Đương nhiên, ba ngày này không thuộc về Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp, cũng sẽ không thuộc về tám vị Quân Chủ đến từ tám Đế quốc. Bởi vì, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Âm Trúc, chúc mừng ngươi”
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc hoàn lễ nói:
“Cám ơn”.
Ma pháp ba động xuất hiện xung quanh thân thể hai người, năng lượng vô hình hình thành kết giới cực kỳ vững chắc, giọng nói của Áo Bố Lai Ân chỉ có một mình Diệp Âm Trúc có thể nghe được, cho dù là cường giả cùng cấp bậc bọn họ cũng không thể đột phá tầng kết giới này, vậy tuyệt đối không cách nào biết được câu chuyện bí mật giữa bọn họ.
“Âm Trúc, có thể nói cho ta biết, trong quá trình ngươi thông qua khảo nghiệm đã xảy ra chuyện gì?”
Áo Bố Lai Ân nghiêm mặt nói, xong vẫn còn bổ sung một câu
“Cái này rất quan trọng”.
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt lắc đầu nói:
“Sư huynh, làm sao vậy? Có gì không đúng chứ? Hay là vẫn còn nói, ta cũng không có thông qua khảo nghiệm”
Lấy Tinh thần lực của hắn mà nói muốn che dấu suy nghĩ trong lòng mình thì cho dù là Áo Bố Lai Ân cũng tuyệt đối không có biện pháp. Về mặt tinh thần Diệp Âm Trúc tuyệt đối không kém hơn bất cứ người nào ở Pháp Lam, cho dù là Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan.
Áo Bố Lai Ân cười khổ nói:
“Ta đã quên, ngươi không nhìn thấy”
Hắn liền đem chuyện xảy ra lúc trước không có chút giấu diếm chút nào nói cho Diệp Âm Trúc một lượt, hắn nào biết việc này đã sớm xuất hiện trong óc Diệp Âm Trúc.
“Xin lỗi, Sư huynh. Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Người cũng biết, ta mặc dù là lần thứ hai đến Pháp Lam, nhưng đối với những việc của Pháp Lam cũng không quen biết. Chẳng lẽ việc này không phải trải qua kế thừa vị trí Tháp Chủ đều sẽ xuất hiện sao? Trong lúc cuối ta thông qua khảo nghiệm chỉ là cảm giác được có Tinh thần lực rất cường đại đánh sâu vào thân thể, Tinh thần lực này lại có cùng công hiệu cắn nuốt, ăn mòn giống Ám ma hệ Ma pháp nguyên tố. Nhưng cũng chỉ là trên mặt tinh thần”.
Diệp Âm Trúc hỏi ngược lại.
Áo Bố Lai Ân bất đắc dĩ nói:
“Nếu như đúng là như vậy, ta bây giờ cũng không cần hỏi ngươi rồi. Quên đi, có lẽ việc này là do ý trời”
Diệp Âm trúc nói cũng không có bất cứ sơ hở nào, lúc đầu hắn tại khảo nghiệm cũng là thừa nhận tinh thần công kích, như là những gì được ghi lại trong Pháp Lam Pháp điển. Hắn thật sự không nghĩ ra Diệp Âm Trúc có gì không ổn.
“Sư huynh, không phải bắt đầu từ ngày mai các ngươi muốn cùng tám vị Quân Chủ thảo luận vấn đề liên hợp sao?”
Diệp Âm Trúc hỏi.
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói:
“Phải nói là chúng ta mới đúng, ngươi chẳng những là Ám Tháp Tháp Chủ đồng thời cũng đại biểu cho Cầm Thành. Phải biết rằng thực lực Cầm Thành của ngươi đã không dưới một quốc gia nào, chúng ta nhất thiết phải có đề nghị của ngươi”.
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói: “Nhưng mà ta cũng không muốn tham gia. Nếu đã là một phần tử của Pháp Lam, như vậy bất cứ sự tình gì ta sẽ dựa theo lợi ích của Pháp Lam để xử lý. Ta cũng đã cùng Người thương lượng qua, trong tương lai, nếu Pháp Lam cùng Thâm Uyên vị diện thực sự xảy ra chiến tranh, vậy Chiến Sĩ của Cầm Thành nhất định sẽ xuất hiện tại tiền tuyến. Cho nên, thảo luận cùng các Quân Chủ, Ta nghĩ ta không cần phải tham gia. Điều ta muốn làm hơn cả bây giờ là xem qua Pháp Lam Pháp điển và đến phong ấn trung tâm một chút. Xem có tìm hiểu được gì không”.
Cùng tám vị Quân Chủ trao đổi? Đề nghị? Diệp Âm Trúc không có tâm tình này, có thể nói hắn không có lúc nào giống như bây giờ rất hy vọng có thể đến xem di tích tại trung tâm Pháp Lam. Vì chuyện này, hắn có thể bỏ tình hình Đại lục. Mới hôm qua trong quá trình khảo nghiệm nghe được giọng nói kia, tất cả đã không đơn giản giống như trên mặt ngoài. Mà muốn hiểu rõ việc này thì mình phải nhanh đến nơi đó.
Diệp Âm Trúc che dấu tâm trạng nôn nóng của mình rất tốt, mà Áo Bố Lai Ân lại có cách giải thích khác. Hắn đương nhiên biết những chuyện trước kia của Diệp Âm Trúc, rõ ràng hắn và Mễ Lan Đế quốc và Lam Địch Á Tư có mối quan hệ vi diệu. Dù sao, nói như thế nào thì Tô Lạp cũng là Nữ nhi của Mã Tây Mạc Đại Đế. Trong suy nghĩ của Áo Bố Lai Ân đây là chỗ thông minh của Diệp Âm Trúc, hắn rõ ràng là đang e ngại, cũng không hy vọng bởi vì quan hệ mật thiết giữa Cầm Thành và Mễ Lan mà ảnh hưởng đến việc đàm phán của Pháp Lam cùng tám Đế quốc.
Trong mắt hiện lên vẻ tán thành không chút che dấu:
“Âm Trúc, bây giờ ta đã hoàn toàn tin tưởng ngươi đã xem mình là một phần tử của Pháp Lam, ta nên nói tiếng cảm ơn ngươi mới đúng”.
“Sư huynh, người khách khí rồi”.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hắn có thể cảm giác được sự cao hứng của Áo Bố Lai Ân, không khỏi cười khổ, Áo Bố Lai Ân Đại sư, xin lỗi ta chỉ có thể lừa gạt Người, bởi vì việc này đối với ta và cả Đông Long mà nói đều thật sự quá quan trọng.
Từ khi Áo Bố Lai Ân không tiếc hao Nguyên lực của bản thân, thậm chí cả Quang nguyên tố tinh thuần nhất trong Quang Minh Tháp tiến hành Thần thánh chúc phúc cho Hài tử chưa sinh ra của Diệp Âm Trúc, khiến cho hắn thay đổi thái độ với vị Tháp Chủ này không ít. Hắn biết trải qua chuyện lần này, Áo Bố Lai Ân đã khác so với trước kia. Mặc dù hắn như trước vẫn đem chuyện của Pháp Lam đặt ở vị trí thứ nhất, nhưng đã không còn bộ dáng bất khả xâm phạm giống như trước đây nữa. Vẻ mặt của vị Quang Minh Tháp Tháp Chủ trở lên dễ gần. Diệp Âm Trúc cũng mơ hồ cảm giác được, từ sau ngày đó mặc dù Áo Bố Lai Ân lúc ấy tiêu hao rất lớn nhưng cảnh giới lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Việc này cũng là một trong những nguyên nhân mà thái độ của Áo Bố Lai Ân đối với Diệp Âm Trúc càng ngày càng tốt, ngay cả chính hắn cũng có chút kinh ngạc trước biến hóa của bản thân.
Ngày đó, tình cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, sau khi hoàn toàn dựa theo cảm tính thi triển Thần thánh chúc phúc, hắn phát hiện trái tim của mình như đã thay đổi, sự cố chấp cũng biến hóa một chút, ở trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.
Trước kia tất cả tâm thần của Áo Bố Lai Ân có thể nói đều đặt trên tu luyện, bây giờ tu luyện mặc dù quan trọng nhưng hắn cũng không tận lực theo đuổi nữa.
Trừ chuyện của Pháp Lam ra, hắn muốn nhìn đến nhất chính là Hài tử sớm ngày sinh ra đời. Trong tâm trạng chờ mong, Áo Bố Lai Ân đột nhiên phát hiện chướng ngại Thứ Thần Cấp bát giai nhiều năm qua mà mình không thể nào đột phá đã lỏng ra.
Việc bất ngờ này càng làm cho hắn cảm kích Diệp Âm Trúc hơn, rất mong chờ Giáo tử còn chưa sinh ra của mình.
Hài tử còn chưa sinh ra đã có giúp hắn như thế, hơn nữa cảm giác ấm áp này là điều mà trăm năm qua Áo Bố Lai Ân chưa hề xuất hiện.. Việc này làm Quang Minh Tháp Tháp Chủ xử lý bất cứ chuyện gì, cũng trở nên dễ gần hơn.
Ánh mắt lóe lên, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia quang mang nhu hòa:
“Sư huynh, vậy là Người đáp ứng rồi?”.
Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:
“Ta có lý do để không đáp ứng sao? Buổi tối hôm nay ngươi bắt đầu cuộc sống của Ám Tháp Tháp Chủ, sáng mai ta đưa ngươi đi đến di tích. Ngươi đã mang lại kỳ tích và biến hóa to lớn cho Pháp Lam, ta thật hy vọng được chứng kiến kỳ tích xuất hiện lần nữa. Nếu như có thể củng cố Phong ấn, như vậy chúng ta cũng không cần phải trao đổi cùng tám vị Quân Chủ làm gì nữa. Thẳng thắn mà nói, bây giờ ta ngoại trừ chuyện Giáo tử sinh ra, đối với bất cứ chuyện gì khác ta đều không có hứng thú. Ha ha”.
Phong ấn tự động giải trừ, lúc này tám vị Quân Chủ tất cả đều tiến lên đài.
Đi đến trước tiên, chính là là Mễ Lan Đế quốc Đại Đế Tây Nhĩ Duy Áo, nhìn Diệp Âm Trúc mặc Ma pháp bào màu đen, nhìn khối Thất mang tinh chói mắt, trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo có trăm cảm xúc, mở hai tay ra Diệp Âm một cái thật chặt.
“Âm Trúc, chúc mừng ngươi, cám ơn ngươi”
Chỉ tám chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm trong lòng Tây Nhĩ Duy Áo.
Hắn nói mọi người chung quanh tự nhiên đều nghe được. Năm vị Quân chủ bên phía Lam Địch Á Tư Đế quốc vẻ mặt trở nên cứng ngắc, bọn họ đương nhiên biết, hai chữ cám ơn của Tây Nhĩ Duy Áo ẩn chứa những gì. Không có Cầm Thành, thế cục Đại lục không là như bây giờ.
Hai vị Quân Chủ A Tư Kha Lợi Quốc và Ba Lặc Mạc Quốc còn nhiệt tình hơn cả Tây Nhĩ Duy Áo, không vì Diệp Âm Trúc tuổi còn trẻ mà chậm trễ, thậm chí tôn kính hắn giống như Tây Nhĩ Duy Áo.
Mã Tây Mạc đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, trong đầu hắn vẫn còn nhớ đến lời nói của Khắc Lôi Na lúc trước, hắn rất bình tĩnh, thậm chí mỉm cười. Dù là ai cũng không thể nào nhìn ra hắn tức giận Diệp Âm Trúc- kẻ đã phá hỏng giấc mơ của hắn.
“Chúc mừng ngươi, Diệp Âm Trúc”.
Rốt cục đến lượt Mã Tây Mạc đi lên. Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được, bốn vị Quân Chủ sau lưng Mã Tây Mạc đều cố gắng che giấu sự oán độc cùng căm hận trong lòng, mà A Tạp Địch Á Quốc Quân Chủ thì cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Rất hiển nhiên hắn, hắn muốn trao đổi với mình, nhưng lại ngại bản thân đang ở bên Lam Địch Á Tư, sợ chọc giận các đại nhân vật.
Chỉ có mình Mã Tây Mạc, là thật tâm chúc mừng mình. Trong lòng hắn không có chút cừu hận, thậm chí còn có vài phần mừng rỡ và bội phục. Chẳng lẽ vừa thất bại mà hắn lại nghĩ thông suốt rồi sao?