Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì?

Mã Tây Mạc kinh hãi.

- Chẳng phải ta đã dặn phải làm mọi cách để bảo vệ an toàn của các ma pháp sư sao? Ngài cũng biết, bồi dưỡng ma pháp sư không thể so với bồi dưỡng võ sĩ được. Mức độ quý giá của ma pháp sư trên thanh cấp còn hơn võ sĩ cùng cấp cả chục lần.

Nếu Lan Địch Nhĩ là thuộc hạ của hắn, sợ rằng vị Mã Tây Mặc đại đế này sẽ mắng thẳng vào mặt rồi.

Lan Địch Nhĩ cười khổ nói:

- Đương nhiên là thần hiểu. Chỉ có điều, lúc đó không ai ngờ rằng chuyện xấu lại xảy ra. Trong cuộc thi hôm nay, kẻ đạt được tấm lệnh bài cuối cùng là một gã tinh thần hệ ma pháp sư. Cả sáu người đó đều là do hắn giết từ đầu tới cuối.

Mã Tây Mạc sửng sốt một chút, nghe thấy mấy chữ tinh thần hệ ma pháp sư thì trong lòng hắn cũng ít nhiều được an ủi vài phần. Mễ Lan đế quốc có một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư Phất Cách Sâm chính là người hắn cực kỳ căm ghét. Trên chiến trường, một gã tinh thần hệ đại ma đạo sư quả là có tác dụng hạn chế cực lớn đối với các đối thủ.

- Vậy hắn là cấp bậc gì? Có thể vào được chung kết thì ít nhất cũng phải là lam cấp trung giai. À không, tinh thần hệ ma pháp sư tương đối đặc thù, có thể hắn là lam cấp sơ giai chăng?

Lan Địch Nhĩ lắc đầu:

- Không, cũng không phải.

Mã Tây Mạc nhíu mày:

- Chẳng lẽ là thanh cấp cao giai sao?

Trong giọng nói của hắn đã có vài phần thất vọng, tinh thần hệ ma pháp sư quả thực mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ thanh cấp thì tác dụng cũng đã kém đi nhiều.

Lan Địch Nhĩ trầm giọng nói:

- Kẻ này cuối cùng mới triển hiện ra thực lực chính thức của mình, hắn chính là tử cấp sơ giai tinh thần hệ đại ma đạo sư. Hơn nữa, khi giết chết đối thủ cuối cùng của mình, hắn đã sử dụng Linh hồn uy áp Đại dự ngôn thuật.

- Cái gì?

Mã Tây Mạc đứng bật dậy. Có thể khiến vị vua một đời kiêu hùng này kinh ngạc thực sự chẳng có mấy việc. Nhưng lúc này những lời nói của Lan Địch Nhĩ lại khơi lên trong lòng hắn những cơn sóng gió động trời. Tinh thần hệ đại ma đạo sư. Nhưng trong truyền truyền thì chỉ có tháp chủ của Hồn Tháp ở Pháp Lam mới có thể thi triển Đại dự ngôn thuật. Mã Tây Mạc cảm giác trong tâm mình run rẩy, run rẩy một cách hưng phấn. Có một vị siêu cấp ma pháp sư như vậy so với việc chết đi sáu gã ma pháp sư bình thường chẳng tính làm gì. Mã Tây Mạc chợt thấy Lan Địch Nhĩ ở trước mặt quả thật rất đáng yêu, hưng phấn trong lòng khó có thể ức chế hiện lên trên mặt.

Lam Địch Á Tư và Ba Bàng liên quân lại có số lượng đông gấp bội so với Mễ Lan nhưng tại sao vẫn không thể công phá nổi các thành thị, chiến tuyến phòng ngự của Mễ Lan? Cũng không phải do quân đội của hai nước không đủ tinh nhuệ. Ngăn cản bước tiến của bọn họ chính là hai chuyện. Một là Mễ Lan nam phương quân đoàn do Tây Đa Phu nguyên soái chỉ huy, dựa vào lợi thế thành trì không thể công phá. Mặt khác chính là bởi vì ma pháp sư của Mễ Lan.

Nhìn từ góc độ chỉnh thể quốc lực, Lam Địch Á Tư và Mễ Lan tương đối cân bằng nhưng về mặt bồi dưỡng lực lượng hậu bị thì phương hướng phát triển của hai bên không giống nhau. Nhân tài vũ kỹ của Lam Địch Á Tư đế quốc tương đối nhiều, đó cũng là lý do tại sao trong cuộc thi văn vũ đại bỉ lại có nhiều dũng sĩ vũ giả tuổi còn trẻ nhưng đã trên thanh cấp. Nhưng Mễ Lan đế quốc lại mạnh hơn về ma pháp sư. Bất kể số lượng hay chất lượng ma pháp sư của Mễ Lan đều hơn xa Lam Địch Á Tư.

Nếu cứ chính diện liều mạng đánh bừa, với số lượng lớn cường giả vũ kỹ, có lẽ Lam Địch Á Tư sẽ không bị thua nhiều nhất là trong tình huống binh lực vượt xa đối thủ. Nhưng thủ thành thì lại không như vậy. Có tường thành kiên cố phòng ngự, uy lực của ma pháp sư có thể phát huy đến cực hạn, càng đông vũ giả thì càng khó có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng ma pháp sư lại có thể dựa vào ma pháp phạm vi quy mô lớn để tiến hành công kích cuồng phong bạo vũ đối với những kẻ công thành. Trước mặt các ma pháp sư Mễ Lan đế quốc, Lam Địch Á Tư đã tổn thật không biết bao nhiêu nhân thủ rồi.

Đến tận bay giờ Mã Tây Mạc vẫn còn nhớ rõ ràng một phần của chiến báo (báo cáo chiến tranh). Trong một hồi công thành, một toà thành của Mễ Lan đế quốc mà phòng ngự cũng không được tốt lắm, nhưng chỉ dựa vào một mình tinh thần hệ đại ma đạo sư Phất Cách Sâm đã áp chế hoàn toàn ma pháp của một trăm ma pháp sư Lam Địch Á Tư. Phối hợp với công kích của các ma pháp sư khác đã khiến cho cho Lam Địch Á Tư với binh lực đông gấp năm lần đối thủ cũng không cách nào công thành nổi.

Thiếu hụt ma pháp sư có thể nói chính là tâm bệnh của Mã Tây Mạc, nhất là tinh thần hệ ma pháp sư có thể hạn chế lớn nhất trình độ ma pháp của đối thủ trên chiến trường. Hắn cũng đã từng ra lệnh trong cả nước, thậm chí cả trong phạm vi các quốc gia đồng minh. Nhưng thực số lượng tinh thần hệ ma pháp sư quả thực quá ít, cao cấp lại càng ít hơn. Ngay cả Mễ Lan đế quốc cũng chỉ có một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư mà thôi. Cho dù hắn có quyền lực lớn hơn nữa cũng không cách nào tìm được.

Nhưng lúc này đúng là Lan Địch Nhĩ đã cho Mã Mạc Tây một liều thuốc tốt. Khi hắn nghe thấy Lan Địch Nhĩ nói trong trận đấu ma pháp xuất hiện một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là làm sao có thể lưu giữ người này làm việc cho mình. Nếu có thể có một vị ma pháp sư như vậy gia nhập liên minh, công phá phòng tuyến của Mễ Lan sẽ không hề khó khăn gì. Chỉ cần trước tiên công phá một điểm, tiếp đó là thế hoành tảo thiên quân. Bất kể Tây Đa Phu mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn cản nổi bước tiến của Lam Địch Á Tư. Huống chi sự kinh khủng của người này còn hơn cả Phất Cách Sâm, có thể thi triển Đại dự ngôn thuật.

Giật mình không chỉ có Mã Tây Mạc, hai vị quân giới đại lão Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư cũng kinh ngạc vô cùng, trong lòng gần như đều giống với Mã Tây Mạc đại đế.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong mắt bat rung niên nhân dường như cùng nổi lên ngọn lửa hưng phấn.

- Bệ hạ, xin ngài hãy tỉnh táo một chút. Nghe thần nói được không?

Lan Địch Nhĩ nghiêm giọng nói.

Mã Tây Mạc thầm nghĩ, ngươi mang đến cho ta một tin tức trọng đại như vậy bảo ta tỉnh táo thế nào đây? Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn không hổ là vị đế vương xuất sắc nhất trong vòng mấy trăm năm của Lam Địch Á Tư, sắc mặt bình tĩnh vài phần:

- Lan Địch Nhĩ đại sư, nếu thật sự như lời ngài, nếu đế quốc có thể sử dụng người này. Vậy ngài chính là đệ nhất công thần của đế quốc.

Lan Địch Nhĩ nói:

- Bệ hạ, thực lực là con dao hai lưỡi. Nếu chúng ta có thể sử dụng được là tốt nhất, nhưng ngài cũng biết, phần lớn ma pháp sư đều tính tình quái dị, nhất là các ma pháp sư cường đại. Theo thần được biết, tu luyện tinh thần hệ ma pháp sư đầu tiên sẽ cực kỳ tịch mịch. Hơn nữa, người này thực sự quá kỳ quái, thần hy vọng bệ hạ có thể cẩn thận điều tra một chút về chân tướng của hắn.

Mã Tây Mạc gật đầu nói:

- Ta có thể hiểu điều này. Lan Địch Nhĩ đại sư, xin ngài cẩn thận kể lại tình hình cụ thể của vị ma pháp sư này một chút.

Lan Địch Nhĩ nói:

- Trước đó thần đã cẩn thận kiểm tra danh sách dự thi. Người này đến từ vương quốc A Tạp Địch Á, tên là Diệp Tô. Trong danh sách của vương quốc A Tạp Địch Á, không ngờ hắn mới chỉ là một sơ cấp ma pháp sư.

- Chờ một chút. Lan Địch Nhĩ đại sư, ta phải cắt lời ngài một chút.

Khuôn mặt cương nghị của Khắc Lỗ Tư xuất hiện bộ dáng mà cả mười năm qua chưa từng có, mồm mở to tới mức tưởng chừng có thể nhét vừa cả năm quả trứng.

Mã Tây Mạc không hài lòng nói:

- Khắc Lỗ Tư, ngươi có thể chờ thêm một lát được không?

Đối với hắn, ít nhất trong giờ khắc trước mắt này, không gì có thể quan trọng hơn tin tức về vị tinh thần hệ đại ma đạo sư.

Khắc Lỗ Tư cười khổ nói:

- Bệ hạ bớt giận, thần muốn nói cũng về người kia. Nếu không phải Lan ĐỊch Nhĩ đại sư lên tiếng trước, thần cũng đang muốn báo cáo cho ngài. Bởi vì trong Văn bỉ phục thí (hội thi văn), các đáp án của hắn đưa ra gần như là hoàn mỹ, ít nhất là thần tự nhận không bằng. Đứng đầu hội thi văn, ta thấy chính là người thanh niên Diệp Tô này.

Mặc dù Mã Tây Mạc rất có phong phạm đế vương, nhưng lúc này cũng không khỏi ngơ ngẩn nhìn Khắc Lỗ Tư, rồi lại nhìn Lan Địch Nhĩ:

- Các ngươi muốn nói với ta, thanh niên đến từ vương quốc A Tạp Địch Á này chẳng những là một vị đại ma đạo sư cường đại mà còn là một vị thống suất tiềm năng à?

Khắc Lỗ Tư cười khổ nói:

- Thần chỉ có thể xác định, thanh niên này tuyệt không chỉ làm theo sách vở. Theo đề mục mà thần đưa ra, đáp án của hắn có công kích mặt trước, đánh lén mặt bên, cung cấp hậu cần, bổ trợ tiếp tế, gần như tất cả các chi tiết đều tính đến. Thần có thể nói, về phương diện quân sự, hắn chính là một thiên tài. Thậm chí còn giỏi hơn chất nữ (cháu gái) của thần rất nhiều.

Sắc mặt Khắc Lôi Tư Ba trở nên càng thêm khó coi, Khắc Lỗ Tư nghĩ vì hắn nói Khắc Lôi Na không bằng Diệp Tô nên mới phẫn nộ, vội vàng nói:

- Đại ca, huynh cũng biết con người của ta không thích vòng vo, có gì đều nói thẳng.

Khắc Lôi Tư Ba thở dài một tiếng. Trước mặt Mã Tây Mạc, có thể nói hắn là đệ nhất quyền thần, hơn nữa còn là tộc trưởng gia tộc, đương nhiên càng được coi trọng hơn Khắc Lỗ Tư rất nhiều.

- Bệ hạ, thần cũng ủng hộ ý kiến của Lan Địch Nhĩ đại sư. Nhất định phải điều tra rõ lai lịch của thanh niên này. Bởi vì hắn không chỉ có thành tích xuất sắc khi thi văn và thi ma pháp mà còn cả thi võ, vào đến tận vòng chung kết năm người. Theo lời Lan Địch Nhĩ đại sư thì hắn vẫn ẩn giấu thực lực. Thần cũng không dám chắc biểu hiện của hắn là lam cấp trong cuộc thi võ rốt cuộc có đúng là thực lực chính thức của hắn không.

Trầm mặc, cả nghị sự điện hoàn toàn chìm vào trầm mặc. Bốn vị đứng đầu đế quốc Lam Địch Á Tư nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Trầm mặc hồi lâu, Khắc Lỗ Tư có chút khó khăn nói:

- Lan Địch Nhĩ đại sư, chẳng phải người ta vẫn nói ma vũ song tu sẽ gặp phải tình huống ma vũ cực bích (chướng ngại) sao? Hơn nữa, ta nhớ không nhầm thì DIệp Tô này bộ dáng mới chỉ hai mươi mấy tuổi thôi.

Lan Địch Nhĩ mờ mịt lắc đầu nói:

- Nguyên soái đại nhân, ngài đừng hỏi ta. So với ngài, ta cũng chẳng biết gì hơn.

Sau một lúc trầm mặc vừa rồi, tâm tình Mã Tây Mạc rốt cuộc đã khôi phục vài phần:

- Nếu theo lời các ngươi chính là một người, ta chỉ có thể dùng hai chữ toàn tài mới có thể hình dung về hắn. Bất kể kết quả hội thi thế nào, có thực lực xuất sắc trên cả ba phương diện như hắn, tuyệt đối là điểm sáng của Văn Vũ đại bỉ (Văn Vũ đại hội) lần này. Ta thực rất khó tưởng tượng nhân tài như vậy lại xuất thân từ vương quốc A Tạp Địch Á. Có lẽ, bởi vì hắn chỉ có danh hiệu của một sơ cấp ma pháp sư nên mới không khiến cho A Tạp ĐỊch Á coi trọng. Hôm nay ba vị báo cáo ở đây, không được nói với bất kỳ ai nữa. Kẻ toàn tài đó đã đến A Tạp Địch Á, bất kể hắn đến từ đâu, có đúng là người A Tạp Địch Á hay không, hắn đều phải vĩnh viễn lưu lại Lam Địch Á Tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK