Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy đối phương đẩy song chưởng của mình sang một bên, Diệp Âm Trúc ngay cả ý nghĩ né tránh cũng không hề có, tay trái hơi rung lên, một đạo quang mang màu bích lục hóa thành từng vòng từng vòng tròn liên tục phủ lấy đối thủ, mà trong tay hắn, giờ đây cũng đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng bạc, chỉ có điều giờ đây trên thanh kiếm tựa hồ đã phủ lên một đạo vụ khí màu đen.

Đối với sự phản ứng nhanh nhậy của Diệp Âm Trúc, Kim Sắc trong mắt toát ra một tia tán dương ngầm ý khen thưởng có triển vọng, hoàn toàn Diệp Âm Trúc không bị ảnh hưởng bởi công kích của hắn, mặc dù đấu khí của bản thân rõ ràng mạnh hơn Diệp Âm Trúc nhiều lắm. Cho dù là thần khí, cũng không thể sử dụng một cách thoải mái nếu không có đủ lực lượng, không thể chính thức phát huy hết sức mạnh. Huống chi trên người hắn còn có giáp bảo vệ cấp thần khi, điều này giải thích tại sao hắn không e ngại Diệp Âm Trúc có Phượng hoàng linh và song trọng nguyên tố khí tức.

Một vòng lại một vòng bích quang vờn quanh song chưởng của Kim Sắc ngay lập tức, nhất thời song chương kích khởi đấu khí, hóa ra thành từng vòng lớn hơn nữa xẹt qua bên người hắn. Nhưng cũng chính lúc đấu khí được kích khởi, cũng là lúc hắn đón đỡ Nặc Khắc Hi kiếm.

Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia quang mang lạnh như băng hiện lên, đâm ra một kiếm rồi đột nhiên thu về, trong phút chốc, trong không gian nhỏ hẹp giữa hai đối thủ hiện lên một chuỗi tàn ảnh, tổng cộng mười hai kiếm, cơ hồ đồng thời phát ra công kích trên đấu khí của Kim Sắc. Đó chính là thức thứ nhất của Ngạo Trúc kiếm pháp, trúc ảnh trùng trùng liên miên.

Không tồi, Diệp Âm Trúc đấu khí quả thật còn kém so với Kim Sắc, nhưng hắn lại có trong tay lợi thế là vũ kí của Đông Long bát tông, vũ kĩ này độc nhất vô nhị trên đại lục, bằng sức mạnh của Ngạo Trúc kiếm pháp cộng với độ tinh diệu, thêm vào đó là phong nhuệ sắc bén của thần kiếm Nặc Khắc Hi, trong phút chốc quang mang màu tím đậm cũng bị hắn khảm ra một lỗ hổng. Vẻ hoảng sợ lần đầu tiên xuất hiện trong ánh mắt của Kim Sắc. Hắn vốn vẫn còn coi thường Diệp Âm Trúc, nói một cách khác đi nữa là hắn vẫn còn coi thường vũ kĩ của Đông Long bát tông.

Diệp Âm Trúc sử dụng hoàn hảo toàn bộ những đồ vật có thể lợi dụng được trên người. Phượng hoàng linh có phản lực, Ngạo Trúc kiếm pháp kĩ xảo, thần kiếm Nặc Khắc Hi sắc bén, một chiêu lập tức phá vỡ phòng ngự của đối phương, tử quang chợt lóe trên thanh trường kiếm màu trắng bạc, lúc này đang chuẩn bị đâm trước mặt của Kim Sắc.

Ngay lúc này Kim Sắc hoảng sợ nhanh nhẹn hướng phía dưới đá ra một cước, đấu khí phản kích cơ thể bay nhanh về phía sau, đồng thời song chưởng hợp lại, kẹp lấy kiếm giáp trên Nặc Khắc Hi kiếm. Thần kiếm sắc bén bị đấu khí của hắn bám riết, mặc dù chém rơi của hắn mấy sợi tóc nhưng cuối cùng hắn cũng thoát được.

Thân thể Kim Sắc nương nương theo lực công kích đang kém dần của Diệp Âm Trúc bắn ngược về sau thật nhanh. Nhìn qua cục thế có chút khẩn trương, thắng bại trong gang tấc, ngươi không tử thì ta vong. Đứng trước mặt một cường giả với sức mạnh vượt trội mình, Diệp Âm Trúc có thể dám chắc vũ kĩ của người này cơ hồ còn vượt trên cả Mã Nhĩ Đễ Ni. Xem ra cũng chỉ có Tây Đa Phu dựa vào vũ kĩ Đông Long bát tông mới có thể chiến thắng được hắn. Dựa vào thần khí đi nữa thì với tử cấp nhất giai như chính mình khó lòng mà cầm cự được đối thủ.

Đúng lúc đó thì một chuyện quái dị đột nhiên xảy ra. Sắc mặt Kim Sắc chợt đại biến, hai tay kẹp lấy kiếm giáp của Nặc Khắc Hi kiếm đột nhiên tách ra, thân thể cũng ngưng lại một chút. Lợi dụng biến hóa bất thình lình đó, Diệp Âm Trúc vọt tới, Nặc Khắc Hi kiếm đã kề ngay trên cổ hắn.

Thân hình hai người nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tất cả như ngưng đọng lại, vẻ mặt Kim Sắc càng thêm trầm trọng. Hắn không hề động đậy, hắn biết rõ rằng dù tốc độ của mình nhanh đến đâu cũng không thể trong nháy mắt thoát khỏi tay kiếm của Diệp Âm Trúc đang kề trên cổ mình. Nặc Khắc Hi kiếm cực kỳ sắc bén, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ nào cũng có thể bị hủy diệt tức khắc.

Trong nháy mắt, tiếng hoan hô nổ tung bên phía Cầm Thành. Cầm Đế đại nhân đã thắng. Trong mắt mọi người, đối thủ đã mất hết hy vọng. Trận thứ tư của Lục đạo chi quyết, chiến vũ kỹ, Diệp Âm Trúc cuối cùng đã thắng.

Nhưng bốn vị tông chủ vũ kỹ của Đông Long bát tông cùng với ba vị Thái thượng trưởng lão đều nhíu mày. Người khác không nhìn thấy nhưng bọn họ lại rõ ràng phán đoán được tình hình. Diệp Âm Trúc rõ ràng không hề có cơ hội nhưng tại sao trong khoảnh khắc cuối cùng lại có thể đột phá được phòng ngự của đối phương để chuyển bại thành thắng?

Kim Sắc có chút mờ mịt nói:

- Ta thua.

Diệp Âm Trúc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Nặc Khắc Hi kiếm, lạnh lùng nói:

- Đa tạ.

Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không biết Kim Sắc đã gặp cái gì mà phải buông Nặc Khắc Hi kiếm ra nhưng hắn biết, đây nhất định là công lao của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ.

-------------------------------------

- Xin lỗi chủ nhân, ta thua. Xin chủ nhân trừng phạt.

Kim Sắc quỳ xuống trước mặt bạch y nhân, ánh mắt trong suốt ảm đạm.

- Nói cho ta biết tại sao? Khi đó ngươi rõ ràng đã có thể nắm chắc phần thắng.

Thanh âm của bạch y nhân rất bình tĩnh, cũng không hề có chút tình cảm nào.

- Kiếm của Cầm thành lĩnh chủ có điểm cổ quái. Khi đó ta đột nhiên cảm giác một cỗ khí tức hủ thực tràn ngập xâm nhập song chưởng của ta, đau nhức tận trong linh hồn làm ta không chịu nổi phải buông tay. Nếu không thì thân thể sẽ hoàn toàn bị ăn mòn hết.

- Chẳng lẽ là ma pháp sao?

Bạch y nhân nghi hoặc hỏi.

- Ta không thể xác định nổi. Nhưng dựa theo quy tắc của Lục đạo chi quyết, nếu hắn sử dụng ma pháp thì hẳn là đã bị khế ước thần của Lục đạo chi quyết phản ứng. Nhưng bây giờ đích xác là ta đã thua, cũng là do ta đã quá khinh thường. Chủ nhân, xin ngài trách phạt.

Bạch y nhân phất tay nói:

- Quên đi, ngươi đi ra đi. Xem ra Lục đạo chi quyết phải đánh tới trận cuối cùng mới có thể quyết định được thắng bại.

Mã Nhĩ Đế Ni đứng ở bên cung kính nói:

- Đại nhân, ngài mai là đệ ngũ chiến ma thú, chúng ta nên đối địch thế nào?

Bạch y nhân nhàn nhạt nói:

- Quên đi. Bỏ qua ma thú chiến. Mễ Lan đã không thể chịu nổi tổn thất lớn hơn nữa đâu. Mặc dù ta có biện pháp khiến cự long không hề sợ hãi uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông nhưng cho dù là có ba đầu cửu cấp cự long cũng chưa chắc là đối thủ của Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù hắn vẫn chưa tiến hóa tới mức tối đa nhưng Tử Tinh Bỉ Mông khi đối diện với long tộc sẽ không nương tay, ta không hy vọng lại nhìn thấy Mễ Lan bị tổn thất.

Mã Nhĩ Đế Ni thở dài một tiếng, hắn biết bạch y nhân nói rất đúng. Hơn nữa trong phe của mình chỉ có duy nhất cửu cấp cự long là tọa kỵ của mình lại đang bị thương. Cho dù là bát cấp cự long Kim Tinh long kỵ tướng thì phần lớn cũng đã bị thương nặng trong trận đoàn chiến vừa rồi, không thể đấu nổi Tử Tinh Bỉ Mông được.

- Nếu không thể chiến thắng thì có thể bỏ qua trận chiến thứ năm, đánh luôn trận cuối cùng không để cho Diệp Âm Trúc có cơ hội hoàn toàn khôi phục tinh thần lực. Theo đó, bên bị khiêu chiến phải toàn lực ứng phó Lục đạo chi quyết, chúng ta cũng chỉ còn duy nhất lựa chọn đó thôi.

----------------------------

Khác với không khí của đại doanh Mễ Lan, lúc này toàn bộ Cầm Thành đã rơi vào một biển sung sướng. Khiêu chiến Lục đạo chi quyết từ đầu tới giờ, mỗi người đều cực kỳ hồi hộp, kể cả Diệp Âm Trúc cũng vậy. Sau chiến thắng trận đấu vũ kỹ hôm nay, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. 2 trận ma thú chiến và tổng hợp chiến tiếp sau, mặc dù không công bình nhưng Diệp Âm Trúc có Tử là hậu duệ của thần thú, mặc dù là 1 đối 3 nhưng Tử cũng tuyệt không e ngại 3 cửu cấp cự long. Huống chi bây giờ đối phương sợ rằng ngay cả 1 cửu cấp cự long nguyên vẹn cũng chẳng có.

Về phần tổng hợp chiến, không ai cho rằng Diệp Âm Trúc và Tử lại thất bại tổng hợp chiến. Diệp Âm Trúc có cầm ma pháp phối hợp với thực lực bá đạo của Tử, bọn họ thừa tự tin trước bất cứ đối thủ nào.

Bởi vậy, Lục đạo chi quyết tiến hành tới giờ đã thắng được 4 trận khiến cho mọi người của Cầm Thành cảm thấy thắng lợi sắp sửa về tay mình. Vì vậy, mặc dù trời đã tối nhưng mọi người vẫn cực kỳ hoan hỷ, nhảy múa.

Vì ngày mai sẽ tiến hành ma thú chiến nên DIệp Âm Trúc không tới Bố Luân Nạp sơn mạch mà ở lại với Tử, 2 người cùng phối hợp tu luyện.

Bề ngoài của Tử mặc dù không có thay đổi nhiều so với lúc trước khi rời khỏi Bích Không Hải, nhưng khí tức toàn thân đã có những biến chuyển long trời lở đất, từ thất cấp tăng lên tới cửu cấp. Bây giờ hắn đã đạt tới đỉnh cấp của cảnh giới cửu cấp, cho dù là Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không phải là đối thủ. Theo lời của Diệp Âm Trúc đối với Tử thì chỉ có long vương của 3 thành Ngân long, Kim long, Hắc long mới có thể so thực lực với hắn.

Từ trận đầu tiên của Lục đạo chi quyết đến giờ, có thể thu được 4 chiến thắng không thể không nhờ tới sự trợ giúp của mọi người. Nếu không có Tử và Minh, không có Bỉ Mông cự thú quân đoàn, làm sao có thể thuận lợi thu được 4 trận thắng? Đương nhiên còn có cả Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ. Nếu hôm nay không có ông, sợ rằng mình đã thua. Gã Kim Sắc vô danh kia thực lực vũ kỹ còn mạnh hơn cả Mã Nhĩ Đế Ni và Hắc Phượng Hoàng. Xem ra Mễ Lan đế quốc thực sự là tàng long ngọa hổ.

Mặc dù Diệp Âm Trúc rất tự tin đối với 2 cuộc chiến cuối cùng, nhưng lúc này hắn cũng không dám lơi lỏng chút nào. Dù sao, việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của cả Cầm Thành.

Khi vừa mới bắt đầu minh tưởng tu luyện thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên khiến Diệp Âm Trúc bừng tỉnh. Hắn không nhịn được nhíu mày. Hắn đã đặc biệt dặn dò mọi người, buổi tối khi hắn tu luyện thì không ai được tới quấy rầy.

- Ai?

Diệp Âm Trúc lãnh đạm hỏi.

- Là ta, mở cửa.

Một thanh âm có chút xa lạ vang lên ngoài cửa. Đó là một nữ nhân, theo giọng nói mà xét thì nữ nhân này chắc chắn không lớn tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK