Lúc này, đến lượt Áo Bố Lai Ân cũng phải sửng sốt. Hắn đưa ra đề nghị Thần thánh chúc phúc, thực sự là phát ra từ nội tâm.
Bởi vì hắn muốn lung lạc Diệp Âm Trúc, để Diệp Âm Trúc trở thành một phần tử của Pháp Lam, từ từ xa cách Cầm Thành.
Thế nhưng, khi Diệp Âm Trúc lại nói ra những lời này, Áo Bố Lai Ân lại cảm thấy trái tim mình đang run lên.
Chính là theo như lời Tô Lạp, Áo Bố Lai Ân và Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đều là những thiên tài kiệt xuất nhất của Pháp Lam từ trước tới nay.
Thế nhưng, hắn cũng giống như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, khi còn sống đều dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu Ma pháp, đem bản thân kính dâng cho Pháp Lam. Ngoại trừ xử lý chuyện bên ngoài Pháp Lam, còn lại đều đặt trên tu luyện.
Cái này khiến cho hắn rất ít cảm nhận được lạc thú của người thường.
Cho dù là thu Mã Lệ Na làm đồ đệ, cũng là bởi vì coi trọng tư chất của nàng có thể kế thừa y bát của mình, đem nàng trở thành đối tượng bồi dưỡng Ma pháp truyền thừa.
Giáo phụ, giữa hai chữ này chính là một chữ trong chữ Phụ thân. Chỉ đơn giản là một chữ , nhưng so với Cấm chú mạnh mẽ nhất còn muốn hơn, khiến cho Áo Bố Lại Ân cảm thấy chấn động mạnh.
Trong đầu hắn, bỗng nhiên xuất hiện một nữ Hài tử xinh đẹp đang gọi Giáo phụ, vẫy vẫy tay với hắn. Giờ khắc này, ánh mắt Áo Bố Lai Ân đã trở nên nhu hòa, chăm chú nhìn vào bụng của Tô Lạp. Hắn phát hiện, một loại cảm giác trước nay chưa từng có đang tràn ngập trong trái tim mình, cái loại cảm giác mà khó có thể dùng lời nói hình dung được.
Phảng phất như là tìm được thứ trân quý nhất, khiến mình dùng cả đời để bảo vệ vậy.
Áo Bố Lai Ân chẳng bao giờ nghĩ đến, có một ngày sẽ lại có một Hài tử gọi mình là cha. Nếu như cái điều này là do người thường nói ra. Hắn nhiều nhất cũng chỉ lại cười trừ, hắn có thân phận gì chứ?
Tháp Chủ đứng đầu Pháp Lam Thất Tháp. Người thường nào mà lại hướng về phía hắn đưa ra đề nghị này? Cho dù là Hài tử của Đế Vương, cũng không có tư cách này.
Thế nhưng, Diệp Âm Trúc lại khác, hắn là đệ tử của Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mà Áo Bố Lai Ân kính trọng nhất. Là cường giả Thứ Thần Cấp trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Pháp Lam. Cũng là người duy nhất đột phá Ma Vũ cực bích mà tiến nhập vào cánh cửa Thứ Thần Cấp, một siêu cấp thiên tài.
Gần như đã được đoán trước, thời gian để hắn có thể đạt được thành tựu tuyệt đối khiến cho thiên hạ khiếp sợ, khiến cho Pháp Lam cũng phải kinh hãi. Mà Hài tử thứ nhất của hắn, hoàn toàn đủ tư cách để mình dạy dỗ.
Áo Bố Lai Ân gần như không cách nào tưởng tượng được, nếu có một Hài tử được mình và Diệp Âm Trúc chỉ bảo. Một Hài tử kế thừa huyết thống của Diệp Âm Trúc, sau đó lại được mình dụng Thần thánh chúc phúc, sẽ có thể có thành tựu như thế nào đây. Thế nhưng làm hắn càng thêm run sợ đó là: Hài tử này sẽ gọi hắn là phụ thân. Dù cho chỉ là Giáo phụ.
Ánh mắt năm vị Tháp Chủ Pháp Lam còn lại cũng đều trở nên quái dị. Mặc dù bọn họ không có cảm xúc rõ ràng như Áo Bố Lai Ân, nhưng tại giờ khắc này, năm vị Tháp Chủ trong lòng đồng dạng cũng cảm thấy phức tạp. Bọn họ mặc dù không có thiên phú như Áo Bố Lai Ân, thế nhưng để có được thành tựu ngày hôm nay bọn họ nỗ lực tuyệt đối không ít hơn so với Áo Bố Lai Ân.
Nếu để bọn họ phải đối mặt với vấn đề giống như của Áo Bố Lai Ân. Bọn họ cũng chưa bao giờ lấy vợ, lại càng chưa từng có Hài tử.
Một loại khát vọng mãnh liệt tràn ngập trong bữa tiệc. Mọi người đều yên lặng. Ánh mắt năm vị Tháp Chủ đều tập trung trên người Áo Bố Lai Ân, đang chờ đợi quyết định của hắn.
Linh hồn Diệp Âm Trúc cảm giác vô cùng nhạy bén. Về mặt này, những người đang ngồi ở đây không ai có thể so sánh với hắn. Ngay cả chính Diệp Âm Trúc cũng không nghĩ tới, cái đề nghị này lại sinh ra hiệu quả như vậy.
Hắn đương nhiên biết trong ý chân thành hòa nhã của Áo Bố Lai Ân, cất dấu tia lung lạc mình. Hắn cũng biết mình đáp ứng Thần thánh chúc phúc của Áo Bố Lai Ân , lập tức mình sẽ rơi xuống thế kém trong tính toán Áo Bố Lai Ân.
Cho dù thời gian tới Áo Bố Lai Ân nhớ hắn trợ giúp mình đột phá Thần Cấp. Có lần thiếu nợ chút nhân tình này. Hắn đều không thể cự tuyệt. Như vậy hắn mới có thể rút củi dưới đáy nồi mà đưa ra cái đề nghị này.
Chí ít, chỉ cần Áo Bố Lai Ân đáp ứng, Thần thánh chúc phúc của hắn sẽ ban cho Hài tử của mình. Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng là thiếu mất một phần nhân tình, nhưng so với lúc đầu khẳng định là tốt hơn.
Hơn nữa, lấy thân phận của Áo Bố Lai Ân. Bất luận sau này phát sinh chuyện gì, hắn tuyệt đối không có khả năng thương tổn Hài tử của mình, đổi lại sẽ dùng toàn lực mà bảo vệ nó. Có một cái ô dù như vậy, hoặc là nói chính là một câu cầu nối mình với Áo Bố Lai Ân, thời gian tới có thể phát sinh mâu thuẫn thế nào cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Chỉ là Diệp Âm Trúc không nghĩ tới phản ứng của Áo Bố Lai Ân lại lớn như vậy. Cư nhiên lại xuất hiện cảm tình ba động chân chính. Nhất là, Diệp Âm Trúc phát hiện rõ ràng, tay Áo Bố Lai Ân dĩ nhiên không thể khống chế được mà khẽ run lên, mặc dù tần suất rất nhỏ. Nhưng làm sao có thể tránh được Thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc chứ?
Biến hóa vi diệu đó, chỉ có sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ cùng với Tháp Chủ Diệp Âm Trúc là có thể cảm nhận được. Tô Lạp, Hải Dương, thậm chí Quang minh Thánh nữ Mã Lệ Na đều không thể phát hiện được.
Tô Lạp có chút thương tiếc nói:
“Âm Trúc, thân phận của Áo Bố Lai Ân đại sư, chịu vì con của chúng ta mà dùng Thần thánh chúc phúc, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi, đại sư bận rộn chuyện của Pháp Lam, như thế nào mà có thời gian làm Giáo phụ của Hài tử chúng ta đây?”
Nghe được Tô Lạp nói, nụ cười xuất hiện trên mặt Diệp Âm Trúc, hắn tin tưởng Tô Lạp không có khả năng cảm nhận được tâm trạng biến hóa của Áo Bố Lai Ân, nhưng lời của nàng lại vô hình giống như ăn ý một cách hoàn hảo với thỉnh cầu mà mình đưa ra, không hổ là Thê Tử của mình.
Quả nhiên, Áo Bố Lai Ân có phản ứng gần như là vô ý thức:
“Không, ta đương nhiên là có thời gian. ”
Lời của Tô Lạp tới tai Áo Bố Lai Ân, giống như là sắp mất đi bảo bối quý giá nhất vậy, thậm chí khiến cho vị Quang Minh Tháp Chủ này có chút thất thố. Khi hắn nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi trở lại được nữa.
Kinh ngạc qua đi, Áo Bố Lai Ân rất nhanh chóng khôi phục bình thường, ánh mắt của hắn lại càng thêm nhu hòa. Nếu đã quyết định, với thân phận của hắn sao có thể hối hận chứ. Huống chi, hắn cũng không muốn hối hận, trong mơ hồ những suy nghĩ khác trong đầu phai nhạt đi vài phần. Hắn chỉ còn cảm nhận tiếng trái tim của tiểu sinh mệnh trong bụng mẫu thân của nó.
“Ta, Áo Bố Lai Ân, lấy Quang Minh chi nguyên thề, nguyện trở thành Giáo phụ Hài tử đầu tiên của Diệp Âm Trúc vào Tô Lạp. Lấy Giáo phụ chi danh, đem phúc linh Thần thánh ban tặng cho Giáo tử của ta. ”
Không có chú ngữ dài, Quang nguyên tố khí tức khổng lồ bay lên trước tiên, ngay lập tức, tất cả ánh sáng trong đài quan sát đồng thời biến mất , một mặt trời khổng lồ chợt xuất hiện, cảm giác ấm áp lan khắp nơi trên mỗi người. Ngay sau đó, Quang minh khí tức khổng lồ chợt phát ra, một cỗ Quang minh Thần thánh đặc thù từ trên trời giáng xuống, phủ xuống trên người Áo Bố Lai Ân.
Quang mang màu trắng nhu hòa dâng lên, thân thể Áo Bố Lai Ân bay lên. Phía sau hắn, một vòng quang ảnh đặc thù đã xuất hiện, thân ảnh từ từ giơ cánh tay lên, một đạo quang mang màu trắng to như cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống, rơi vào trên bụng của Tô Lạp.
Áo Bố Lai Ân chính là dùng hành động của mình chứng minh lời nói của mình.
Trong nháy mắt, bạch quang giống như câu cầu nối liền hắn với bụng của Tô Lạp, quang mang màu trắng từ từ biến thành kim sắc, khí tức Thần thánh khổng lồ bao phủ xung quanh khiến Diệp Âm Trúc, sáu vị Tháp Chủ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận Thần thánh ba động đó.
Diệp Âm Trúc là người phản ứng đầu tiên, đây chính là Thần thánh chúc phúc sao?
Đây cũng đều không phải là lực lượng của Áo Bố Lai Ân, mà là hắn mượn Siêu Thần khí Quang Minh Tháp dẫn động toàn bộ Quang nguyên tố trong Pháp Lam dẫn tới khí tức Thần thánh. Thần thánh chúc phúc như vậy, chỉ sợ dù cho ngay cả Thứ Thần Cấp phủ xuống cũng không có gì hơn cái này?
Diệp Âm Trúc cười, hắn nở một nụ cười hài lòng, bắt đầu từ giờ phút này, cảnh giác trong lòng hắn đã lặng lẽ biến mất. hắn là phụ thân của Hài tử, Áo Bố Lai Ân sau này cũng là như vậy. Có quan hệ này, hắn sao còn sợ Áo Bố Lai Ân sẽ hại mình nữa chứ?
Kim quang giằng co tới gần nửa canh giờ mới biến mất. Trên người Tô Lạp đã hoàn toàn biến thành một màu kím sắc, ngả vào người Hải Dương mà ngủ. Hô hấp của nàng rất ổn định, Thừa nhận khí tức Thần thánh khổng lồ như vừa rồi, đừng nói là Hài tử, coi như là Tô Lạp cũng có rất chỗ tốt. Một khắc trước khi nàng đã rơi vào ngủ say, thậm chí thấy được chính thân thể Hài tử trong bụng nàng còn chưa thành hình đã biến trở thành kim sắc.
Quang mang trong nháy mắt thu liễm lại, đài quan sát biến mất, mọi người lại xuất hiện bên trong gian phòng của Quang Minh Tháp Chủ.
Áo Bố Lai Ân khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, đã tiến vào trạng thái Minh tưởng, vẻ mặt hắn rất tái. Phải biết rằng, hắn vừa triệu hoán Thần thánh khí tức khiến cho năng lượng tiêu hao rất nhiều, cho dù được Quang Minh Tháp trợ giúp nhưng Pháp lực tiêu hao nhiều hơn lúc trước khi Tư Long triệu hoán Ma Thần nhiều.
Nhân tình này, Diệp Âm Trúc đã thiếu rất nhiều, nhưng rất nhiều này cũng đại biểu cho một ý nghĩa khác, rốt cuộc có tính là nhân tình hay không?
Ánh mắt năm vị Pháp Lam Tháp Chủ còn lại nhìn Diệp Âm Trúc càng thêm quái dị, mà tâm trạng Diệp Âm Trúc lại rất bình tĩnh.
Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan nhìn Diệp Âm Trúc, cười khổ nói:
“Ân Trúc, ta đột nhiên phát hiện, khi ngươi vào Pháp Lam, ưu thế lớn nhất cũng không phải là Thứ Thần Cấp Ma Vũ cực bích. ”
“Ồ?”
Ttrên mặt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia mỉm cười hỏi
“ Vậy là cái gì đây?”
Mạch Khắc Mễ Lan cười khổ nói:
“ Ngươi có thê tử, ngươi có thể sinh Hài tử. Đây mới là khả năng mà những lão già chúng ta quyết không có được. Ngươi biết không, vào giờ khắc đó, chúng ta cảm giác được Sinh mệnh khí tức, cái loại cảm giác này, dường như, dường như còn khiến ta chấn động hơn cả lúc đẳng cấp Ma pháp tăng lên. Nếu như không ngại, , Hài tử tiếp theo của ngươi có thể hay không cho làm Giáo tử của ta?”