Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tử Thiệu, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, ở đây không có người ngoài."

Gã vừa nhấc cái mông của mình lên, là Trưởng Tôn Vô Kỵ đã biết gã muốn nói cái gì rồi.

Liễu Thích nói: "Hàn Nghệ có làm Giám Sát Ngự Sử hay không, đối với chúng ta đúng là không quan trọng, nhưng quan trọng là Bệ hạ trước đó không thương lượng với Thái úy ngài, mà đã trực tiếp nói ra trên triều, lẽ nào bệ hạ không nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ phản đối sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

"Ta sẽ thượng tấu xin từ chức."

Liễu Thích nói: "Hiện giờ chúng ta cần phải biết trong lòng bệ hạ rốt cuộc đang tính toán gì?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, mắt liếc xung quanh, thấy ba người Chử Toại Lương, Lai Tế, Hàn Viện đều chau mày không nói. Hiển nhiên, bọn họ cũng thấy đây là lúc nên thăm dò tâm tư của Lý Trị rồi.

Qua một lúc, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Tử Thiệu, điều này ngươi nên suy xét cho kỹ. Chẳng qua, bất luận quyết định của ngươi thế nào, thì ta đều sẽ ủng hộ ngươi."

Ông ta rốt cuộc đã gật đầu rồi.

Liễu Thích không khỏi vui mừng trong lòng.

Trung Thư Lệnh nha!

Là một chức quan lớn tới cỡ nào chứ.

Con người có ai mà không yêu quyền lực. Bất quá, cho dù thời buổi này không có súng, nhưng ai cũng biết đạo lý súng là có thể bắn chết con chim đầu đàn.

Chức Trung Thư Lệnh này ai đảm nhận cũng được, duy chỉ có Liễu Thích ngồi lên, là sẽ như ngồi trên đống lửa.

.

"Hàn đại ca, huynh thật sự đã làm quan rồi sao?"

"Ừm."

"Ha ha, Hàn đại ca làm quan, Hàn đại ca làm quan rồi."

Hùng Đệ nghe thấy Hàn Nghệ làm quan, phấn khích vừa nhún vừa nhảy.

Đám người Mộng Nhi, Đông Hạo cũng tự nhiên cảm thấy vui, xúc động khó nói nên lời, cứ như là chính mình làm quan vậy.

Duy chỉ có Hàn Nghệ và Tiểu Dã chỉ mỉm cười, không có lộ vẻ phấn khích bất thường nào.

"Hàn đại ca, huynh làm quan rồi, vậy về sau sẽ không còn ai dám bắt nạt đệ nữa."

Hùng Đệ đột nhiên ôm lấy tay của Hàn Nghệ, cười hắc hắc nói không ngừng.

Hàn Nghệ đưa tay ra, nói: "Bây giờ có ai ức hiếp đệ sao?"

Hùng Đệ ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu.

Mộng Đình che miệng cười khanh khách nói: "Tiểu Béo, đệ đáng yêu như vậy, ai mà ức hiếp đệ được chứ."

Hùng Đệ cười hắc hắc không ngừng, có lý, có lý nha.

Mộng Nhi đột nhiên nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh bây giờ làm quan rồi, vậy huynh còn quản Phượng Phi Lâu nữa không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hàn Nghệ, trước mắt nghề nghiệp cao quý nhất chính là làm quan, mà thương nhân thì lại là nghề nghiệp ti tiện. Bây giờ Hàn Nghệ làm quan rồi, hắn có thể đá văng luôn cái thân phận thương nhân ti tiện này hay không?

Đáp án chắc chắn là không rồi.

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên phải quản, Phượng Phi Lâu vốn dĩ là đại bản doanh của ta, nếu không quản thì ta sẽ ở đâu? Mọi người yên tâm, chức Giám Sát Ngự Sử này vô cùng tự do, phần lớn thời gian ta vẫn sẽ ở Phượng Phi Lâu."

Mộng Nhi vừa nghe xong, không khỏi nhẹ thở phào, nàng chỉ sợ Hàn Nghệ sẽ bỏ rơi bọn họ.

Nhưng mà, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc. Vào tối hôm đó, hơn mười đại thần từ ngũ phẩm trở lên cùng nhau thượng tấu, thỉnh cầu Lý Trị thu hồi mệnh lệnh đã ban. Họ viết lưu loát ra cả một cái sớ dài, đều là những luận chứng để chứng minh Hàn Nghệ tuyệt đối không thích hợp với chức Giám Sát Ngự Sử.

Ai kêu Hàn Nghệ tự bày khuyết điểm của mình làm chi, nói chữ viết của mình không được tốt lắm. Thế là mấy người này không thèm so mồm mép với hắn nữa, mà chuyển sang chơi bút.

May là Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn án binh bất động, ngay cả một tấu chương về Hàn Nghệ cũng không có, quyền lực hiện giờ vẫn trên tay bọn họ, nên việc bọn họ trầm mặc khiến Lý Trị có thể thong dong ứng đối. Chứ nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ mà phát lực, thì cho dù Lý Trị có là hoàng đế, thì cũng sẽ không đỡ nổi, chắc chắn sẽ phải thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Lúc thượng triều ngày hôm sau, đám người Thôi Nghĩa Trung lại lấy chuyện Hàn Nghệ ra mà nói. Lý Trị dù sao cũng cứ mặc kệ ông ta, không thèm nói lung tung với họ nữa nữa, chúng ta đi mà nói chuyện khác, qua loa đến mức không thể qua loa hơn được nữa.

Đám người Thôi Nghĩa Trung thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cứ im lặng, thì lấy làm lạ. Bọn họ vốn cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ thượng tấu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, trong lòng rất buồn bực, có điều cũng không dám làm thái quá, Hoàng đế cũng bắt đầu chơi xấu, vậy thôi quên đi vậy.

Tảo triều vừa xong, Lý Trị liền sai Trương Thiếu Giám đi gọi Hàn Nghệ đến.

Hàn Nghệ theo Trương Thiếu Giám đi vào nội cung.

Nhưng lần này chỉ có một mình Lý Trị đứng trước cái bàn, múa bút viết cái gì đó, mà Võ Mị Nương vẫn luôn như hình với bóng lại không có ở đây.

"Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ, miễn lễ."

Lý Trị không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi chờ trẫm một chút."

Làm cái gì vậy, viết chữ thì lúc nào viết chả được, mắc gì viết bây giờ. Hàn Nghệ có chút oán trách trong lòng, nhưng mà người ta là hoàng đế, hắn vẫn phải thành thật đứng đó mà đợi thôi.

Qua hết nửa ngày, Lý Trị đặt bút xuống bên cạnh, thở nhẹ một hơi, nhìn chăm chú vào cái gì đó mà y vừa mới viết xong, gương mặt mỉm cười, tựa hồ rất hài lòng, lại qua một lát, y đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay với Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi lại đây nhìn xem, trẫm viết thế nào?"

"Vâng."

Tuy thư pháp Hàn Nghệ chả ra sao cả, nhưng hắn biết xem chữ nha, vì vậy cũng không sợ gì, đi tới trước bàn, cúi đầu nhìn xuống, rồi ồ lên một tiếng, nói: "Đây không phải là..."

Lý Trị cười ha hả nói: "Không sai, đây chính là bài thơ mà ngươi đã làm lúc ở trong đại điện. Trẫm ngồi ở đây nãy giờ cứ luôn nghĩ về bài thơ của khanh, đúng là càng nghĩ càng thấy thích, thế là viết nó ra. Bài thơ này của khanh, đúng là không tầm thường, đủ để làm cho rất nhiều tài tử phải xấu hổ! Tốt! Viết rất tốt!"

Đùa à, thơ của Lý Bạch có thể không hay sao, Hàn Nghệ khiêm tốn nói: "Bệ hạ quá khen, chữ của bệ hạ viết mới đúng là tốt."

Lý Trị cười ha hả, xua tay nói: "Chữ của trẫm kém hơn nhiều so với Hữu Phó Xạ, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến."

Chử Toại Lương có thể nói đệ nhất thư pháp gia đương thời, đừng nói là Lý Trị, ngay cả Lý Thế Dân cũng phải hổ thẹn không bằng.

Lý Trị lại nói: "Trẫm thật sự không ngờ khanh lại có thể viết ra những câu thơ hay như vậy."

Hàn Nghệ xấu hổ nói: "Đây đều là do bệ hạ cho thần linh cảm và dũng khí, nếu như bệ hạ không làm chủ cho thần trên triều, thì e rằng thần cũng không thể làm ra bài thơ này."

Lý Trị lại cười ha hả, nói: "Khanh đừng có đẩy lên đầu trẫm nữa, đây đều là do chính bản thân khanh tự giành lấy. Hôm qua những lời khanh nói trên điện, thật sự đã làm trẫm nở mày nở mặt, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm người." Nói đến đây y giơ tay ra, nói: "Ngồi đi."

"Đa tạ bệ hạ."

Hàn Nghệ ngồi xuống cái ghế.

Lý Trị cũng ngồi xuống, cảm khái nói: "Đêm hôm đó đúng là nhờ có khanh, nếu không chỉ sợ tính mạng trẫm khó bảo toàn rồi."

Hàn Nghệ nói: "Đây là điều Hàn Nghệ nên làm."

Lý Trị nói: "Nhưng mà trẫm rất tò mò, làm sao khanh biết được sẽ có lũ quét bất ngờ?"

Hàn Nghệ thành thật nói: "Thần cũng chỉ là nhìn thấy nước suối ở trong mương trước cửa dâng cao, hơn nữa còn có một lượng bùn đất lớn, thế nên đoán rằng có khả năng sẽ có lũ lớn bất ngờ, nhưng cuối cùng là có bộc phát hay không, thì thần cũng không dám khẳng định, đây hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm cá nhân."

Lý Trị như cười như không nói: "Dưới tình huống khanh không dám khẳng định, vậy mà lại dám la hét ở ngay trước thâm cung của trẫm, khanh có biết nếu như không có lũ thì khanh sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?"

Hàn Nghệ nói: "Lúc đó quả thật thần không có nghĩ đến, nhưng mà thần biết một điều, nếu như không có lũ, cùng lắm là chết thôi, nhưng mà, nếu như bệ hạ có gì bất trắc thì sẽ làm cho Đại Đường ta gặp nạn, thân là con dân Đại Đường, đương nhiên phải lấy quốc gia và bệ hạ làm trọng, cái mạng nhỏ này đâu đáng gì."

Lý Trị nghe vậy trong lòng vô cùng cảm động, đây đúng là lấy tính mạng ra mà cứu y mà, không ngừng cảm khái nói: "Thật không ngờ trên đời còn có người trung thành với trẫm đến vậy."

Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh. Lời nói này đủ dọa người đấy, nếu như để đám Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được, thì hay rồi, kiểu gì cũng khóc lóc ỉ ôi cho xem.

Lý Trị cũng liền nhận ra, biết rằng mình đã lỡ lời, liền nói sang chuyện khác: "Trẫm nghe nói sau đó khanh lại đi đến vườn quả của Nguyên gia, cứu Nguyên Mẫu Đơn một mạng."

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ nói: "Khanh và Nguyên Mẫu Đơn...?"

Ngữ khí vô cùng ám muội.

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Thần và Mẫu Đơn nương tử chỉ là bằng hữu bình thường. Ngoài ra còn có hợp tác một vài mối làm ăn, giao tình rất cạn."

Lý Trị kinh ngạc nói: "Vậy sao khanh còn mạo hiểm tính mạng đi cứu cô ta?"

Hàn Nghệ cười nói: "Thần cũng là lượng sức mà làm thôi, nếu như lũ lớn bộc phát ở phía Nam, thì thần cũng không dám đi. Hơn nữa thần cho rằng, càng là lúc thiên tai nhân họa, thì mọi người phải càng đoàn kết, nếu như mạnh ai nấy giữ, bo bo thân mình, thì kết quả chỉ sợ là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe."

Lý Trị nghe vậy liên tục gật đầu, y thật sự không có cách nào tưởng tượng ra một kẻ xuất thân từ nông phu, lại có phẩm cách cao thượng như vậy, nói: "Hàn Nghệ, khanh thật sự là xuất thân nhà nông sao?"

Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Thần sinh ra ở Mai thôn Dương Châu, đời đời đều là nông phu."

Lý Trị nói: "Vậy khanh bái ai làm thầy?"

"Đời!"

"Đời?"

Hàn Nghệ gật gật đầu: "Kể từ sau khi cha thần mất đi, thần phải gánh vác cả gia đình, trong quá trình này, cuộc đời đã dạy cho thần rất nhiều thứ. Tỉ như khi thần cần sự trợ giúp, thì bà con trong thôn đều giang tay ra giúp đỡ, loại cảm giác ấy thật sự rất ấm áp. Lúc đó thần đã nghĩ, nếu như tương lai thần có được tiền đồ tươi sáng, thì nhất định phải giúp đỡ tất cả mọi người trong thôn."

Lý Trị trầm ngâm một lúc, rồi như hơi suy tư gì đó, nói: "Nói rất hay, cuộc đời đúng là một người thầy tốt, một người bạn hiền." Dừng một chút, rồi y lại cười nói: "Có điều hôm qua khanh nói như vậy trên đại điện, không sợ đắc tội với đám người Hữu Phó Xạ sao?"

Hàn Nghệ nói: "Thần chỉ nhìn việc không nhìn người, hơn nữa còn có bệ hạ chủ trì công đạo, thần có gì phải sợ chứ? Nếu như ngay cả điều này thần cũng không dám nói ra, vậy thì chức Giám Sát Ngự Sử này chắc chắn làm không tốt, bệ hạ không phải là tin lầm người sao?"

Lý Trị cười ha ha, nói: "Nhưng khanh cũng phải nhớ rõ một điều, đó là nói nhiều thành dở." Dừng một chút, y đột nhiên vung tay lên, Trương Thiếu Giám ở bên lập tức cầm lấy tấu chương được đặt ở góc bàn, đưa cho Hàn Nghệ.

Lý Trị nói: "Mấy thứ này đều nói về khanh đấy, khanh xem thử đi."

Hàn Nghệ không biết sáng nay đã có nhiều người liên thủ buộc tội hắn, vừa cầm tấu chương lên xem, thì trong lòng chỉ muốn chửi, mắt tùy tiện đảo qua, là đã có thể nhìn ra được hơn chục từ 'Thanh lâu', 'Thằng nông dân' xuất hiện liên tục trước mắt hắn, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy lý do đó, dù sao với một Hàn Nghệ văn võ song toàn, thì khuyết điểm thật sự là quá ít, hô hô.

Nhưng mà hắn thật sự không ngờ tới, sự việc này vậy mà còn kéo dài. Nhưng mà hắn cũng biết, Lý Trị đưa tấu chương này cho hắn xem, chứng tỏ Lý Trị vẫn chưa đổi ý.

Sau khi xem xong, Hàn Nghệ cũng không lên tiếng.

Lý Trị nói: "Khanh thấy thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Thần không có lời gì để nói."

Lý Trị ồ một tiếng: "Vậy là khanh đồng ý với lời bọn họ nói sao?"

Hàn Nghệ lắc lắc đầu: "Thần hoàn toàn không đồng ý với lời bọn họ nói, hơn nữa nếu muốn phản bác luận điểm của bọn họ, thì cũng không có gì khó, chỉ là thần cho rằng điều này không có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ là cãi nhau thôi."

Nói tới đây, hắn liền dừng lại, ẩn ý đằng sau, chính là cho dù ta có nói thắng thì đã sao, bọn họ vẫn có thể thượng tấu, như thế thì sẽ mãi không chấm dứt được, quan trọng vẫn là kết quả.

"Khanh yên tâm, trẫm dù gì cũng là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể nói không giữ lời." Lý Trị dừng một lát, lại nói tiếp: "Nhưng khanh nhất định cũng phải ghi nhớ một điều, không được lạm dụng quyền lực trẫm đã cho khanh, nếu không thì trẫm cũng không thể bảo vệ khanh được. Chính như lời khanh nói, làm đến cùng bốn chữ 'Dám nói, không nói', mọi việc không thể xúc động, phải cẩn thận hành sự."

Hàn Nghệ nghe vậy thở phào, chắp tay nói: "Thần nhất định không phụ thánh ân."

Lý Trị ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói: "Mặt khác, trẫm tính khi nào trở về Trường An thì sẽ cho khanh nhậm chức, còn bây giờ khanh vẫn phải diễn kịch nói cho tốt."

Y kêu Hàn Nghệ tới đây, khen ngợi chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu là cảnh báo Hàn Nghệ một phen. Bởi vì Hàn Nghệ trên điện khí thế hùng hổ bức người, tuy rằng lúc đó rất sảng khoái. Nhưng về sau, Lý Trị lại cảm thấy có chút lo, phải biết may mắn là mấy trọng thần như Chử Toại Lương không có thượng tấu, nếu không thì y sẽ mất mặt rồi.

Ở đây vẫn có chút yếu tố may mắn, thế nên nếu ngươi cứ hay chém gió bậy bạ như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra đại họa, thậm chí sẽ còn liên lụy đến y nữa, nên cần phải dặn dò hắn vài câu. Bởi vì Hàn Nghệ trong mắt y vẫn còn quá trẻ, mà trẻ thì luôn dễ mắc sai lầm.

Điều này vừa lúc thể hiện ra hoàn cảnh xấu hổ hiện giờ của Lý Trị, mỗi một bước tiến của y, đều cần phải lùi lại nửa bước trước, xem phản ứng ở trên triều thế nào, cũng có thể xem là đang thăm dò lẫn nhau.

Cũng bởi vậy, nên y cũng không dám kêu Hàn Nghệ nhậm chức liền ngay lập tức, chúng ta cứ trì hoãn một chút, đợi cho cơn tức của các đại thần giảm xuống, thì ngươi hãy khiêm tốn đến Giám Sát viện nhậm chức, cũng không cần khiêu khích bọn họ thêm nữa.

Nhưng y lại không biết Hàn Nghệ là người thế nào, sao hắn có thể kích động chứ, hắn ở trên đại điện kiêu ngạo lớn lối như vậy, đơn giản cũng chỉ là vì tranh giành mặt mũi cho Lý Trị, thể hiện lập trường kiên định của mình, nếu không thì hắn cũng lười tranh cãi làm gì.

Hàn Nghệ ôm quyền nói: "Hết thảy đều để bệ hạ làm chủ."

Lý Trị đột nhiên híp mắt lại, nói: "Còn một chuyện nữa, chính là cái luật độc quyền hôm đó khanh đề xuất, trẫm thấy hay vô cùng, cảm thấy luật này rất có triển vọng. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc thực thi điều luật này. Có điều trẫm vẫn hi vọng khanh có thể hoàn thiện nó trong thời gian tới, nhưng mà không thể tiết lộ ra ngoài, hiểu chưa?"

Hàn Nghệ nói: "Thần đã hiểu."

Lý Trị và Hàn Nghệ nói chuyện thêm một lúc, thì cho Hàn Nghệ cáo lui.

Ra khỏi cung, sắc mặt Hàn Nghệ dần dần ngưng trọng, hắn không nghĩ tới chuyện này lại khó khăn đến thế, hơn nữa từ giọng điệu của Lý Trị, cũng không khó để nhận ra, y thật sự đang bị hạn chế khắp nơi, ngày tháng trôi qua cũng không dễ dàng gì. Chẳng qua cuối cùng Lý Trị cũng đồng ý để cho hắn chuẩn bị luật độc quyền, rõ ràng là có tính toán chuẩn bị phá vỡ cái vòng hạn chế kia, muốn củng cố thêm hoàng quyền.

Có thể hiểu những tấu chương kia đã làm cho Lý Trị không thoải mái thế nào. Ta tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, phong thưởng một chức quan bát phẩm nho nhỏ, vậy mà bọn họ cũng không buông tha, đây là có ý gì chứ, làm hoàng đế như vậy thì cũng quá uất ức mà, y cảm thấy chính mình cũng cần phản kích lại rồi.

Đi một hồi, chợt nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, chính là Võ Mị Nương, trong lòng cười thầm, xem ra không chỉ có Lý Trị sống cuộc sống không dễ dàng, cuộc sống của nàng ta cũng trôi qua không dễ dàng gì nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
Hieu Le
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK