(**)Tên chương "Diệu Thủ Không Không" là tuyệt kỹ của Chu Thông trong Giang Nam Thất Quái (Sư phụ của Quách Tĩnh). Môn võ công này có thể lấy đồ từ trong túi của bất kỳ ai mà người đó không hề hay biết.
.
.
.
"Ân công, chúng ta...chúng ta đi đây."
"Ừm, bảo...bảo trọng."
Hàn Nghệ nhìn theo bóng dáng của ba người đội mũ, biểu lộ vô cùng bi tráng, vô cùng lưu luyến...
Kỳ thật Hàn Nghệ đã nghĩ đến 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》sẽ tạo ra rất nhiều phản ứng dây chuyền. Nhưng hắn không nghĩ tới lại tạo ra náo động như vậy.
Bọn Tang Mộc bị mắng, điều này đã sớm dự liệu rồi, bởi chuyện này ở hậu thế cũng thường phát sinh. Những người diễn vai xấu vẫn hay thường bị người khác thóa mạ, nhưng hắn không ngờ rằng lại còn bị đuổi đánh. Chỉ có thể nói là khán giả Đường triều quá dễ nhập tâm khi xem kịch rồi.
Đương nhiên, có lẽ là đám con cháu thứ tộc đó không dám đi đánh quý tộc thật, đành phải đi đánh đám quý tộc giả Tang Mộc, quả hồng thì chọn quả mềm mà bóp. Không những thế, ngay cả thỏ cũng hot luôn, cái này thì Hàn Nghệ quả thật không nghĩ tới.
Cái này không có cách nào khác, bọn Tang Mộc khẳng định không thể đi dạo nữa rồi. Hơn nữa Hàn Nghệ còn phải đi tìm Tiểu Béo, chỉ có thể bảo bọn họ về trước. Dù sao cũng chỉ là dạo phố mà thôi, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng.
Nói trở lại, mấu chốt vẫn là vì Hàn Nghệ cảm thấy đi cùng với đám Tang Mộc sẽ có nguy hiểm.
Sau khi tiễn ba nhân vật nguy hiểm đi, Hàn Nghệ liền mang theo Tiểu Dã tới Nữ Sĩ Các.
"Tiểu Béo! Tiểu Béo!"
Hàn Nghệ đứng ở dưới lầu gọi.
"Hàn đại ca."
Không lâu sau, thấy Hùng Đệ xuất hiện bên cửa sổ, mặt mày hớn hở.
Thằng nhóc này, xem ra đã sung sướng đến chín tầng mây rồi. Hàn Nghệ nhìn bộ dạng vui vẻ của Hùng Đệ, trong lòng không khỏi hâm mộ.
"Hàn đại ca, huynh mau lên đây."
Hùng Đệ đột nhiên vẫy tay nói.
Tiểu tử mập ngươi học hư rồi à, biết rõ là lão tử không lên được, còn ở đó trêu đùa ta. Hàn Nghệ buồn bực nói: "Đừng chơi nữa, mau xuống đây. Chúng ta phải đi rồi."
"Phải đi?"
Hùng Đệ thoáng sửng sốt.
Một mình ngươi ẩn trong vườn hoa thơm phong lưu vui sướng. Ta và Tiểu Dã thì bị người truy sát. Ngươi có nghĩ đến cảm giác của ta không? Hàn Nghệ nói: "Nếu không đệ cứ ở lại chơi, ta và Tiểu Dã về trước."
"Không cần, Hàn đại ca, huynh đợi tí. Đệ đi xuống ngay."
Hùng Đệ lập tức hoảng hồn, nó sợ nhất là bị Hàn Nghệ, Tiểu Dã vứt bỏ, vội vàng chạy về. Nhưng không lâu sau nó lại xuất hiện bên cửa sổ, nói: "Hàn đại ca, Tiểu Dã, các tỷ tỷ trên lầu mời mọi người lên nè."
Chuyện này là sao vậy?
Hàn Nghệ sửng sốt, thoáng nhìn Tiểu Dã.
Mẹ kiếp, lúc nãy ta muốn lên, các ngươi không cho lên. Bây giờ ta muốn đi, các ngươi lại muốn ta lên, nghĩ rằng Hàn Nghệ này là ai chứ, cho là ta chưa từng thấy mỹ nữ sao. Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Thôi, trời cũng không sớm nữa, chúng ta vẫn là nên đi về thôi."
Hùng Đệ "Dạ" một tiếng.
Chợt nghe một nữ nhân trên lầu nói: "Cự tuyệt lời mời của phụ nữ, là một chuyện hết sức không lịch sự."
Hả? Dám trộm lời thoại của ta. Hàn Nghệ không dao động. Có câu thế nào ấy nhỉ? Năm đó các người xa lánh ta, bây giờ ta muốn các ngươi có trèo cao cũng không với tới được, nói: "Thật là xin lỗi, hiện tại không còn sớm nữa, chúng ta phải về rồi."
Nữ nhân trên lầu kia lại nói: "Hiện giờ vừa lúc là thời điểm cơm chiều, nếu như ngươi không ngại, thì lên đây ăn bữa cơm thanh đạm, không biết các hạ có nguyện ý không? Đương nhiên nếu các hạ sợ hãi thì thôi vậy."
Ăn cơm có gì hay, trực tiếp cởi nha. Hừ, lão tử đây sợ trời sợ đất, duy nhất không sợ nữ nhân, nữ quỷ cũng không sợ. Ẹc, Tiêu Vân là một ngoại lệ. Đối mặt đối phương ba lần bốn lượt mời, Hàn Nghệ cũng tò mò, thầm nghĩ, lên thì lên. Ta ngược lại cũng muốn xem các người định giở trò quỷ gì, vì thế nói: "Nếu cô nương đã có thịnh tình như thế, vậy Hàn Nghệ từ chối là bất kính rồi."
Nói xong bèn gật đầu nhìn Tiểu Dã, hai người liền đi vào trong lâu. Mà tên mãnh hán gác cửa kia lần này lại làm như không thấy.
Hàn Nghệ vốn đã bước vào, bỗng nhiên lui lại một bước, nhìn mãnh hán kia nói: "À, ta là nam nhân đó!"
Nói xong, hắn hừ một tiếng, liền bước nhanh đi vào.
Nữ Sĩ Các không lớn, chỉ khoảng 100 mét vuông, lầu một vẫn trống không nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Nhưng đến cái quầy cũng không có, nhìn có vẻ không giống là làm kinh doanh.
Hàn Nghệ mang theo Tiểu Dã đi vào lầu hai, bỗng nhiên mắt sáng lên, chỉ cách một cái cầu thang, mà như một trời một vực. Lầu hai trang hoàng hết sức xa hoa, trên tường treo bốn bức tranh, trong tranh đều là nữ nhân, hở ngực lộ nhũ. Năm ba cái bàn, hoặc là bàn để đàn hoặc là bàn đọc sách, cuối cùng là một chiếc giường phủ một tấm da hổ.
Đương nhiên, hấp dẫn người ta nhất vẫn là bảy tám mỹ nữ lớn nhỏ đủ cả. Lớn nhất khoảng 24~25 tuổi, nhỏ nhất cũng tầm 16~17 tuổi.
Tiếc nuối duy nhất là các nàng không giống bức tranh lúc nãy, ăn mặc hở hang. Hơn một nửa đều mặc nam trang, đem dáng người nổi bật kia giấu bên trong thật sâu.
Là một dân chơi lão luyện nơi phong nguyệt, có lẽ cũng có một trái tim đầy máu dê, nhưng tuyệt đối sẽ không giống với đám sắc lang bình thường, nhìn thấy nữ nhân thì hai mắt đăm đăm. Hàn Nghệ dùng đôi mắt cay độc lướt qua, trong đầu hiện ra một đống số liệu vô cùng đáng tin cậy, nhưng trên mặt thì cố ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
"Hàn đại ca, Tiểu Dã."
Hùng Đệ chạy tới.
"Sướng hay không?"
Hàn Nghệ thấp giọng hỏi.
Hùng Đệ ngơ ngẩn nói: "Sướng gì?"
Đậu phộng! Chơi lâu như vậy, ngươi đừng nói tới sờ một chút cũng không có nha, đúng là phí cái mặt đáng yêu của ngươi rồi. Hàn Nghệ phẫn nộ với việc Hùng Đệ không kiếm ăn được gì. Đúng là lãng phí tài nguyên a.
"Ngươi chính là Hàn Nghệ?"
Chợt nghe thấy một nữ nhân nói.
Chính là người đối thoại với hắn lúc nãy. Chỉ thấy trong đám nữ nhân có một người đứng lên.
Oa! Nữ nhân này cao vãi! Hàn Nghệ hai mắt mở to.
Chỉ thấy nữ nhân vừa đứng lên, đã tạo ra cảm giác hạc giữa bầy gà, ít nhất cũng phải 1m75. Cái này nếu như ở hậu thế cũng không phải là quá cao. Nhưng ở cổ đại, cho dù là trong phạm vi nam nhân, thì cũng thể coi là cực cao rồi, đừng nói chi tới nữ nhân.
Bản thân Hàn Nghệ mới 1m74~1m75. Ở Dương Châu cũng có thể coi là thuộc đám người cao nhất rồi, nhưng nữ nhân này e rằng còn cao hơn Hàn Nghệ một chút. Hơn nữa nữ nhân nhìn bao giờ cũng có cảm giác cao hơn, cho nên nhìn qua tựa như là cao hơn Hàn Nghệ không ít.
Trước nàng, nữ nhân cao nhất mà Hàn Nghệ từng gặp là Tiêu Vân.
Khuôn mặt đầy đặn, hai hàng lông mày thon dài, hai hàng lông mày anh khí bừng bừng. Da không phải quá trắng, nhưng hết sức nhẵn nhụi, rất nõn nà, đến mức không nhìn thấy một chấm đen nhỏ nào. Mái tóc dài đen bóng búi ở trên đầu, chỉ thả xuống một búi như đuôi ngựa, vô cùng tùy ý, tiêu sái. Một chiếc váy dài màu xanh bó sát người, đem dáng người thon thả, phập phồng quyến rũ bày ra vô cùng tươi mát.
Quả nhiên là một đại mỹ nhân.
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Cô gái này tuy vóc dáng, mỹ mạo đều có thể xem là hiếm thấy, nhưng về dung mạo thì thê tử Tiêu Vân của Hàn Nghệ vẫn nhỉnh hơn, còn chưa đến mức khiến Hàn Nghệ sững sờ. Hơn nữa Hàn Nghệ cũng không quá chú trọng tới chiều cao, hắn trước đây từng cặp kè với không ít người mẫu cao hơn hắn. Hắn cho rằng đàn ông quan trọng nhất vẫn là tự tin, chỉ cần ôm được eo, cao tới đâu cũng có thể chơi được.
Mỹ nhân này chậm rãi bước về phía Hàn Nghệ, ánh mắt đánh giá Hàn Nghệ một chút, thản nhiên nói: "Kịch nói là xuất từ tay ngươi?"
Nữ nhân này thơm quá nha, hình như không phải hương phấn a, lẽ nào là mùi thơm cơ thể. Vậy mùi cơ thể này cũng dễ ngửi quá đi, hệt như nước hoa vậy.
Lúc nữ nhân này bước tới trước mặt, Hàn Nghệ thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, tựa như hương hoa lại không phải hương hoa, hết sức dễ ngửi, nho nhã lễ độ gật đầu nói: "Không sai, mạo phạm giai nhân rồi!"
Mỹ nhân kia nghiêng mắt thoáng nhìn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn lợi dụng kịch nói này để trả thù Tập Nhận?"
Tập Nhận? Chẳng lẽ lại là thân thích của Thôi Tập Nhận? Xem ra tám chín phần mười là đúng rồi. Mẹ kiếp, xem ra không phải là đi hẹn hò, mà là gặp phải oan gia rồi. Bất quá cũng éo sao cả, đến Thôi Tập Nhận ta còn méo sợ, chẳng lẽ còn sợ cô sao.
Hàn Nghệ khẽ nhíu mày, hắn không thích giọng điệu cao ngạo của mỹ nhân này lắm. Bỗng nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm mỹ nhân này, không khỏi thầm khen một tiếng. Da của mỹ nhân này đúng là đẹp a. Không lẽ đến một chấm đen nhỏ cũng không có, rốt cuộc là chăm sóc như thế nào vậy? Nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói: "Cái này liên quan gì tới cô?"
Mỹ nhân này dường như không nghĩ tới Hàn Nghệ lại phóng túng như vậy, trần trụi nhìn nàng như thế, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng cũng không né tránh mà liếc mắt lại nhìn Hàn Nghệ, một lát sau mới nói: "Không liên quan gì, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."
Hàn Nghệ ồ một tiếng nói: "Thì ra chỉ là tùy tiện hỏi thôi à, vậy thì hết sức xin lỗi. Ta hiện giờ không có tâm trạng tùy tiện trả lời."
"Hảo tiểu tử." Mỹ nhân bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, hừ nói: "Ngươi cho rằng có Quốc cữu công chống lưng, thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta không biết tại sao cô lại nói như vậy, ta chỉ là một bá tánh biết giữ khuôn phép thôi, chưa bao giờ muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu như đây là một loại ám chỉ. Ha ha, vậy ta ngược lại cũng không từ chối đâu, hê hê."
Mỹ nhân này đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, bỗng nhìn về phía ban công không xa, thản nhiên nói: "Ngươi có tin là bây giờ ta ném ngươi xuống đó không?"
Bá đạo như vậy sao! Nếu lão tử không cho cô một chút giáo huấn, thì cô cứ tưởng lão tử dễ bắt nạt rồi. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Méo tin!"
Hùng Đệ lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ."
"Ngươi đừng nói chuyện."
Mỹ nhân liếc nhìn Hùng Đệ một cái.
Hàn Nghệ cười nói: "Cô tên Mẫu Đơn?"
Mỹ nhân nói: "Liên quan gì tới ngươi!"
Hàn Nghệ ha hả cười nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy người giống như tên, đều rất là thơm."
Cái này là đùa giỡn trần trụi!
"Ngươi...!"
Mỹ nhân kia nhíu mày.
Hàn Nghệ khinh miệt cười, đột nhiên đi về phía bên cạnh, nhặt một quả táo ở trên bàn, tung hứng, rồi dùng tay áo xoa xoa. Lại rút từ trong tay áo ra một con dao găm, bắt đầu gọt vỏ.
Dù sao hắn cũng là cao thủ Thiên Môn, bàn tay vô cùng khéo léo, chỉ thấy cổ tay hắn vừa chuyển, cả cái vỏ đã rơi xuống đất, vừa vặn hai miếng tròn tròn, một miếng dài một miếng mỏng. Lúc rơi xuống bàn thì rất gọn gàng, giống như là bày ra vậy.
Chiêu này từng rất thịnh hành ở quán bar lớn nhất Los Angeles. Mấy tên ngoại quốc còn muốn tranh nhau học bản lĩnh này của hắn.
"Dao găm kia."
Bỗng nhiên, những nữ nhân khác đều nhao nhao lấy hai tay che miệng, đôi mắt mở thật to.
Mỹ nhân kia ngẩn ra một lúc, một tay chống eo, bật thốt lên: "Đây là dao găm của ta."
Hàn Nghệ cười nói: "Cô nói của cô, thì là của cô sao?"
Mỹ nhân kia hừ nói: "Trên dao này có khắc tên của ta, chẳng lẽ lại còn giả."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chuôi dao có khắc hai chữ "Mẫu Đơn", liền ồ một tiếng, nói: "Thật đúng là của cô, à, đây là hồi nãy ta mới nhặt ở dưới lên."
Mỹ nhân này bước tới trước một bước, đưa tay ra muốn đoạt lại con dao găm. Hàn Nghệ định rụt tay lại, nhưng không ngờ tay của nữ nhân này còn nhanh như hơn, liền bước thêm một bước nữa, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Hàn Nghệ.
Lần này Tiểu Dã không chạy tới hỗ trợ. Có lẽ là vì đối phương là nữ nhân.
Ai da, nhìn không ra vẫn là một cao thủ nha! Hàn Nghệ không chút kinh sợ, mỉm cười nói: "Cô muốn à, nếu cô muốn thì cứ nói rõ không được sao, cô không nói thì sao ta biết là cô muốn. Cô nói ra thì ta mới biết là cô muốn. Cô muốn thì ta sẽ cho cô. Cô nếu chịu nói cô muốn thì ta không thể không cho cô. Cô nói không muốn thì ta càng muốn cho cô. Nhưng dù cô muốn hay không, nhưng giở trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn cầm tay ta như thế, cái này...cái này làm người ta xấu hổ đó nha."
Nói đến phần sau, Hàn Nghệ giả bộ ra vẻ e thẹn.
Hàn Nghệ nói một tràng những lời vô nghĩa, mỹ nhân nghe xong chóng cả mặt, ngây người ra hồi lâu mới kịp phản ứng, mặt ửng đỏ. Lập tức đoạt lại dao găm từ trong tay Hàn Nghệ, rồi vội vàng kéo ra khoảng cách với Hàn Nghệ.
Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng tính đưa lại cho nàng ta, cười nói: "Kỳ thật nữ nhân không nên chơi dao găm, quá nguy hiểm, chơi côn thì tốt hơn, vừa vặn ta đây có một cây, trên có thể ăn no, dưới có thể giải sầu. Không biết cô có muốn hay không? À, chỉ cho mượn không bán nhá."
Lần này thì mỹ nhân kia có vẻ nghe không hiểu, tức giận nói: "Thằng nhãi ngươi đừng có nói hươu nói vượn, dao găm này rõ rằng là ngươi lấy trộm trên người ta. Ngươi vậy mà dám dùng dao găm của ta đi gọt trái cây. Ta giết..."
Nàng nói được một nửa, bỗng nhiên ngẩn người ra.
Chỉ thấy Hàn Nghệ lại từ trong ngực móc ra một chiếc khăn lụa, khẽ tung tung. Chỉ thấy đó là một khăn lụa màu trắng, bên trên có thêu hình mẫu đơn màu đỏ. Hắn chậm rãi dùng nó lau tay.
"Đây là khăn lụa của ta."
Mỹ nhân kia lại kinh hô.
"Sao lại là của cô."
Hàn Nghệ khó chịu nói: "Đây rõ ràng là của ta, cô đừng có nói là chiếc khăn lụa này thêu tên của cô."
Nói rồi hắn tự mình lật lại ngó ngó một cái.
Tên khốn kiếp này, dám dùng khăn lụa của ta lau tay. Mặt của mỹ nhân kia trở lên xám xịt, giơ tay ra muốn đoạt lại.
Hàn Nghệ muốn vòng tay ra sau, nhưng cũng giống như lúc nãy. Tốc độ của mỹ nhân kia nhanh hơn, tay cũng chuyển động theo tay Hàn Nghệ, đoạt lại chiếc khăn lụa.
Hàn Nghệ kích động nói: "Cô có phải là điên rồi không? Đến khăn tay của đàn ông cũng muốn giật."
Mỹ nhân kia một tay giơ chiếc khăn thêu lên, nói: "Đây rõ ràng là của ta."
"A."
Bỗng nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.
Mỹ nhân kia quay đầu lại, chỉ thấy các chị em của nàng đều đang mở to mắt nhìn chiếc "Khăn tay" trong tay nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một miếng vải cũ vừa đen vừa hôi, liền hoảng hốt thét lên, vội vàng buông ra.
Hàn Nghệ được đà lấn tới, hai tay ôm chặt lấy ngực, rưng rưng nói: "Cô ăn hiếp người quá đáng. Đây là tấm tã mẫu thân lúc sinh thời để lại cho ta, nếu làm hỏng cô có đền được không?"
"Tã?"
Mỹ nhân kia hai má đã méo xẹo, dạ dày cảm thấy nhộn nhạo cuồn cuộn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK