Lực lượng thú nhân rốt cục cũng kiến thức được sức mạnh đáng sợ của Ải Nhân. Bọn họ tuy thân thể chỉ cao một thước, nhưng bả vai cực lớn với thực lực cường hãn. Bất luận sử dụng chiến chuỳ hay chiến phủ, mỗi nhát chém đều bộc phát dũng lực kinh người. Vô số tiếng oanh oanh không ngừng vang lên. Một khi giao chiến, hiển nhiên chiến sĩ cùng binh khí của Ải Nhân lập tức chiếm ưu thế.
Ải nhân chiến sĩ đập Hùng Nhân chiến sĩ một chuỳ, đầu tiên khải giáp trên người Hùng Nhân sẽ tổn hại, cho dù tháp thuẫn cũng gặp phải vết rách kinh người. Nhưng chiến chuỳ của Hùng Nhân đập vào khải giáp Ải Nhân, chỉ có thể trượt qua, đánh bay Ải Nhân chiến sĩ ra xa, căn bản không có cách nào làm tổn thương đến đối phương. Kinh khủng hơn là tài dụng búa của Ải Nhân, mỗi búa giáng xuống, nếu không bổ vào tháp thuẫn, có thể xả xuống kéo theo cả khối huyết nhục, tất nhiên sẽ làm Hùng Nhân trọng thương. Máu tươi tung toé đầy đất, cuộc chiến đã đến trạng thái thảm thiết. Đương nhiên, đây là về phương diện hùng binh. Ải nhân lợi dụng ưu thế địa hình, tạm thời tổn thất là rất nhỏ.
Dũng mãnh nhất chính là Lỗ Đặc Tư, cầm đầu tám gã Ải Nhân sử dụng song phủ, bọn họ đều là dũng sĩ trong dũng sĩ của Ải Nhân tộc, lực lượng dĩ nhiên vượt xa Ải Nhân bình thường. Trọng binh của thú nhân trước mặt họ đều không thể ngăn cản. Chỉ khi đánh đến nhóm Bỉ Mông cự thú, tình hình này mới tạm thời được chế trụ.
Đứng một bên lạnh lùng quan sát chiến sự, thực ra Mông Thác trái tim ứa máu! Đội Hùng Nhân trọng binh này đều đích thân một tay hắn dạy dỗ, nhưng lúc này chỉ có thể dùng chữ tổn thương thảm hại để hình dung. Nhìn từ thân thể mà suy, Hùng Nhân chiến sĩ rõ ràng mạnh hơn so với Ải Nhân, cho dù Ải Nhân chiến sĩ lực lượng rất lớn. Cuối cùng cũng không so sánh được với Hùng Nhân. Nhưng chênh lệch vũ khí và chiến giáp so với đối phương cực lớn. Địch nhân mặc chiến giáp, đích thực là một khối cương thiết tinh luyện, mà binh sĩ của hắn chỉ có một lớp kim chúc thô sơ cũng là thân thể, làm sao mà tránh khỏi thất bại được đây? Mông Thác trong lòng than thở quyết định của tù trưởng Sở La Môn vương. Nếu nhân sĩ dưới tay mình được trang bị vũ khí của Ải Nhân, vậy còn địch nhân nào có thể ngăn cản được cước bộ của đại quân thú nhân nữa đây? Hắn thậm chí còn ảo tưởng cả vóc dáng bản thân đang mặc bộ Bỉ Mông khải giáp Hoàng Kim rồi.
Chiến tranh quả là tàn khốc, đương khi hắn so sánh chiến giáp Hoàng Kim, Bỉ Mông cự thú tộc nhân đã tham gia cuộc chiến, cục diện nhất thời xảy ra thay đổi, Áo Lợi Phật cầm đầu, tám gã cự thú to lớn nghênh chiến với tám vị sơn khâu Ải Nhân. Ngăn cản bọn họ tiếp tục giết chóc Hùng Nhân. Mặt khác hai gã cuồng bạo Bỉ Mông, lại thành cỗ máy giết chóc.
Lợi trảo trăm thốn (tấc) từ cánh tay bắt đầu triển khai. Ải nhân trang bị đích thực tuyệt hảo, nhưng lại phải đối mặt với đối thủ thân cao mười thước, lực lượng so với cự thú thì vô cùng cường hãn, chênh lệch vũ khí cũng không cách nào sản sinh tác dụng. Da tay phủ đầy lông của Bỉ Mông cự thú thậm chí so với khải giáp của bọn họ còn cứng rắn hơn, lợi trảo lại phong nhuệ sắc bén như thế. Khi hai gã cự thú Bỉ Mông này trở thành nhân vật tiên phong trong đội hình Hùng Nhân, Ải Nhân phòng tuyến rút cục bị phá hỏng. Số lượng cùng ưu thế cũng đã hiển hiện rõ ràng.
Trong khi đội hình Hùng Nhân thành công chiếm được năm ngọn đồi, cuộc chiến nhất thời lại trở nên hỗn loạn. Mặc dù trước thương vong thảm trọng, nhưng lúc này quân đoàn Hùng Nhân tám ngàn binh, so với ba ngàn người bọn Ải Nhân, số lượng tuyệt đối chiếm ưu thế, huống chi còn có Bỉ Mông cự thú gia nhập.
Ải nhân đệ nhất dũng sĩ Lỗ Đặc Tư quả thực rất mạnh, không hổ là thiên tài đích thực ngàn năm có một của Ải Nhân tộc, nhưng trước mặt hắn là Hoàng Kim Bỉ Mông a! Lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thủ hoà Áo Đa Phật. Hắn căn bản không dám bỏ cuộc chiến với Áo Đa Phật để quay sang đối phó với lũ hùng binh. nếu chỉ lo việc tiêu diệt Hùng nhân binh sĩ thì tên Bỉ Mông cự thú này còn gây tổn hại hơn nhiều. Đối với việc gây thương tổn cho binh lính thông thường, Áo Đa Lợi Phật hiển nhiên làm giỏi hơn hắn nhiều.Lúc này nơi hai người chiến đấu, chung quanh trăm thước đã không bóng người.
Bọn họ chiến đấu va chạm trực tiếp. Mỗi chưởng chạm nhau đều phát tán một vòng chưởng kình cường hãn. Ngay cả thân thể Hùng Nhân còn không chống đỡ nổi, huống chi là cơ thể nhỏ bé của Ải Nhân.
- Tuyệt, quá sướng, quá sướng.
Áo Đa Phật một quyền đánh bay Lỗ Đăc Tư, hưng phấn rống to. Kiểu dùng sức đối kháng trực tiếp này luôn luôn là trò Bỉ Mông cự thú thích nhất.
Sâu trong ánh mắt Lỗ Đặc Tư xuất hiện nét bi ai, sức công kích của hắn càng thêm cuồng bạo. Lúc này, trước mắt hắn chứng kiến không ít tộc nhân mất đi năng lực chống cự, bị hất tung lên. Bình quân hai ba gã Hùng nhân đánh một Ải Nhân, như vậy thì còn gì là chiến đấu? Ải nhân tộc vốn sống tại động huyệt này, ngoại trừ lão ấu yếu ớt bệnh tật không có khả năng tham chiến, tất cả Ải Nhân chiến sĩ đều đã có mặt. Nếu cứ tiếp diễn, sợ rắng đánh một trận hôm nay, Ải Nhân có nguy cơ diệt tộc.
Một tiếng rống giận dữ thê lương từ trong miệng Lỗ Đặc Tư phát ra, song chuỳ khởi toàn lực mà xuất, ngay cả Áo Lợi Phật cũng bị hắn chấn ngược vài bước, một đạo ngân quang trong từ trong cơ thể hắn bạo phát, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Áo Lợi Phật vội vàng xuất song chưởng, có đôi chút kinh ngạc tự nhủ:
- Đấu khí ư? vừa rồi đích thực có bảy phần giống.
Trong màn quang mang màu bạc, đột nhiên đại địa bắt đầu run rẩy, kịch liệt chấn động, tựa hồ như trong cơn động đất. Song phương đang chiến đầu đều bị đột ngột không khỏi hoảng sợ, ý thức đều quay lại nhìn theo hướng Ải Nhân Lỗ Đặc Tư.
- Cường đại huynh đệ a! Ta, Ải Nhân Lỗ Đặc Tư, thỉnh người trợ giúp, bảo hộ an nguy của Ải Nhân tộc.
Lỗ Đăc Tư đồng thời vung song chuỳ lên, nháy mắt quang mang màu bạc trên người hắn tăng vọt, điện quang nhắm hướng trước mặt xạ ra.
Áo Lợi Phật cũng không biết Lỗ Đặc Tư phát ra thứ ngân quang gì, nhưng hắn kinh ngạc nhận ra, không phải nhắm hướng mình phóng tới, mà nhắm hướng ngọn đồi bên cạnh. Ngọn đồi đó, vốn dĩ không cây không cỏ.
Ngân quang bao phủ ngọn đồi làm đất đá rung chuyển, đích thị, tựa hồ kéo đất rùng mình đứng dậy. Giải đất chấn động như hưởng ứng, cũng muốn đứng bật lên.
Cự đại cường lực dĩ nhiên tâm điểm tại nơi Lỗ Đặc Tư bao phủ ngân quang chậm rãi triển khai, hình thành một thân thể khôi vĩ, so với Áo Lợi Phật cao mười bảy thước còn phải ngước nhìn. Một thanh âm ôn hoà mà trầm ấm vang lên:
- Lỗ Đặc Tư, bạn của ta. Ngươi gặp phiền toái gì vậy?
Người khổng lồ, đúng vậy, nhất định là một người khổng lồ cao to không cách nào hình dung nổi. Thân cao ngoài năm chục thước, toàn thân bao trùm đều là nham thạch, hiện ra một cơ thể hoàn mỹ, theo hắn đứng lên, trên người vụn thạch tán lạc, xoay chuyển ánh mắt, đã hướng tới chỗ Lỗ Đặc Tư.
Người khổng lồ bộ dáng rất đơn giản, là tảng đá hay chính là do đá tạo thành, kì dị nhất, chính là trên đầu hắn chỉ có một con mắt thật lớn. Ánh mắt hắn rất nhu hoà, thậm chí còn có chút mông lung, dường như còn u mê chưa tỉnh.
- Đúng vậy, cường đại huynh, ta phải cầu ngươi đích thân trợ giúp, Ải Nhân tộc cũng trông cậy vào ngươi.
Lỗ Đặc Tư ánh mắt bộc phát hưng phấn, múa may đôi Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chuỳ bắt chuyện với người khổng lồ.
Khủng bố cự nhân cúi đầu, quay lại nhìn cảnh chiến loạn xung quanh, thần sắc có chút bất nhẫn,
- Là thú nhân sao? Hừ…
Hắn xuất song chưởng ra, thân thể triển khai cực đại, thân hình lại cao thêm vài phần. Theo tiếng rống giận, đại địa kịch liệt run rẩy, bất luận là Hùng Nhân hay Ải Nhân, đều bị tiếng rống chấn ngã nhào. Chỉ có Bỉ Mông cự thú, tám gã sơn khâu Ải Nhân, cùng với Mông Thác ở ngoài xa còn có thể ổn định tại chỗ.
Cự nhân ánh mắt loé sáng, thanh âm trầm trầm bình tĩnh truyền khắp toàn trường:
- Thú nhân các ngươi, xin mời lập tức rời đi, đừng nên ảnh hưởng đến sinh tồn của Ải Nhân.
Áo Lợi Phật giận dữ hừ một tiếng,
- Tại sao?
Thân thể khổng lồ kia cũng không làm cho hắn sợ hãi, thân là Hoàng Kim cường giả, hắn hẳn nhiên không yếu nhược. Thân thể cao lớn tịnh không có nghĩa là năng lực cũng tương đương. Cùng lúc phát ra phẫn nộ nghi vấn, hắn đồng thời song chưởng mở rộng, kim quang hiển lộ, Hoàng Kim lợi trảo trăm thốn nháy mắt bắn ra, kim quang màu vàng tựa như kim sắc hoả diễm khởi phát. Thân là kẻ mạnh nhất thú nhân quân đoàn, đối mặt với cường đại địch nhân, hắn không chút do dự hướng đến địch nhân khiêu chiến. Lúc này Ải Nhân dũng sĩ Lỗ Đặc Tư đứng bên mới biết thân thể Hoàng Kim mạnh mẽ vô bỉ trước mặt mình còn chưa xuất toàn lực trong lúc đấu với hắn. Trong lòng không khỏi giật mình, quả nhiên không hổ danh là chủng tộc vô địch a!
Nguyên vì cự nhân xuất hiện đả kích dữ dội chiến ý của thú nhân quân đoàn, nay lại động nộ bộc phát, kim sắc hoả diễm của Hoàng Kim Bỉ Mông, một lần nữa thiêu đốt đấu chí của họ.
Độc nhãn cự nhân trong mắt toát ra một tia kinh ngạc:
- A, nguyên lai là tộc nhân của Tử Tinh nhất tộc, khó trách dám đến quấy nhiễu sự an bình của ta. Ta báo cho ngươi biết,không biết lí do gì, nhưng lãnh địa này là của ta. Cho các ngươi thời gian nửa giờ triệt tẩu. Ta không muốn cùng thú nhân động võ. Nhanh.
Mông Thác đứng ở xa vẫn nhất nhất không lên tiếng, nhưng trong lòng lại hơi có nghi vấn, gã khổng lồ thân cao quá năm chục thước này là ai? Trong ấn tượng của hắn, tựa hồ Ải Nhân tộc không có kẻ nào mạnh vậy a! Đột nhiên, ở sâu thẳm tiềm thức của hắn xuất hiện một ý niệm, trái tim kịch liệt co thắt một cái, không phải là hắn sao…
Trong khi Mông Thác còn nghi hoặc trong lòng, sắp nghĩ ra được, thì bên kia Áo Lợi Phật đã động thủ.
Không một người nào có khả năng xúc phạm tôn nghiêm của Bỉ Mông, bị đối thủ miệt thị trước mặt, Áo Lợi Phật đã phẫn nộ cực độ. Kim hoàng sắc hoả diễm càng cháy kịch liệt, thân thể to lớn của hắn đột ngột bắn lên không trung hơn mười bảy thước, thẳng hướng cự nhân phóng tới, hữu cước xuất ra, trầm trọng nhắm vào nơi nhỏ nhất trên thân mình cự nhân - đỉnh đầu.
Cự nhân nhất nhất không động, chỉ bình tĩnh nhìn Áo Lợi Phật, tuỳ ý lãnh cự cước thiểm diệu lấp lánh Hoàng Kim quang mang đang nhắm vào đại đầu mình.
Oanh- -hữu cước toàn lực của Hoàng Kim Bỉ Mông một kích đả trúng đầu cự nhân. Áo Lợi Phật tự tin, đừng nói là đá, cho dù là kim cương thạch, một cước của hắn cũng có thể nghiền đối phương thành phấn. Nhưng khi chân phải chính thức chạm vào đại đầu đó, hắn mới biết là mình sai rồi. Đồng thời trong lòng mới cảm giác quái dị, cảm giác như vô lực đả kích thạch trụ này vậy.