Phân tích của Duệ Cầm đối với chuyện này còn sáng tỏ hơn cả hắn kể lại, nhưng lại tìm ra chỗ sơ hở duy nhất trong chuyện này ở Lam Địch Á Tư.,
Hắn còn chưa đến bốn tuổi, một Hài tử như vậy, nếu trưởng thành sẽ như thế nào?
Giờ phút này, Diệp Âm Trúc rốt cuộc hiểu được vì sao Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế lại phế bỏ thân phận Thái tử của Phí Tư Thiết Lạp, để cho hắn trở thành Thái tử mới của Mễ Lan đế quốc.
“Bảo sao hắn lại nói dùng một nửa tâm lực học Cầm. Với sự thông minh và tài trí của hắn, có lẽ hắn quả thật có năng lực này” Diệp Âm Trúc cảm thán nói.
Phất Cách Sâm ở bên cạnh nói: “Nói ra cũng kỳ quái. Duệ Cầm Thái tử thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại không có thiên phú gì về mặt Vũ Kỹ và Ma pháp. Hắn thậm chí còn không cảm ứng được sự tồn tại của Ma pháp Nguyên tố một chút nào. Cũng chẳng có hứng thú gì với Vũ kỹ. Chỉ thích mỗi Âm luật, ta từng kiểm tra hắn một lần, tình huống của hắn rất đặc thù, ít nhất là trong trăm năm qua ta chưa gặp qua ai như vậy. hắn quả thật không cảm nhận được Ma pháp Nguyên tố tồn tại, nhưng Tinh thần lực của hắn lại khác hẳn so với người bình thường. Tuổi nhỏ như vậy mà Tinh thần lực đã có thể so sánh với Ma pháp sư hoàng cấp. Hơn nữa, Tinh thần lực cả hắn thậm chí không cần tu luyện mà vẫn vô hình tăng lên. Lúc trước ta còn sợ tình huống này sẽ gây bất lợi với thân thể hắn. Nhưng bây giờ xem ra cũng không có ảnh hưởng gì. Có lẽ, nguyên nhân vì hắn quá thông minh”
Nghe Phất Cách Sâm nói, Diệp Âm Trúc không khỏi thầm than trong lòng. Không ngờ rằng, Mễ Lan đế quốc lại xuất hiện một người có tình huống đặc biệt như vậy.
Xem ra, cục diện của Đại lục trong tương lai thật sự không dễ nói. Mã Tây Mạc Đại Đế đã có kế của mình, để cho Tư Cầm trở thành người kế thừa của Lam Địch Á Tư, Tư Cầm cũng rất thông mình.
Nhưng so sánh với vị Thái tử Duệ Cầm trước mặt này, vẫn còn kém xa.
Làm một Đế Vương, thực lực của bản thân cũng không quan trọng, quan trọng là phải khống chế cả Quốc gia. Cho nên trí tuệ mới là quan trọng nhất.
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: “Âm Trúc, đang lo lắng tương lai của Đại lục hả? mặc dù ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, nhưng tương lai của Đại lục ta không muốn nghĩ đến. Từ nay về sau, sẽ do đám Hài tử tự phát triển. Tuy nhiên, có một việc, ta có thể cam đoan với ngươi. Nếu con trai ngươi thật sự trở thành Đế Vương của Lam Địch Á Tư đế quốc, vậy Mễ Lan đế quốc sẽ tuyệt đối không phát động chiến tranh với Lam Địch Á Tư. Dù cho lúc đó Mễ Lan đế quốc do Duệ Cầm làm chủ, ta cũng có thể cam đoan với ngươi”
Diệp Âm Trúc có chút không hiểu vì sao Tây Nhĩ Duy Áo lại nói ra những lời như vậy. Nhưng cảm ứng về Linh hồn, hắn thấy những lời này của Tây Nhĩ Duy Áo rất chân thành, không có chút gì là giả và có ý lấy lòng mình cả.
“Chuyện này sợ rằng hơn mười năm nữa mới xảy ra. Tình huống khi đó thế nào không ai có thể nói trước được? Cũng không phải là ta lo lắng. Điều ta muốn làm nhất bây giờ, chính là có thể hoàn thành cuộc Thánh Chiến lần này, hoàn toàn diệt trừ lo lắng của Đại lục. Đến lúc đó, cũng là lúc ta rời khỏi vũ đài” Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
Tâm trạng hắn lúc này đã bình tĩnh lại.
Khắp Đại lục này, sinh sống hàng triệu vạn con người, thế cục cả Đại lục sao có thể do một mình hắn thay đổi được chứ? Tây Nhĩ Duy Áo nói rất nhiều, tương lai như thế nào, vậy để người trong tương lai quyết định đi.
Tây Nhĩ Duy Áo nói: “Về cuộc Thánh Chiến lần này, Mễ Lan đế quốc đã chuẩn bị rất tốt. Cầm Thành như thế nào, Mễ Lan đế quốc sẽ như vậy. Tây Đa Phu Nguyên soái và Áo Lợi Duy Lạp Nguyên soái sẽ toàn lực phối hợp với ngươi. Mễ Lan đế quốc tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Liên quân”
“Cám ơn ngài, Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc” Diệp Âm Trúc thật lòng nói.
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: “Tuy nhiên, có một suy nghĩ mà ta giống như Mã Tây Mạc. Bất kể là Liên quân lúc nào phát động cuộc chiến tranh này, Thống soái cuối cùng phải là ngươi. Chỉ có thể như vậy, ta mới có thể an tâm phái Mễ Lan Đại quân ra ngoài. Ta nghĩ, ngươi cũng hiểu được nỗi khổ của ta. Trải qua cuộc chiến tranh lần trước, có thể để Mễ Lan hoàn toàn tin tưởng chỉ có Cầm Thành”
Việc Pháp Lam âm thầm ủng hộ Lam Địch Á Tư Đế quốc phát động cuộc chiến tranh lần trước, mặc dù Tây Nhĩ Duy Áo bề ngoài không tỏ thái độ gì, nhưng nỗi hận Pháp Lam vẫn giấu ở sâu trong lòng hắn. Nếu không phải có Cầm Thành, thì cục diện của Đại lục lúc này không biết sẽ như thế nào.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói: “Trách nhiệm này ta sẽ không từ chối. Ngài yên tâm, trong Thánh Chiến ta không thể cam đoan Mễ Lan không bị thương vong. Nhưng ta có thể cam đoan với ngài, thương vong của Mễ Lan là đáng giá”
Tây Nhĩ Duy Áo hít một hơi thật sâu, đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc, vỗ vỗ vai hắn: “Âm Trúc, ngươi là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà ta từng thấy. bất kể là thực lực hay là trí tuệ, ngươi đều có thể dùng hai chữ Thiên Tài để hình dung. Nhưng, thiên tài cũng là người, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình. Ngươi phải nhớ kỹ, trên Thế giới này còn có rất nhiều người quan tâm đến ngươi. Về phía Mễ Lan, chỉ cần còn do ta làm chủ, thì tình hữu nghị với Cầm Thành tuyệt đối sẽ không thay đổi,mà đến khi do Duệ Cầm làm chủ, nói không chừng, sự thân mật càng thêm thắm thiết”
Tâm trạng cảm kích hiếm khi xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc. Tây Nhĩ Duy Áo quả thật đã thay đổi, hắn đã không giống một vị Đế Vương của Quốc gia, mà càng giống như một vị Trưởng bối của mình.
Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho Diệp Âm Trúc cảm thấy rất ấm áp.
Mục đích của chuyến đi này chẳng những đã đạt được, thậm chí còn có thể nói là hoàn thành ngoài mong muốn, củng cố quan hệ giữa Cầm Thành và Mễ Lan đế quốc.
Tây Đa Phu nói: “Âm Trúc, nếu chuyện đã được định đoạt. Ta và Áo Lợi Duy Lạp cũng nên bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng. Nghe nói, sau khi ngươi từ Vị diện kia trở về đã có phát hiện gì phải không? Chúng ta còn phải có công tác chuẩn bị như thế nào?”
Nghe Tây Đa Phu hỏi, Diệp Âm Trúc vội vàng thu liễm tâm thần. Thánh Chiến đối với hắn mà nói là chuyện quan trọng nhất. Nói đến chính sự, tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Ta mới từ Thâm Uyên vị diện trở về chưa lâu. Chuyến đi này quả thật có phát hiện không nhỏ. Tình huống của Thâm Uyên vị diện là như thế này…”
Mấy vấn đề này chỉ cần chúng ta có thể giải quyết, thì cuộc Thánh Chiến này ít nhất có bảy thành nắm chắc. Ta đã mang theo sinh vật từ Thâm Uyên vị diện trở về Pháp Lam. Mời các Đại sư Pháp Lam nghiên cứu ra phương pháp khắc chế các loại độc tốt ở Thâm Uyên vị diện. Bây giờ càng thêm quan trọng, không phải là hoàn cảnh ảnh hưởng đến chiến sĩ của chúng ta, mà là đến từ việc bổ xung”
Diệp Âm Trúc kể lại những điều mình biết về Thâm Uyên vị diện một lần. Đương nhiên, trước khi Thánh Chiến bắt đầu,Pháp Lam cũng sẽ chính thức nói tình huống của Thâm Uyên vị diện với các Quốc gia. Nhưng với quan hệ của hắn và Mễ Lan đế quốc, thì nói ra trước cũng không có vấn đề gì.
“Bổ sung vật tư không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta chiếm được thông đạo thì không có vấn đề gì. Quan trọng là bổ sung năng lượng, điều này chủ yếu xuất hiện trên người Ma pháp sư. Nhất là với Ma pháp sư không phải bốn hệ Ám, Hỏa, Tinh thần, không gian. Ở Thế giới đó, không có Ma pháp Nguyên tố khác tồn tại, giải quyết vấn đề này là chuyện cấp bách. Trước khi rời khỏi Pháp Lam, ta đã cẩn thận thảo luận với Áo Bố Lai Ân đại sư. Sau khi rời khỏi Mễ Lan, ta sẽ trở về Cầm Thành. Đối với biến hóa hoàn cảnh và Nguyên tố, thì Tinh linh tộc có quyền lên tiếng lớn nhất. Xem bọn họ có biện pháp gì không. Nếu được, thì ta nghĩ, chậm thì hai năm, lâu thì ba năm, Thánh Chiến sẽ được phát động”
Tây Nhĩ Duy Áo và Tây Đa Phu hỏi rất nhiều vấn đề của Thâm Uyên vị diện, Diệp Âm Trúc căn cứ những điều mình biết, giải thích cẩn thận từ chỉnh thể để cho bọn họ có một hiểu biết toàn diện về Thâm Uyên vị diện. Điều này có tác dụng rất quan trọng với công tác chuẩn bị của Mễ Lan đế quốc.
“Tốt lắm, chính sự đã xong hết rồi. Thẳng thắn mà nói, có lẽ bởi vì tuổi đã cao, bây giờ ta thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, thật sự là đã già rồi” Tây Nhĩ Duy Áo nói đùa.
Là một Đế Vương, hắn chỉ cần nắm giữ tình huống, còn công tác chuẩn bị là do Tây Đa Phu Nguyên soái đi chuẩn bị.
Diệp Âm Trúc nói: “Đợi công tác chuẩn bị tiến vào giai đoạn cuối cùng. Pháp Lam hẳn lẽ sẽ chỉnh thể tập trung các tình huống, kể cả điều binh, ra lệnh, hậu cần… khi đó ta có thể không có thời gian gặp Thúc thúc nữa. Cuộc Thánh Chiến này rất quan trọng, Mễ Lan bên này có Thúc thúc trấn giữ, ta cũng có thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng vài đồng minh của Mễ Lan, thì phải phiền Thúc thúc thúc đẩy nhiều hơn”
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu nói: “ngươi yên tâm, trải qua cuộc chiến tranh lần trước. Ngoại trừ Phật La ra, hai đồng minh còn lại của Mễ Lan bây giờ gần như là một thể với Đế quốc. Quyết định của Mễ Lan có thể nói là quyết định của bọn họ. Ta sẽ giúp ngươi nhìn xem, tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề”
Có lời cam đoan của Tây Nhĩ Duy Áo, nhiệm vụ chuyến đi này của Diệp Âm Trúc coi như đã hoàn toàn hoàn thành. Trụ cột là Lam Địch Á Tư, Mễ Lan hai đại Đế quốc ủng hộ phát động cuộc Thánh Chiến. Còn về phần thế lực cường đại là Thú Nhân tộc, Diệp Âm Trúc thậm chí không cần phải suy nghĩ, có Tử ở đó, hắn còn có gì phải lo lắng nữa chứ?