Muộn mất rồi...
Loạt tên từ thần nỏ bắn ra bị khiên của đối phương chặn lại. Những quầng sáng màu đỏ máu từ bàn tay các Huyết pháp sư tỏa lan, trùm lên đội quân tiên phong của Phật La. Phàm là chiến sĩ Phật La bị rơi vào trong quầng sáng đó, nháy mắt cơ bắp đều nổi lên cuồn cuộn, mắt quắc đỏ ngầu, tốc độ xông lên mỗi lúc một nhanh mạnh hơn.
Khát máu, chính là sự khát máu của Huyết pháp sư.
Trong các loại Ma pháp sư, Huyết pháp sư là một tồn tại riêng biệt. So với Ma pháp sư các hệ khác thì năng lực chiến đấu của Huyết pháp sư không mạnh, họ không có được Ma pháp đặc biệt nổi trội nào cả. Nhưng Huyết pháp sư xuất hiện trong chiến tranh lại có vai trò rất lớn, thuộc tính khát máu của họ có thể lan truyền trong cả phạm vi rộng lớn.
Hễ bị lây sự khát máu từ các Huyết pháp sư, lập tức sức chiến đấu của các chiến binh có thể tăng lên năm lần và mất đi cảm giác đau đớn, không còn biết sợ chết là gì nữa. Tức cũng là nói, một khi chiến binh rơi vào vòng ma pháp của các Huyết pháp sư thì ngay lập tức biến thành cảm tử sĩ. Đương nhiên điều đó cũng có khiếm khuyết của nó, sau khi cơn khát máu bị triệt tiêu, sức mạnh và mạng sống của chiến binh sẽ giảm sút. Trúng một lần Huyết ma pháp, tuổi thọ chí ít giảm mất ba năm.
Dưới ma pháp toàn lực của hơn mười Huyết pháp sư, hàng ngàn chiến binh tiên phong nháy mắt rơi vào trạng thái khát máu, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn ập vào chân thành Tư-phúc-nhĩ-đặc. Đồng thời những công binh vận tải cũng nhanh chóng đem những bao cát lấp sông, ào ào lao về phía sông hộ thành.
“Minh! Giải quyết ngay những Huyết pháp sư kia!”
Diệp Âm Trúc gằn giọng. Chàng biết rõ, nếu để những Huyết pháp sư này tự do thi triển ma pháp thì phía Mễ Lan chẳng mấy chốc sẽ lâm vào vòng nguy khốn.
Lúc này An-thiết-lạc-đế cũng hạ lệnh công kích. Xe cung nỏ, xe bắn đá ra uy, tiếng cơ khí rền vang lên mặt thành.
Hai mắt trợn trừng như dồn thành một, một tiếng ho khẽ, luồng sét bắn ra từ tả nhãn của Minh băm nát vụn hàng khiên chiến binh Phật La. Liền sau đó, viên pháp sư bị thiêu thành than.
Sơn Lĩnh cự nhân có năng lực đặc biệt trời phú là tạo nên sấm sét công kích. Nghe rõ mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, Minh ra tay liên tiếp hơn mười lần, tiêu diệt sạch những Huyết pháp sư đối phương. Tia sét từ mắt y phóng ra làm các tướng sĩ quân đoàn Phương Đông xung quanh cũng phải loá mắt, có điều lúc này không ai có tâm tư thắc mắc những huyền bí trong pháp thuật đó.
Trong khi Minh dùng nhãn lôi giải quyết xong mười mấy Huyết pháp sư đối phương, hàng ngàn chiến binh khát máu của Phật La cũng tiến đến bờ sông đào quanh thành.
Xe bắn tên bắn đá uy lực thật đáng sợ. Những chiến binh khát máu của Phật La, tuy tốc độ và sức mạnh được tăng thêm gấp bội cũng không khỏi bị tên đá tiêu diệt.
Diệp Âm Trúc thét lớn:
“Đá ngừng bắn, cung tên tiếp tục! Toàn bộ Ma pháp sư chuẩn bị ứng biến!”
Đợt công thành thứ nhất bị tổn thất nặng nề, nhưng đại quân Phật La dường như không còn biết gì đến sống chết, tiếp tục huy động những đợt công kích mới. Thang vượt sông ném sang bên kia bờ, công binh vác cát lấp sông mặc tên bắn. Người chết cứ chết, người sống tiếp tục công việc, một kíp chết hết thì có ngay kíp khác xông lên, mặc cho tên bắn đá lao.
Máu tươi, thi thể chất chồng bên ngoài Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, cuộc chiến tàn khốc nhất trong lịch sử đại lục đã mở màn.
Xe công thành không ngừng được đẩy tới, người Phật La dựng lên mười lầu bắn tên bên ngoài, bắn tới tấp vào trong thành. Đáng tiếc các xe cung nỏ này không bắn được đá, đường tên cũng gần hơn, sức sát thương không sánh được với tên bắn trong thành ra.
Người Phật La đã bị chặn lại bên kia sông, nhưng vẫn tạo ra uy hiếp rất lớn đối với Tư-phúc-nhĩ-đặc. Người Mễ Lan trong thành đều hiểu đây mới chỉ là bắt đầu, mọi gian lao thực sự đang còn ở phía sau.
Con sông đào vệ thành vẫn tiếp tục được lấp đầy, sức xung phong của đại quân Phật La vẫn qchưa có dấu hiệu gì giảm sút.
Hàng khiên bảo vệ kín mít dựng lên, chặn những mũi tên từ bên ngoài bắn tới. An-thiết-lạc-đế vội vã đem giáp chắn đến cho Diệp Âm Trúc:
“Bá tước đại nhân, hãy lùi lại sau một chút kẻo trúng thương!”
Diệp Âm Trúc lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh khô không chút xao động:
“An-thiết-lạc-đế Nguyên soái, phiền nguyên soái đốc thúc bộ đội hậu cần, nhất thiết giữ bằng được lương thảo không để bị cháy!”
Hàng ngàn mũi tên từ phía Phật La tới tấp bay đến, không ít mũi trực chỉ Diệp Âm Trúc, nhưng An-thiết-lạc-đế phát hiện ra một điều ghê gớm. Diệp Âm Trúc vốn không hề bận tâm tới tên bay, tên đại hán bên mình Diệp Âm Trúc không rõ dùng cách gì mà tên đạn cứ bay ngang mặt chàng, như bị hút vào người hảo hán đó. Điều khiến người ta sợ hãi nhất là tên bắn trúng người hắn ta chỉ phát ra âm thanh trầm đục rồi rơi xuống, không gây một thương tích nào.
Lúc này, bốn vạn quân tiên phong Phật La đã đến được dưới tường thành, chủ yếu là bộ binh có trang bị khiên giáp. Tốc độ bộ binh tuy chậm nhưng khả năng phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi chiến binh đều mang một khiên giáp cao hơn người. Khi đến bên sông hộ thành, cứ ba chiến binh ghép ba khiên giáp bảo vệ vào nhau tạo nên một phòng tuyến kiên cố, khiến cả tên từ máy bắn ra cũng không thể xuyên thủng.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn diễn biến dưới chân thành. Chàng đã nghiên cứu cách công thành này trong binh thư, và phải công nhận người Phật La áp dụng sách vở rất hiệu quả. Tháp khiên phía trước không phải để tiến công mà hạn chế tên bắn của đối phương, mục tiêu trước mắt của người Phật La không phải thành Tư-phúc-nhĩ-đặc mà là con sông dưới chân thành. Tuyến khiên giáp bảo vệ hạn chế được đến một nửa thương vong, thậm chí là hai phần ba. Đến lúc này, những thiết bị công thành phía sau của người Phật La mới triển khai nhanh lên phía trước.
Chỉ cần lấp đầy dòng sông, người Phật La sẽ tổ chức tổng công kích. Để có thể vào được Tư-phúc-nhĩ-đặc thành, đạt đến mục tiêu lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, người Phật La không tính đến mọi hậu quả, chỉ còn mỗi ý đồ duy nhất, không ăn được thì đạp đổ!
“Xe bắn đá!”
Diệp Âm Trúc thét lớn.
Xe bắn đá vài khắc trước được lệnh dừng, nay bắt đầu hoạt động lại. Tiếng vù vù đồng loạt vang lên, hàng chục khối đá rơi xuống bờ đối diện của sông đào.
Những tiếng gào rống vang lên gần như cùng một lúc. Luỹ khiên giáp tuy phòng vệ tuyệt vời trước tên bay, nhưng với cự thạch thì không còn mấy tác dụng. Xe bắn đá phát huy hết uy lực của chúng, không chỉ người, cả những thiết bị công thành cũng đổ gãy, chôn vùi dưới hàng loạt đá bắn ra, buộc phải ngừng bước tiến.
An-thiết-lạc-đế tuy chưa là một thống soái danh tiếng, nhưng bản lĩnh chỉ huy thì có thừa. Mắt nhìn những đống khiên giáp bị đá bắn cho vỡ vụn ngổn ngang, lập tức lệnh cho các cung thủ tổng lực bắn xuống. Lúc này các cung thủ khỏi cần ngắm nghía, cứ bắn là trúng mục tiêu. Bởi người Phật La dưới chân thành đông vô kể, lại không còn khiên giáp bảo vệ, người mù cũng có thể trở thành xạ thủ bách phát bách trúng.
Khố Tư Lặc đứng sau đại quân, lặng lẽ nhìn đợp tập kích phía trước, y biết trận chiến này là trận chiến tiêu hao sinh lực. Người Phật La dùng máu và sinh mạng tạp ra con đường tiến công, tình thế bắt buộc phải như thế, không còn cách nào khác.
Muốn thắng lợi cần phải trả giá, cho dù là cái giá đắt nhất.
“Nguyên soái, hay là để Ma pháp sư lên tham chiến?”
Một tham mưu bên cạnh Khố Tư Lặc bất nhẫn lên tiếng.
Khố Tư Lặc lắc đầu:
“Chưa đến lúc! Giờ cái cần làm là tiêu hao sức lực vũ khí của đối phương, đồng thời lợi dụng lấp bằng sông đào. Nếu không Ma pháp sư chúng ta có ngăn được đối thủ thì cũng không thể nào lên thành, người đâu?”
“Bẩm, có thuộc hạ!”
Một lính truyền lệnh khom người ứng tiếng.
“Truyền lệnh ta đến quân tiên phong, bằng mọi giá nửa canh giờ nữa phải lấp bằng mặt sông, không cần biết bằng cát hay bằng xác!”
Giọng Khố Tư Lặc lạnh tanh.
Thế trận xung phong của Phật La mỗi lúc một thêm quyết liệt, hàng khiên trước vừa đổ, lập tức hàng khiên sau xông lên thay thế. Thân xác chiến binh dần lấp đầy con sông. Một canh giờ trôi qua, ít nhất mười lăm ngàn người Phật La đã hi sinh mạng sống dưới chân thành.
Nhưng cái chết của họ không phải không có giá trị, một nửa con sông đào quanh Tư-phúc-nhĩ-đặc thành đã được lấp bằng, hầu hết là bằng xác các chiến binh Phật La.
Kíp cung thủ trên mặt thành đã thay lần thứ ba, mỗi khi người trong một kíp tay cung rời rã không kéo nổi dây thì được lui về phía sau thay kíp mới. Mức độ sát thương của cung tên quả ghê gớm. Tên bắn của nỏ máy không tập trung nhưng nếu trúng người có thể xuyên mấy thân, trúng khiến có thể làm nát vụn. Trên Tư-phúc-nhĩ-đặc thành ngoài cung tên bắn máy ra còn có những tay cung nỏ khác được xếp thành hàng lối, người kéo dây, người lắp tên, người bóp lẫy, nhịp nhàng hầu như không có kẽ hở. Tên bắn từ trên xuống nên sức căng và mức độ sát thương lớn, gây thương vong nhiều cho phía Phật La.
An-thiết-lạc-đế trầm giọng:
“Bá tước đại nhân, theo như tình hình hiện nay thì không lâu nữa sông hộ thành sẽ bị lấp, quân địch sẽ xung phong lên thành. Nếu ta đoán không sai, lúc đó người Phật La mới cho sử dụng Ma pháp.”
Mắt Diệp Âm Trúc vẫn nhìn chăm chú xuống dưới thành. Lúc này với rất nhiều khiên giáp bảo vệ, người Phật La đang tăng cường mức độ lấp sông. Phía sau lực lượng tiên phong là hàng dãy những xe công thành, lầu cung nỏ, xe lao, thang mây và vô vàn thiết bị khác chờ vượt sông. Chỉ cần con sông được lấp bằng, cục diện rất có thể sẽ đổi chiều.
Mắt Diệp Âm Trúc lóe sáng nhìn An-thiết-lạc-đế:
“Nguyên soái cứ đi nghỉ một lúc. Miễn là ta còn sống, quyết không cho một tên Phật La nào lên được thành!”
Nói đoạn cười lạnh lùng bước ngang qua người An-thiết-lạc-đế. Hai người sánh vai nhau đi một lúc, Diệp Âm Trúc cười:
“Nguyên soái, hãy yểm hộ cho ta!”
“Nếu đại quân Phật La đánh lên thành, chúng ta sẽ chống đỡ thế nào?”
An-thiết-lạc-đế vẫn không thể yên lòng.
“Thuộc hạ Cầm thành sẽ đến chi viện cho ta!”
Diệp Âm Trúc đáp vắn tắt, rồi không chờ An-thiết-lạc-đế nói thêm, dẫn Minh, Tử đi xuống dưới thành.
An-thiết-lạc-đế kinh hoàng:
“Bá tước đại nhân, đại nhân định làm gì?”
Giọng Diệp Âm Trúc vọng từ dưới lên:
“Đang khi sông chưa bị lấp đầy, ta muốn cho người Phật La một bài học!”