh rồi. Ta đời này lần đầu tiên nói những lời giả dối như vậy, thế mà có người lại tin. Đúng là quái lạ, Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Sao như vậy được. Người hòa ái như Nguyên công tử, sao có thể làm ta sợ được."
"Đúng là sinh ta ra là phụ mẫu, người hiểu ta là Hàn Nghệ."
Nguyên Liệt Hổ hoàn toàn cảm động.
Hàn Nghệ tuy đang lừa dối, nhưng hoàn toàn không hiểu tình hình, nói: "Không biết nguyên công tử tìm ta có chuyện gì sai bảo?"
"Sai bảo thì quá lời rồi."
Nguyên Liệt Hổ ha hả cười, giọng điệu thay đổi rất nhiều, lại thấp giọng nói: "Chỉ là...chỉ là ta hỏi ngươi. Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh rốt cuộc có bỏ trốn thành công không?"
Mẹ nó, hóa ra là muốn ta tiết lộ kịch bản, đúng là đê tiện. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Cái này ta cũng không biết."
"Ngươi không biết?"
Nguyên Liệt Hổ nói: "Chẳng lẽ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 không phải là do ngươi viết sao?"
"Là do ta viết." Hàn nghệ gật đầu, lại nói: "Nhưng Nguyên công tử cũng biết. Ta làm việc vẫn luôn muốn đã tốt thì phải tốt hơn."
"Đừng nói những thứ này." Nguyên Liệt Hổ ngắt lời Hàn Nghệ.
Mẹ kiếp ngươi, lão tử khen ngươi, ngươi một câu cũng không nói. Còn ta tự khen mình có một câu, ngươi đã không kiên nhẫn được rồi. Làm người không phải như thế nha. Hàn Nghệ trong lòng đầy khinh bỉ, nhưng không có cách nào, người ta là công tử, còn mình không là gì cả, nói: "Ta cũng chỉ là vừa diễn vừa xem thái độ khán giả để nghĩ kịch bản tiếp theo thôi. Kịch bản lúc nào cũng có thể thay đổi, đây chính là lý do vì sao ta ngừng diễn ba ngày."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Chuyện này ta mặc kệ, tóm lại là Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh nhất định phải bỏ trốn thành công, à, hơn nữa phải vĩnh viễn thành công."
"Vĩnh viễn thành công?" Hàn Nghệ nghi ngờ nói: "Vì sao?"
Còn không phải là bởi vì Thôi..
Nguyên Liệt Hổ đột nhiên ngừng lại, mẹ nó, xém chút nữa thì nói lỡ miệng, nói: "Cái này ngươi không cần quản, mặc kệ thế nào, nhất định phải bỏ trốn thành công, bằng không đừng trách ta không nể mặt ngươi."
Uy hiếp ta à? Ngươi có ôn tồn nói với ta chăng nữa, ta cũng không cho bọn họ thành công. Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: "Cái này ta không làm chủ được."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Vì sao ngươi không làm chủ được?"
Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, ngập ngừng một lúc mới nói: "Nguyên công tử thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu."
Nguyên Liệt Hổ liếc mắt nhìn, trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói Quốc cữu công?"
Hàn Nghệ cuống quít khua tay nói: "Ta đâu có nói gì."
Nguyên Liệt Hổ cau mày nói: "Nếu như là Quốc cữu công, thì chắc chắn sẽ không thành công."
"Vì sao?"
Hàn Nghệ thầm hỏi trong lòng.
Nguyên Liệt Hổ nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, dù sao ngươi cũng là một người đàn ông, không cần sợ hãi cường quyền. Phải làm theo suy nghĩ của mình, biết không?"
Ngươi nói thật nhẹ nhàng. Nếu ngươi có bản lĩnh, kêu Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng, ta nhất định sẽ sửa, sẽ không có bất kỳ trì hoãn. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không biết."
Nguyên Liệt Hổ mắt trợn trắng lên, bỗng nhiên dùng sức mà gãi đầu: "Ai da, ta đúng là điên mất, đều trách cái miệng này của ta, nói cái gì không tốt, cố tình...Ai da, tiếp theo thì làm sao mới phải đây."
Y nói xong cũng không để ý Hàn Nghệ nữa, vừa gõ đầu của mình vừa đi ra cửa.
Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn theo Nguyên Liệt Hổ. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
"Gã sao thế?" Dương Phi Tuyết bước tới, nhìn Nguyên Liệt Hổ hiếu kỳ nói.
Hàn Nghệ lắc đầu: "Ta không biết, có điều dựa theo lời gã nói, hẳn là bị điên rồi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK