Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“An Nhã tiểu thư, huynh nói chính là chủ nhân của Phiêu Lan Hiên?”

Mã Đặc Lạp Kỳ kinh ngạc hỏi.

Mã Nhĩ Đế Ni gật đầu đáp:

“Chính là nàng. Thực lực của ta không thể so sánh với nàng, cho dù chúng ta có nhiều ma pháp sư, nhưng không một ai địch nổi đại ma pháp sư tử cấp bát giai. Huống hồ lần này An Nhã tiểu thư cùng tinh linh chiến sỹ xuất hiện, không biết trong Cầm thành còn bao nhiêu tinh linh pháp sư nữa? Thêm vào thực lực của Đông Long Bát Tông, thì cho dù chúng ta bình định được thành cũng trả một giá không nhỏ! ”

Mã Đặc Lạp Kỳ im lặng không nói, nhưng ánh mắt lại thêm phần kiên định: “Đại ca, bất luận thực lực của Cầm thành có mạnh đến đâu, nhiệm vụ của chúng ta vẫn như cũ, đế quốc đã phái chúng ta đến đây, thì chúng ta phải dẹp yên Cầm thành. Đại ca yên tâm đi, đệ nhất định chiến thắng Diệp Âm Trúc, đệ đã tu luyện ma pháp nhiều năm, quyết không để thua tên tiểu tử đó đâu.”

Đế Ni lắc đầu đáp: “không phải huynh không tin đệ, nhưng thực lực Diệp Âm Trúc không tầm thường, ma pháp cộng với võ công của hắn, chỉ sợ đệ không có cơ hội. Áo Lợi Duy Lạp cùng ta nghiên cứu về thần âm ma pháp của hắn, chính là một chi của tinh thần ma pháp, đối địch với bất kỳ hệ ma pháp nào cũng đều có tác dụng khắc chế, cho dù phong ma pháp của đệ có lợi hại, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn đâu. Ta đã tìm ra người đấu trận này rồi.”

Mã Đặc Lạp Kỳ nhíu mày hỏi: “Đại ca, không lẽ trong quân còn có người có pháp thuật mạnh hơn đệ sao?” "

Đế Ni trầm giọng đáp: “Từ lúc nhận được khiêu chiến Lục Chiến, huynh đã thông tri cho đế quốc, huynh nghĩ người đấu trận thứ hai cũng sắp đến rồi, chỉ cần người đó xuất hiện thì chúng ta không cần lo lắng nữa. Mặc dù huynh rất xem trọng Diệp Âm Trúc, chàng trai trẻ này, nhưng vì quốc gia, chúng ta không thể thua, nhất định như vậy … ”

oOo

Cầm thành. Diệp Âm Trúc quay trở về, cũng giống mấy bữa trước, chẳng hề nói nửa lời, chỉ lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Họ không biết hắn đã đi đâu, làm gì, chỉ biết hắn tiến vào núi Bố Luân, còn chính xác là nơi nào thì không ai rõ. Có lẽ hắn vào đó để tu luyện, ai cũng nghĩ vậy, mặc dù ngày đầu tiên không tốn sức là mấy, nhưng những ngày kế tiếp tuyệt không đơn giản.

Hắn lúc này đang ngồi tĩnh tọa trên một đỉnh núi, xung quanh hắn có hơi nước từ trong lòng núi tỏa ra. Toàn thân hắn lúc này có một quầng ánh sáng màu tím nhạt, lúc này tinh thần của hắn đã tiến vào cảnh giới nhập định. Tinh thần của hắn lúc này cực kỳ tốt, nhất là sau thắng lợi trận đầu, hắn muốn giữ vững trạng thái tâm lý này nên vừa về đã chạy ngay ra đây tu luyện.

Trời dần dần tối, núi Bố Luân vào mùa đông lạnh lẽo vô cùng, nhưng Diệp Âm Trúc nhờ quầng sáng bao bọc lại chẳng cảm thấy điều gì.

Nhớ lúc trước, khi hắn vô cùng mâu thuẫn, đắn đo suy nghĩ mãi giữa lợi và hại của Lục Chiến. Hắn chọn đánh, cũng bởi vì buộc phải thắng nên tâm lý bị áp lực rất lớn, những ngày này hắn dốc sức tu luyện khiến cho Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ cũng phải ngạc nhiên, thầm khen ngợi sự thiên phú của hắn.

Mặt trời vừa khuất, một luồng khói đen từ trong cơ thể Diệp Âm Trúc tỏa ra, rồi từ từ hiện thành hình người.

“Sư phụ” Diệp Âm Trúc cung kính hành lễ.

Từ trong đám khói đen có một giọng khàn khan vang lên: “Hôm nay con làm tốt lắm, không những giành thắng lợi mà lại không cùng đối phương kết thành thâm cừu đại hận, quan trọng hơn hết là trận đầu của Lục Chiến lại không có tiêu hao gì cả.”

Hắn cười đáp: “Đây cũng đều do sư phụ có phương pháp dạy dỗ”

Bóng đen cười ha hả đáp: “Được rồi, mấy lời nịnh hót này ta nghe không quen, cũng do con giỏi, ta nào có công sức gì. Sư phụ thấy tinh thần lực của con có tiến bộ, hơn nữa ta cũng hiểu được vì sao võ công cùng pháp thuật của con có sự đột phá lớn lao như vậy. Cũng do Tử, hắn mạnh thì con cũng được hưởng lợi. Đồng đẳng bổn mạng khế ước, ài … không ngờ ta lại có thể chứng kiến khế ước thần kỳ xuất hiện.”

Âm Trúc sửng sốt một lát, mặc dù biết rõ khế ước có không ít điểm lợi, nhưng đối với hắn điểm hữu dụng duy nhất chính là có thể triệu hoán lẫn nhau, hắn hoàn toàn không rõ những điểm khúc mắc bên trong.

“Sư phụ, người biết rõ loại khế ước này?”

“Đương nhiên, ta từng thấy một quyển cổ tịch trong Pháp Lam có nhắc qua loại khế ước này, chỉ tiếc ta lại không nghiên cứu kỹ. Đồng đẳng bổn mạng khế ước có thể cho cả hai khả năng triệu hoán, nhưng điểm lớn nhất chính là sự tương hỗ lẫn nhau”

“Tương hỗ lẫn nhau?”

“Ừ, con và Tử có bao giờ phát hiện, những khi cả hai có đột phá, nhất định đối phương cũng hưởng lợi không ít, đôi khi còn phát sinh biến hoa? Ví như pháp thuật của con tiến bộ thì thể lực của hắn cũng tăng tiến, ngược lại nếu hắn tiến hóa thì con cũng có sự thay đổi nào đó?”

Âm Trúc gật gù hỏi: “Việc này không phải do linh hồn chúng con có quan hệ sao?”

Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đáp: “không hẳn chỉ như vậy. Thật ra, giữa hai con tồn tại cái gọi là tương hỗ, chỉ là lúc bình thường sự liên kết này không có biểu hiện gì lớn, nên hai con nhìn không ra. Chỉ khi nào thực lực có đột phá thì mới có chút cảm giác. Có thể nói một cách đơn giản, cả hai cứ tập trung tu luyện theo con đường của mình, kết quả lại được chia đều cho đôi bên. Nếu không nhờ đó, thì cho dù con có ở Pháp Lam, nơi ma pháp nguyên tố đầy rẫy, cũng không thể nào tu luyện đến cảnh giới này, con nên nhớ, mình mới mười tám tuổi. Ở độ tuổi này, những người khác, cho dù cấp độ tu luyện thấp hơn con, nhưng nếu chỉ so về mặt tốc độ thì con đã vượt xa họ, ta nói là về mặt tốc độ, không xét đến đẳng cấp, hơn nữa võ công và pháp thuật của con đã tiến vào tử cấp nhị giai, tốc độ này chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.”

Tương hỗ lẫn nhau, vậy ra cả hai đều hưởng lợi lẫn nhau!

Thật ra, ngay cả Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng không biết hết sự thần kỳ của loại khế ước này, nhưng đã chỉ ra hiệu quả trên người Âm Trúc và Tử. Lý do để giải thích sự thần kỳ này, có lẽ chỉ có thể hiểu một cách đơn giản, thông qua khế ước, cả hai sinh mạng đã được kết hợp thành một, bên nào có sự đột phá thì cũng giống như cả hai bên đều có đột phá.

Lúc đó chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã từng giết Tử, Âm Trúc lại nhờ khế ước mà cứu hắn sống lại. Cũng bắt đầu từ lúc đó mà cả hai đã có sự biến đổi đến chóng mặt, tuy vẫn chưa ý thức rõ ràng, nhưng đôi bên đều hiểu đem lại lợi ích cho nhau.

“Thôi, không nói chuyện này nữa. Âm Trúc, mấy hôm nay sư phụ đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu để con tu luyện vong linh pháp theo lối cũ, đúng là có sự chậm trễ, nên ta sẽ lấy lui làm tiến, dùng Khô Mộc Long Ngâm cầm trên người con để tu luyện”

“Khô Mộc Long Ngâm và vong linh ma pháp lại có liên hệ sao?” Âm Trúc biết rõ,cổ cầm ẩn giấu trong tim mình vốn là siêu thần khí, nhưng sử dụng thế nào thì hắn không rõ.

Bóng đen đáp: “Cổ cầm của con có bảy loại khí tức khác nhau, trong đó bao gồm cả hắc ám khí tức. Thật sự thì vong linh ma pháp cũng là một chi của hắc ám ma pháp, dùng hắc ám nguyên tố mà thi triển, cách thức cũng giống như dùng tinh thần lực vậy. Ta cũng không rõ hiệu quả đạt đến mức nào, nhưng ta có thể khẳng định, thông qua cổ cẩm, vong linh ma pháp con sử dụng có năng lực không nhỏ.”

Nói đến đây hắn hiểu ngay, đáp: “ý sư phụ muốn con dùng cầm để tái tạo vong linh ma pháp?”

Bóng đen lắc đầu nói: “Không, không phải là tái tạo, mà là dùng để thi triển thực sự. Hiện tại ta đang suy nghĩ cách để con có thể kết hợp, khi đó con có thể dùng được vong linh ma pháp ngay”

Âm Trúc lại hỏi: “Sư phụ, đến khi nào con mới có thể dùng được siêu thần khí? Nếu dùng được bảo vật này thì Lục Chiến chẳng còn vấn đề nữa. Con vốn nghĩ cứ đạt đến tử cấp thì có thể dùng được, nhưng giờ vẫn chưa thể xuất nó ra, vậy là sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK