Hóa ra buổi chiều hôm đó, khi Hàn Nghệ đến cầu kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ, tuy quản gia trông cửa kia nói Trưởng Tôn Vô Kỵ công vụ bề bộn, không tiện gặp khách, nhưng kỳ thật sau cửa còn có một người đang đứng, người này nói với Hàn Nghệ, bảo hắn buổi tối đến chỗ này.
"Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến Quốc Cữu Công."
Hàn Nghệ khom người vái chào Trưởng Tôn Vô Kỵ.
"Không cần đa lễ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi mỉm cười, chỉ tay sang phía đối diện, nói: "Ngồi đi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ đi đến trước ván, đang chuẩn bị lên, bỗng phát hiện phía dưới chân mình toàn là nước bùn đất dơ bẩn, không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng không biết có nên lên ngồi hay không. Bởi vì ngồi trên ván thì nhất định phải cho cả hai chân lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hàn Nghệ đứng ngẩn ngơ trước ván, hơi tò mò, ánh mắt thoáng nhìn, liền bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả nói: "Không sao, không sao, trước đó lão phu cũng đến đây như vậy, cứ ngồi đi, ngồi đi."
Lúc này Hàn Nghệ mới ngồi xuống, xếp bằng hai chân, lấy vạt áo trước che hai chân lại.
"Uống trà đi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ tự tay rót một chén trà cho Hàn Nghệ, cầm chén trà đặt trước mặt Hàn Nghệ.
"Cảm ơn ngài."
Hàn Nghệ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói lời nào, yên lặng thưởng thức trà, ông ta không nói, Hàn Nghệ cũng không tiện mở miệng, nhưng hắn cũng không cảm thấy trà này ngon gì cả, cứ ngồi yên lặng.
Qua một lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Hàn Nghệ, ngươi cảm thấy làm người quan trọng nhất là gì?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Giữ chữ tín."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, cười ha hả nói: "Ngươi đây là châm biếm lão phu à, nhưng mà lão phu nhớ là, lão phu chưa từng hứa với ngươi cái gì nha."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Quốc Cữu Công hiểu lầm rồi, tiểu tử thật sự cho rằng như vậy, điều này không liên quan gì đến Quốc Cữu Công cả. Tuy tiểu tử không có đọc sách gì, cũng không nhận thức hết các đạo lý lớn. Nhưng chỉ duy nhất một câu là vô cùng tán đồng, đó chính là, 'Xa vô viên bất thành, nhân vô tín bất lập' (Xe không bánh không chạy được, người không chữ tín không làm được gì). Người không có chữ tín thì sẽ rất khó được người khác trợ giúp. Do đó sẽ tự khiến mình tứ cố vô thân, thất bại sẽ là điều khó tránh khỏi. Vì vậy tiểu tử cho rằng giữ chữ tín mới là điều quan trọng nhất."
Lời này cũng không phải là giả, hắn tuy là kẻ lừa đảo, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, lời hứa là lời hứa, hắn vẫn luôn giữ lời hứa với bằng hữu.
"Ngươi nói rất có lý." Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy thoáng gật đầu. Sau một lúc lâu, ông ta khẽ cười nói: "Nhớ lại lúc đầu khi lão phu nghe nói vở kịch của ngươi, thì có chút xúc động và phẫn nộ. Ngươi là một bách tính, lại dám tính kế trên đầu lão phu, lúc đó lão phu thật sự rất muốn bỏ mặc ngươi, muốn xem ngươi giải quyết hậu quả ra sao."
Trưởng Tôn Vô Kỵ là ai chứ, sao có thể không nhìn ra ý đồ nhỏ của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Tiểu tử đã mạo phạm Quốc Cữu Công, tội đáng chết vạn lần."
"Mấy câu nhảm này thì không cần nói đâu."
Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng lão phu vẫn tới, chủ yếu cũng không phải vì vở kịch của ngươi, mà là vì ngươi. Lúc đó lão phu hết sức hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi là người thế nào mà dám lấy hạt dẻ trong lò lửa. Chỉ dựa vào phần can đảm này, cũng đã đáng để lão phu đi một lần. Có điều tiểu tử ngươi đúng là không để lão phu thất vọng. Còn nhớ hôm đó, ngươi còn thay lão phu xả giận. Đám sĩ tộc đó tự cho mình là thanh cao, không coi ai ra gì, bây giờ lại bị một kẻ mở thanh lâu mắng cho á khẩu không nói được gì. Nói thật, trong lòng lão phu thật sự rất sảng khoái đấy.
Nhưng lão phu hoàn toàn không ngờ tới, đó vẫn chỉ là sự khởi đầu. Sau đó ngươi lại sáng tạo ra cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, thậm chí là 'Ngày phụ nữ', đủ để thấy ngươi là một nhân tài. Sự can đảm mưu lược này đều vượt qua đám trẻ đồng lứa, à, còn có cả dã tâm nữa. Nhưng ngươi có biết vì sao từ đầu đến cuối lão phu vẫn keo kiệt với ngươi mấy câu tán thưởng không?"
Hàn Nghệ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đầu tiên, chính như ngươi nói hôm đó, ngươi quá nhỏ tuổi, tuổi trẻ mang ý nghĩa dễ xúc động. Nhưng lá gan ngươi thì lại quá lớn, lão phu cũng có chút lo lắng nha. Kế tiếp, dã tâm của ngươi rất lớn, xuất thân lại quá mức ti tiện, dùng hay không dùng, đều khiến người ta đau đầu. Nhưng ngươi lại có năng lực, nếu như đi quá nhanh, khó tránh khỏi sẽ bị chèn ép. Điều này đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Cuối cùng, lão phu cho rằng ngươi ở Phượng Phi Lâu sẽ tốt hơn so với việc làm quan. Suy trước tính sau, lão phu vẫn quyết định đợi thêm xem sao.
Bất quá chuyện này cũng khiến lão phu phải có cái nhìn khác đối với ngươi. Nếu là đám trẻ đồng lứa gặp phải chuyện này, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi hoặc là xung động, nhưng ngươi đều không có. Lúc nãy ngươi ngồi ở đây, vẫn không hề biểu lộ ra bất kỳ sự nôn nóng nào, có thể thấy ngươi trưởng thành hơn nhiều so với tuổi tác của ngươi. Hơn nữa, ngươi còn biết tìm đến lão phu, có thể thấy ngươi không có tự đại mù quáng, nắm bắt thế cục rất tốt, nhưng xuất thân của ngươi trước sau đều không thể thay đổi, muốn vào triều làm quan, khó đấy."
Hàn Nghệ cũng chỉ nghe vậy mà thôi, có quỷ mới biết trong lòng ông ta nghĩ thế nào, khẽ nhíu mày nói: "Lẽ nào xuất thân quyết định hết thảy sao?"
"Có thể nói như vậy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Thật ra nếu ngươi là một nông phu, vậy ngược lại cũng đỡ. Nhưng ngươi lại là một thương nhân, mà còn là người mở thanh lâu. Ở triều ta, thương nhân làm quan, hơn nữa còn có thể ngồi ở chức vị cao, chỉ có một người mà thôi."
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Ai?"
"Người này tên là Võ Sĩ Hoạch."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói.
Họ Võ? À, ta nhớ ra rồi, hình như Võ Sĩ Hoạch này chính là cha của Võ Tắc Thiên. Hàn Nghệ làm ra vẻ không biết, hỏi: "Không biết Võ Sĩ Hoạch này là ai?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Võ Sĩ Hoạch này là nhân sĩ Tịnh Châu, không phải quý tộc, cũng không phải sĩ tộc, thật ra ban đầu còn không được tính là hàn môn nữa cơ, trước đây còn từng bán đậu hũ. Sau này lại dựa vào buôn bán củi mà phát tài, trở thành một phú thương địa phương. Người này tuy là thương nhân, nhưng đọc sách biết chữ, hơn nữa lòng có hoài bão, không muốn câu nệ hiện trạng. Ở thời mạt Tùy, ông ta dứt khoát bỏ việc buôn bán tòng quân, làm một tên tiểu đội trưởng trong quân, rồi sau đó lại gặp được Cao Tổ thánh thượng. Ông ta không chỉ nhiệt tình khoản đãi, mà còn xuất tiền tương trợ, từ đó kết thành hảo hữu với Thái Tổ. Về sau một phát phất luôn, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Không biết Quốc Cữu Công nói lời này là có ý gì?"
Điều hắn không hiểu chính là, rốt cuộc Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo hắn phục chế quá trình làm quan của Võ Sĩ Hoạch, hay là có ý lôi Võ Mị Nương ra, điều này hắn không dám đoán bừa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Ngươi không cảm thấy là ngươi rất giống Võ Sĩ Hoạch sao?"
Hàn Nghệ cau mày nói: "Nghe Quốc Cữu Công nói, Võ Sĩ Hoạch này là sống trong thời loạn lạc, cơ hội rất nhiều, còn hiện giờ là thái bình thịnh thế, ta không thể đi theo con đường của ông ta."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: "Cũng không phải ta bảo ngươi đi theo con đường của ông ta. Bởi vì con đường này thật sự là quá khó đi. Võ Sĩ Hoạch tuy từng làm quan tam phẩm, còn là hảo hữu Thái Tổ tín nhiệm nhất, nhưng bởi vì ông ta xuất thân ti tiện, cho nên sau khi làm đại quan, cuộc sống lại càng như đi trên băng mỏng. Phong thưởng của Thái Tổ, ông ta không dám nhận, thê nhi bệnh chết, ông ta không dám về, vẫn luôn chăm chú và cẩn thận làm hết phận sự, nhưng rồi vẫn chịu sự khinh bỉ của đồng liêu, đến cuối cùng tích lũy thành tật, chưa đến tuổi 60 đã bệnh chết rồi. Bởi vậy có thể thấy, thương nhân làm quan, quan nhỏ thì còn có thể, nhưng nếu ngồi vào chức cao, còn không bằng không làm."
Hàn Nghệ nghe vậy trầm mặc không nói. Việc này hắn cũng không rõ lắm. Nhưng ngẫm lại, cũng không khó để lý giải, đại thần trong triều gần như đều là quý tộc, ngươi một thương nhân lọt vào trong, nhân sinh còn có thể tốt sao? Đến hàn môn mà quý tộc còn xem thường, vậy thì sẽ xem trọng một thương nhân như ngươi sao? Có thể tưởng tượng ngày tháng Võ Sĩ Hoạch làm quan trong triều là gian khổ cỡ nào, hơn nữa hắn cũng không thể phạm sai lầm. Bởi vì hắn không có nội tình, một khi phạm sai lầm, những quý tộc kia nhất định sẽ vạch tội hắn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Nhưng ngươi cũng có thể học tập ông ta. Nhìn từ việc Võ Sĩ Hoạch làm quan, thì có thể thấy cần có ba thứ. Thứ nhất là năng lực. Thứ hai là can đảm. Thứ ba chính là cơ hội. Hai thứ trước thì ngươi đều có, duy chỉ thiếu cơ hội. Thật ra lão phu cũng hy vọng có thể đề bạt ngươi, nhưng chức quan quá nhỏ, ngươi cũng ghét bỏ, mà lão phu cũng cảm thấy không thỏa, khó mà phát huy được tài hoa của ngươi. Nhưng chức quan quá lớn, lão phu cũng không cho được, cho nên lão phu vẫn đang quan sát cơ hội của ngươi, nếu ý trời đã vậy, tất sẽ cho ngươi một cơ hội. Bây giờ thì cơ hội này xuất hiện rồi."
Hàn Nghệ ngẩn người, cười khổ nói: "Bây giờ tiểu tử đã sắp đi đến bờ vực rồi, nếu có thể giữ được mạng đã là mong mỏi lớn nhất, cơ hội này thật không biết từ đâu mà ra."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả, nói: "Cơ hội thường sinh ra bên bờ vực mà."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Mong Quốc Cữu Công chỉ giáo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Có phải trong lòng ngươi đang hoang mang, không biết trong này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì phải không?"
Hàn Nghệ gật đầu, quả thật hắn không hiểu gì cả, nhưng từ lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn lại lờ mờ cảm thấy có liên quan đến Võ Mị Nương này. Nhưng vấn đề là, hắn và Võ Mị Nương hoàn toàn không có quan hệ, sao có thể dính dáng gì được.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: "Việc này không trách ngươi được. Ngươi không làm sai chuyện gì cả, mà là Thôi Tập Nhận quá giảo hoạt. Tiểu tử kia không đi làm quan, thật đúng là đáng tiếc, nó đây là đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông."
Hàn Nghệ nghe vậy lại càng hoang mang hơn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Lúc trước ngươi lợi dụng vở kịch châm biếm tập tục xấu mua bán hôn nhân của sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thật có lẽ chính ngươi cũng không biết, ngươi ra vở kịch này gây ảnh hưởng vô cùng lớn đối với sĩ tộc Sơn Đông. Nó dẫn đến hai ba tháng gần đây, sĩ tộc Sơn Đông đều không dám mua bán hôn nhân. Theo như lão phu biết, có một số tiểu sĩ tộc Sơn Đông thậm chí còn trì hoãn hôn sự vốn dĩ đã định xong. Nhưng vở kịch này của ngươi thật ra còn bao hàm một vấn đề, đó chính là tranh chấp giữa hàn môn và quý tộc. Ngươi rất thông minh, biết lão phu hiện giờ là Thái úy, lại là Quốc Cữu Công, chỉ cần không cố ý để lộ ra tranh chấp giữa hàn môn và quý tộc, đặt trọng điểm lên vấn đề hôn nhân, như vậy thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với lão phu. Nhưng trước sau thì vấn đề này vẫn không thể bỏ qua, mà Thôi Tập Nhận thì lại bắt được nguyên nhân mấu chốt này."
Hàn Nghệ nói: "Ý của Quốc cữu công, chẳng lẽ là hiện giờ chuyện này đã tạo thành khó khăn cho Quốc cữu công rồi?"
"Thông minh đấy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, dư quang ánh mắt đảo qua Hàn Nghệ, dường như có chút do dự.
Xem ra chuyện này không nhỏ nha, Hàn Nghệ bắt đầu có chút khẩn trương nho nhỏ.
Qua một lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: "Chắc là ngươi đã nghe nói qua chuyện mấy ngày trước An Định Tư công chúa chết yểu rồi nhỉ?"
Quả nhiên vẫn là có liên quan đến Võ Mị Nương, nhưng chuyện này liên quan gì đến ta. Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Cũng có nghe qua."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Chuyện công chúa chết yểu đã dẫn đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng."
Hàn Nghệ nói: "Vấn đề gì?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng chần chừ, nói: "Đó chính là, thân mẫu của An Định Tư công chúa là Võ chiêu nghi, đang mưu đồ mượn chuyện này soán ngôi Hậu."
Hàn Nghệ nghe vậy đại kinh thất sắc. Không phải hắn kinh sợ vì chuyện này, dù sao hắn cũng đã sớm biết, mà hắn cảm thấy kinh ngạc là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đi nói chuyện này với hắn, mồ hôi trên trán rịn ra, chuyện này lớn rồi đây.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả nói: "Ngươi sợ à?"
Hàn Nghệ không muốn giấu diếm, cũng không giấu diếm được. Nếu ngươi không sợ, thì hoặc ngươi là thằng ngốc, hoặc là ngươi có mưu đồ khác, ngượng nghịu gật đầu, nói: "Nhưng tiểu tử vô cùng hiếu kỳ, sao chuyện này lại liên quan đến tiểu tử?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Đây chính là cơ hội, chuyện rõ ràng không liên quan đến ngươi, lại cố tình kéo ngươi vào, đến ngay cả lão phu cũng không thể không tin nha, đây là ý trời."
Lúc nói chuyện, ông ta chỉ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Võ chiêu nghi muốn thay thế Vương hoàng hậu, thì có một nan đề mà cô ta không thể không đối mặt. Đó chính là, cô ta xuất thân hàn môn."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK