Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Băng Cực Ma Viên nhanh chóng cuộn tròn thân thể mình, phóng ra một tầng băng lam sắc ma lực, khiến bên ngoài thân thể ngưng kết ra băng giáp dày đặc, Địch Tư và Mạt Kim Tư phòng ngự đều rất là cường hãn, dùng thân thể che cho những người khác, trong chốc lát âm thanh va chạm tập trung mang theo lực xung kích cường đại đem thân thể mọi người ném ra rất xa. Hàn khí khủng bố và sóng xung kích cường liệt dù là Hoàng Kim Bỉ Mông thân thể to lớn như vậy cũng vô pháp đứng vững trong gió bão, hạch tâm của băng quyển hoàn toàn hóa thành thế giới băng tuyết.

Tiếng gầm thét trầm trầm từ trong miệng ba huynh đệ Băng Cực Ma Viên phát ra, đương lúc băng vỡ bao phủ ấy kết thúc, băng giáp trên thân bọn chúng vậy mà đã hoàn toàn vỡ nát, Viên Nhất và Viên Nhị thương thế không có hoàn toàn thuyên giảm thậm chí bị xung kích lăn mấy vòng trên mặt đất dưới sự giúp đỡ của Địch Tư mới miễn cưỡng giữ ổn định thân thể. Phòng ngự của Hoàng Kim Bỉ Mông thực sự cường hãn. Dù toàn thân đau đớn, nhưng Địch Tư và Mạt Kim Tư lại không bị thương tổn gì.

Ở chỗ rất xa với hạch tâm của băng quyển gần sát băng lâm, vậy mà cũng bị băng vỡ đó chạm tới một phần, một vòng băng lâm phía trong nhất đã hoàn toàn sập đổ, có thể thấy bạo phát trong chớp mắt vừa rồi cường liệt bao nhiêu.

Cầm âm và tranh âm đồng thời nổi lên, vẫn là một khúc “Tiêu tương thủy vân”, ám hoàng sắc Thần Âm Quang Hoàn phủ lên thân thể mọi người. Dù vô pháp tăng cường sức mạnh của mọi người, nhưng lại ngăm trở áp lực to lớn đó ở bên ngoài, khiến tâm thần mỗi người đều bài trừ sợ hãi sau đó tập trung lại.

Băng vụ do băng vỡ mang theo dần dần tản đi, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng khủng phố, một cái hố lớn đường kính lớn hơn 100 mét xuất hiện ở không xa phía trước. Hố lớn không biết sâu bao nhiêu, mặt băng xung quang nứt nẻ hướng ra bên ngoài. Theo tiếng bước chân trầm trầm mà khiến mặt đất run rẩy, một thân ảnh chậm rãi từ trong đó đi ra.

Đấy là một con người, xem kỹ là một con người rất đặc thù. Thân cao khoảng 3 mét, thân thể hùng tráng cường hãn giống như bò đực, mỗi một dải cơ bắp trên thân hắn đều phân rõ như vậy, nửa thân trên để trần, da dẻ xanh đen vậy mà lại phát sáng lấp lánh, mắt của hắn có màu vàng kì dị, giống như hai khối tinh thể tròn màu vàng, tựa hồ có một vòng xoáy màu đen trong suốt có thể thấy xoay chuyển xung quanh thân thể hắn. Nhưng thông qua cảm thụ khí tức, mọi người đều biết, vòng xoáy màu đen đó tịnh không phải ám nguyên tố, cũng không thuộc về bất kỳ một dạng ma pháp nguyên tố nào.

Nửa thân dưới người này mặc một cái khố hình tam giác, che đậy chắc chắc cái biểu tượng nam tính. Cái khố hình tam giác đó màu hồng, không biết là chất liệu gì, nhưng xem ra là một dạng da ma thú, hình dạng rất bất quy tắc. Lạ nhất là tại cái đầu trọc màu đen của hắn lại mọc lên một khúc sừng dài 10 cm, độc giác đó cũng màu đen, cùng với phần đầu là một thể hoàn chỉnh. Tịnh không có làm bất kỳ thế gì, nhưng mỗi bước hắn tiến lên, mặt đất xung quanh bàn chân lớn đó đều kịch liệt sinh ra nứt nẻ ra xung quanh, phát ra âm thanh kẹt kẹt khiến người ta ghê răng. Lãnh quang lưu chuyển trong đôi mắt hoàng quang nhấp nháy, nhìn cả bọn Diệp Âm Trúc hoàn toàn chẳng coi vào đâu.

- Chính là các ngươi ầm ĩ đánh thức Cách Lạp Tây Tư vĩ đại phải không? Hoàng Kim Bỉ Mông, còn có nhân loại. Tốt tốt. Đều có thể làm điểm tâm cho ta. Ha ha ha ha ha, phóng ra linh hồn và nhục thể của các ngươi đi. Có thể thành đồ ăn của Cách Lạp Tây Tư vĩ đại ta, là vinh hạnh lớn nhất trong đời các ngươi.

Thanh âm của Cách Lạp Tây Tư giống như tiếng sét ầm ì phát lên trong không trung, lời hắn dù khoa trương, lại tịnh không làm cho người khác cảm thấy tự đại, mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra đều như chùy lớn giáng vào lòng mọi người. Dù là hợp tấu của Diệp Âm Trúc và Hải Dương cũng đều bị ảnh hưởng nhất định, Thần Âm Quang Hoàn dao động lên kịch liệt.

Cước bộ Cách Lạp Tây Tư tiến lên tịnh không nhanh, nhưng lại rất trầm trọng, tựa hồ tất cả toàn bộ đều nằm chắc trong tay hắn.

Không sai, hắn chính là căn nguyên khiến mọi người bị áp lực to lớn, mỗi người đều cảm giác thấy rõ ràng. Chính vào lúc này. Tử đột nhiên từ giữa Địch Tư và Mạt Kim Tư đi ra, nhịp bước trầm ổn đi ra khỏi Thần Âm Quang Hoàn, vẫn bước đi như vậy đi nghênh tiếp Cách Lạp Tây Tư. An Kì vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ là lúc này trong mắt nàng đã không có vẻ hoạt bát và hiếu kì, chỉ còn lại bản năng cảm thụ được sự sợ hãi.

- Ồ!

Cách Lạp Tây Tư có phần kinh ngạc nhìn Tử đang đi tới, trước giờ hắn không nghĩ đến là còn có ma thú và nhân loại nào mà có thể nghênh tiếp khí thế của mình và đi đến phía mình.

- Ngươi là nhân loại? Hay là cửu cấp ma thú? Vì sao khí tức của ngươi khiến ta cảm thấy rất lạ.

Cách Lạp Tây Tư vỗ vỗ cái đầu trọc, vừa đi lên trước, vừa hạ ánh mắt vào thân thể Tử.

Tử dừng bước, hướng về An Kì bên cạnh nói:

- Nàng lui lại, chỗ này giao cho ta.

An Kì không phản đối, nhìn Tử đầy vẻ quan tâm, cước bộ vẫn không di động.

- Lui lại.

Tử trầm giọng quát lớn.

An Kì tựa hồ bị dọa giật mình, có phần ủy khuất nhìn Tử, nhưng chân không thể không chầm chậm lùi lại phía sau. Khiến cho thoát li đội ngũ đứng ở chỗ trước nhất chỉ còn mỗi mình Tử.

- Ngươi tên là Cách Lạp Tây Tư? Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư?

Tử trầm giọng nói.

Cách Lạp Tây Tư cũng dừng bước, hắn phát hiện người trước mắt hắn khiến mình cảm thấy rất hứng thú,

- Ngươi biết ta? Không thể, ta xưa nay không rời khỏi băng sâm, ma thú đã gặp ta sớm đã chết sạch rồi.

Tử nhạt giọng nói:

- Tứ đại thần thú, Tử Tinh là nhất.

Dù cho hắn còn chưa hoàn toàn trở thành Tử Tinh Bỉ Mông cường đại chân chính, là Tử Tinh kiêu ngạo cũng khiến hắn tuyệt không chịu thoái lui, dù cho lúc này đối mặt là một thập cấp thần thú.

Một khối lửa cháy màu tím chói mắt từ thân Tử bay lên, bùng cháy lên kịch liệt, Tử nâng tay phải của mình lên, khối lửa nóng màu tím thuận theo tay hắn vươn ra phía ngoài, Tử Tinh cự kiếm dài 13 mét hoành không xuất thế, tay phải hắn chỉ ổn định cầm lấy, dù xem ra thân thể Tử và thanh kiếm lớn dài 13 mét so với nhau rất không nhịp nhàng, nhưng lại không một ai nghi ngờ hắn có thể sử dụng thanh cự kiếm này hay không.

- Tử Tinh Bỉ Mông.

Khí tức của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư trong chớp mắt biến thành rất ngưng trệ, con ngươi màu hoàng tinh co rút kịch liệt.

- Không sai, chính là Tử Tinh Bỉ Mông.

Tử lạnh lùng nói.

Khí tức Cách Lạp Tây Tư rõ ràng có chút gấp gáp, cũng giống như Tử vốn có kí ức của tứ đại thần thú, ở nơi sâu nhất trong kí ức của hắn, có toàn bộ lưu truyền của tổ tiên liên quan đến Tử Tinh Bỉ Mông. Hắn sâu sắc biết rằng Tử Tinh Bỉ Mông thực sự cường đại. Sự bá đạo lúc trước lập tức thu liễm vài phần,

- Không ngờ rằng, ngoài Cách Lạp Tây Tư ta ra, tứ đại thần thú còn có hậu duệ lưu truyền lại. Có phải ngươi đặc biệt đến tìm ta không?

Tử gật gật đầu,

- Thú nhân ở thế yếu lâu ngày rồi, vì bảo hộ tự thân quyền lực mà tùy tiện tự sát hại thần thú hậu nhân, cực bắc hoang nguyên cần Tử Tinh nhất tộc trở lại thống trị, thú nhân càng cần người lãnh đạo anh minh dẫn ra khỏi khốn cảnh, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.

Cách Lạp Tây Tư nhíu nhíu mày,

- Tử Tinh Bỉ Mông cũng cần giúp đỡ sao? Cực bắc hoang nguyên thì sao, có quan hệ gì cùng ta. Tử Tinh, ngươi chớ có quên, năm xưa tổ tiên của ta cũng không có thần phục tổ tiên của ngươi, tối đa chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Sở dĩ Tử Tinh Bỉ Mông các ngươi có thể được đặt ở vị trí đứng đầu tứ đại thần thú, là vì thủ hạ của các ngươi đủ nhiều, mà không phải về thực lực có thể áp chế chiến tranh cự thú chúng ta. Ngươi dựa vào cái gì mà khiến ta giúp ngươi? Ta vì cái gì mà nghe ngươi? Ta ở đây bình tĩnh sinh hoạt hơn ngàn năm. Ngươi cho là ta sẽ li khai nơi này sao? Thực là chuyện buồn cười.

Tử không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Cách Lạp Tây Tư, tử sắc hỏa phiến trong mắt chớp chớp, sự khinh miệt trong lời nói của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã khiến nộ khí của hắn xông lên.

- Chính vì nguyên nhân không đoàn kết, thần thú chúng ta mới đi đến bước đường hôm nay. Thú nhân không thể tiếp tục trầm luân, không thể tiếp tục trông vào việc mỗi năm đi đến chỗ nhân loại cướp đoạt lương thực mà sống. Ngươi có biết mỗi năm vì việc có đủ lương thực, chiến sĩ của thú nhân tộc chúng ta phải hi sinh bao nhiêu không? Ngươi có biết trong mắt nhân loại, chúng ta chỉ là tồn tại ở đẳng cấp thấp nhất không? Thú nhân chúng ta cũng có văn minh của mình, nhưng hiện tại tam đại bộ lạc lại đã sớm để phai mờ văn minh của thú nhân năm xưa, ta không mong khiến ngươi nghe ta cái gì, chỉ hi vọng ngươi có thể cùng ta lên đường, trở lại lãnh đạo thú nhân.

Tử cố áp chế nộ hỏa trầm giọng nói.

Cách Lạp Tây Tư bĩu môi,

- Vậy thì có quan hệ gì với ta, đấy là vấn đề riêng của bọn thú nhân thấp kém. Chiến tranh cự thú vĩ đại mới là thần thú, thực không giống như bọn thú nhân thấp kém kia. Trong kí ức của ta, Tử Tinh nhất tộc xưa nay tựa hồ không có ai thích nói lời thừa như ngươi. Các ngươi không phải rất sùng bái giải quyết toàn bộ bằng thực lực sao? Tới đi, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, thì bảo ta làm gì cũng được. Nếu không, hôm nay tại mảng cực băng này của ta chính là nơi táng thân của các ngươi. Grào...

Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, chân phải Cách Lạp Tây Tư chớp mắt bước lên một bước, một âm thanh chấn động kịch liệt không hình thức gì so sánh được xuất hiện, lấy chân phải của Cách Lạp Tây Tư làm khởi điểm, mặt đất hoàn toàn rung lên, vô số khối băng vỡ to lớn bay lên, chớp mắt che lấp cả bầu trời, giống như mưa sao băng mang theo sóng xung kích màu xám đen rõ ràng thấy được, hướng về Tử vỗ mặt mà tới.

Đánh nhau bằng cách dậm chân, là một trong những năng lực đặc thù của chiến tranh cự thú. Dựa vào sóng địa chấn rất lớn là đủ để phá hủy toàn bộ kiến trúc. Cũng nhiên có thể thôn phệ sinh mệnh.

Tử động rồi, dù hắn không nghĩ là Cách Lạp Tây Tư sẽ chẳng do dự chút nào lựa chọn động thủ, nhưng dựa vào thân thể linh hoạt hơn và tốc độ lập tức phản ứng lại. Nguyên bản Tử Tinh cự kiếm được cầm trong một tay biến thành hai tay. Thân thể cường tráng mạnh mẽ xung lên, một đạo tử quang cường liệt lấy thân thể hắn làm trung tâm hoàn toàn bạo phát. Nơi tử quang chạm đến, toàn bộ băng khối ở gần hoàn toàn hóa thành bụi phấn, mà lúc này hắn cùng bay lên, chớp mắt vượt quá sự ngăn trở của sóng xung kích, vung thanh kiếm lớn dài 13 mét, trực tiếp chém đến chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.

Đánh nhau bằng cách dậm chân, thế nào là đánh nhau bằng cách dậm chân? Những miếng băng cứng bay trong không trung kia tịnh không phải là uy lực mạnh nhất của hắn, mạnh nhất là một đạo sóng xung kích kịch liệt cao hơn 10 mét, dù Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không chống được sóng xung kích, chỉ có thể lùi lại sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK