Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn Bỉ Mông cự thú môn dần dần đã đi xa, nhưng Á Đa Ni vẫn đứng tại nơi đó thật lâu hắn và đám thuộc hạ đương nhiên không có khả năng lại tiếp tục ngăn cản Bỉ Mông quân đoàn rời xa, chính trong đoạn thời gian đứng nhìn về nơi xa ấy, trong lòng vị Hùng vương này đã có được kế hoạch của chính mình.

“Tử bá bá, vừa rồi cái... Hùng nhân kia tựa hồ muốn hướng về người thần phục, người vì sao không để ý tới hắn vậy?” Thiểm ngồi trên đầu vai Tử, nhẹ nhàng gỡ rối tóc của Tử.

Đối với người khác, có lẽ Tử đúng là khí thế mạnh mẽ mà lạnh như băng, nhưng đối với Thiểm và Lôi đôi tiểu thư tỷ muội này, hắn lại làm sao cũng không thể lạnh nhạt được. Trên mặt toát ra một nụ cười ôn hòa:

-“Nếu ba ba ngươi ở chỗ này, hắn nhất định sẽ không hỏi ta câu hỏi như vậy.”

Thiểm sửng sốt một chút, bên kia Lôi đã hỏi:

“Tại sao ba ba sẽ không hỏi? Là bởi vì Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước giữa các người sao? Đúng rồi, nhất định là như vậy, ba ba sớm đã biết ý nghĩ trong lòng của bá bá, đương nhiên sẽ không hỏi.”

Tử mỉm cười, hắn cũng không giải thích, nhưng trong đầu lại hiện ra hình dáng ,giọng nói với vẻ mặt tươi cười của Diệp Âm Trúc. Huynh đệ, bước đầu tiên ta đã hoàn thành rồi, hãy chờ ta, trong vòng một năm, ta nhất định sẽ tới cứ điểm Lôi Thần Chùy lần nữa.

Bản thân là Tử Tinh Bỉ Mông, ngoại trừ thực lực cường đại bên ngoài, càng quan trọng chính là của Tử còn có trí khôn thông minh sáng suốt không kém loài người. Từ câu chuyện của Bỉ Mông vương Tạp Nhĩ và Á Đa Ni, từ tình huống Bạo Hùng quân đoàn nói chuyện với Á Đa Ni, hắn đối với vị Hùng Vương này đã có hiểu biết đại khái. Hắn đương nhiên có thể giết Á Đa Ni, dựa vào lực lượng tứ đại thần thú bọn họ, từ lực phòng ngự bên trong tương đối bạc nhược ngay cả công kích vào cứ điểm Sở La Môn cũng đều có khả năng làm được. Nhưng, Tử cũng không muốn làm như vậy.

Thú nhân cho tới bây giờ cũng không thiếu chiến sĩ cường đại, nhưng thiếu Thống soái chân chính và nhân tài. Á Đa Ni trong mắt Tử, không thể nghi ngờ là một người tài giỏi.

Hàng phục cả Sở La Môn bộ lạc, so với dùng vũ lực tiêu diệt đối với sự phát triển trong tương lai của Thú nhân càng có nhiều lợi ích hơn.

Thú nhân tam đại bộ lạc dù sao đã thống trị Cực Bắc hoang nguyên nhiều năm như vậy, nếu hoàn toàn dựa vào giết chóc để giải trừ sự thống trị của bọn họ, như vậy, toàn bộ giới Thú nhân sợ rằng đều sẽ đại loạn, đó tuyệt không phải là điều Tử mong muốn nhìn thấy. Hắn cần phải trở thành vua của Thú nhân, đồng thời, cũng muốn dẫn dắt Thú nhân tộc thật sự phát triển lên, hùng mạnh lên.

Thánh Quang thành.

Diệp Âm Trúc vì cần phải nghỉ ngơi, cũng không có tham gia lễ hội mừng công do Mã Nhĩ Đế Ni tổ chức cho hắn, từ trên chiến trường trở lại, hắn lập tức quay về nơi ở của mình bắt đầu tu luyện.

Hắn rốt cục vẫn là một con người, dù đã đạt tới tử cấp đỉnh điểm, lực lượng của hắn chung quy cũng có giới hạn.

Nơi đây là chiến trường, chỉ có thường xuyên để cho lực lượng của chính mình duy trì ở trạng thái mạnh mẽ dồi dào, mới có khả năng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

Trở lại bên trong Thánh Quang thành, hắn chỉ giao lại hai sự việc: Một là lệnh cho Giác Ưng kỵ sĩ từ trên không trung giám sát xa xa mọi động tĩnh trong cứ điểm Lôi Thần Chùy, điều kia, chính là để cho Hải Dương mang theo Cầm Đế mười hai nhạc phường ở trong tứ đại bộ binh quân đoàn diễn tấu ‘Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc’.

Dù rằng câu nói của hắn đã khiến cho các chiến sĩ Cầm Thành thoát ra khỏi những nỗi hoảng sợ, nhưng các chiến sĩ bị nhập vào trạng thái Tử Thần ,tâm thần bị trùng kích cần được khôi phục. Ba trăm Tử Thần vậy là đủ rồi, Diệp Âm Trúc không muốn nhìn thấy thêm nhiều chiến sĩ giống ba trăm Tử Thần như vậy, mất đi khí tức con người của mình.

‘Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc’ không chỉ có có thể khôi phục lực lượng của các chiến sĩ, đồng thời, cũng có thể ổn định tinh thần bọn họ. Tựa như là một thợ rèn đang tôi luyện một kiện vũ khí thông thường: Sau khi thiêu đốt dưới ngọn lửa bừng bừng, vẫn còn phải dùng nguồn nước nhu hòa để tăng thêm độ bền chắc vậy.

“Âm Trúc.” Áo Lợi Duy Lạp từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy đến.

“Đại ca, làm sao vậy? Có phải có động tĩnh gì trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy?” Diệp Âm Trúc nhắm kín hai mắt hỏi. Hắn đã mất đi thị giác, bất luận là mở mắt hay là nhắm mắt, đều là giống nhau.

Áo Lợi Duy Lạp tán tụng nói:

“Âm Trúc! Ngươi thật là dự đoán sự việc như thần. Cứ điểm Lôi Thần Chùy quả thật có hành động. Chúng ta mặc dù không cách nào tới gần quan sát, nhưng từ cao trên không trung nhìn xuống, có thể nhìn thấy trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy đang điều động quân đội đại quy mô. Tinh Linh chiến sĩ thị lực tốt nhất nói cho ta biết: Trong số những quân đội được điều động đó, bao gồm cả hoàng kim quân đoàn đã xuất hiện trên chiến trường trong ngày hôm nay. nhưng kỳ quái chính là, Cổ Đế điều động quân đội đại quy mô như vậy, tựa hồ là muốn tiến vào bên trong Cực Bắc hoang nguyên, mà không phải hướng về chúng ta phát động phản công.”

Vẻ tươi cười xuất hiện nơi khóe miệng Diệp Âm Trúc, hắn trong lòng thầm nghĩ, ‘‘Tang Thác Tư đại ca rốt cục đã hành động rồi. xem ra, vị huynh trưởng xa của Tử này không giống như nhìn qua vẻ thô lỗ bên ngoài a, hắn nhất định là lợi dụng cơ hội ngày hôm nay song phương tiến hành chiến đấu rời khỏi Cứ điểm Lôi Thần Chùy.

“Áo Lợi Duy Lạp đại ca, huynh đi báo cho Hồng Nhạn, kỵ binh quân đoàn chuẩn bị xuất kích, đệ sau một chút sẽ đến.”

Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt:

:Âm Trúc, chiến đấu vừa mới xong, Cứ điểm Lôi Thần Chùy cũng không phải hướng chúng ta dụng binh, đệ đây là ……”

Diệp Âm Trúc trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí:

“Là để yểm trợ cho minh hữu chúng ta. Mau đi đi. Lát nữa gặp lại đệ sẽ giải thích cho huynh.”

Vừa nói xong, hắn từ trên mặt đất vùng đứng dậy, rất nhanh đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi thành, hắn cần phải đi gặp Mã Nhĩ Đế Ni một chút.

Áo Lợi Duy Lạp biết tầm quan trọng của thời gian trên chiến trường, vội vàng rời đi. Diệp Âm Trúc cùng đi với Tô Lạp, rất nhanh tới soái phủ của Mã Nhĩ Đế Ni.

“Âm Trúc, tu luyện khỏe chưa? Ngươi a, hôm nay giành được thắng lợi lớn như vậy, tại sao không tới tham gia lễ hội khánh công ta vì ngươi tổ chức vậy?” Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc, Mã Nhĩ Đế Ni liền nhịn không được phàn nàn.

Sau khi nhận thức được sự cường đại của Cầm Thành, vị Nguyên soái này cuối cùng hoàn toàn gạt bỏ đi những mối hiềm nghi ganh ghét trong lòng đối với Cầm Thành, cũng giống như Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lúc trước, hắn quyết định dùng toàn lực lôi kéo Diệp Âm Trúc và Cầm Thành, vì Mễ Lan đế quốc, cũng vì Tử La Lan gia tộc bọn họ.

Tô Lạp nâng cánh tay dìu Diệp Âm Trúc đi vào soái phủ, dù rằng nàng biết Diệp Âm Trúc dựa vào năng lực thiên nhân hợp nhất có thể nhận định được mọi cảnh vật chung quanh mình, nhưng nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Mỗi khi nàng nhìn thấy hai tròng mắt mất đi ánh sáng của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp sẽ rất đau, rất xót xa.

Nếu như không phải vì đến Lam Địch Á Tư đế quốc đi tìm chính mình, Âm Trúc làm sao lại có thể trở thành như thế đây?

Diệp Âm Trúc cho tới bây giờ không có lộ ra một chút dấu vết nào về mắt của mình đến tột cùng là nguyên do vì sao bị mù, Tô Lạp mặc dù mơ hồ đoán được một chút, nhưng hắn khăng khăng không nói, Tô Lạp cũng không có biện pháp.

“Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái, ta chính là đến xin ngài xuất binh.” Diệp Âm Trúc nói thẳng vào vấn đề.

“Xuất binh? Bây giờ?” Mã Nhĩ Đế Ni sửng sốt, nhìn Diệp Âm Trúc hơi nhíu mày. Phải biết rằng, lúc chiến tranh chấm dứt đến bây giờ chỉ mới qua một canh giờ, mặc dù các chiến sĩ của phương bắc quân đoàn cũng không có tham gia vào trong chiến tranh, nhưng trong vòng một ngày hai lần xuất binh, hiển nhiên không phù hợp binh pháp của quân gia.

Diệp Âm Trúc gật đầu kiên định, nói:

“Chính là bây giờ. Giác Ưng kỵ sĩ của Cầm Thành chúng ta vừa mới truyền tin tức về, hoàng kim quân đoàn trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy đột nhiên rời khỏi cứ điểm, hướng về bên trong Cực Bắc hoang nguyên đi vào. Cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có. Nguyên soái, chiến sĩ của ngài trước cũng không có tham gia qua chiến đấu, vẫn còn là đội quân đầy sinh lực. Bây giờ chúng ta cần làm, chính là gây thật nhiều áp lực cho Cứ điểm Lôi Thần Chùy, nếu ta đoán không sai, có lẽ Cổ Đế cũng đi theo hoàng kim quân đoàn rồi, đúng là thời cơ để cho chúng ta gây thiệt hại nặng nề cho Thú nhân lần nữa.”

Mã Nhĩ Đế Ni nhíu nhíu mày, nói:

“Âm Trúc, điều này sợ rằng không ổn. Tại trên bình nguyên cùng Thú nhân tác chiến là một chuyện, công kích Cứ điểm lại là một chuyện khác. Ấy, ngươi... trước tiên hãy ngồi xuống nghe ta nói.”

Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng phương bắc quân đoàn dù sao không phải của hắn, không biết phải làm sao, buộc lòng phải ngồi xuống cái ghế dựa ở bên cạnh.

Mã Nhĩ Đế Ni nói:

“Cứ điểm Lôi Thần Chùy, có thể nói rằng trên cả đại lục... là thành lũy với lực phòng ngự kiên cố nhất. Lôi Thần bộ lạc tích lũy đã nhiều năm, tường thành Cứ điểm đạt độ cao trên trăm thước, bề dày cũng vượt qua hơn ba mươi thước. Đều là do đá hoa cương trộn với thiết quáng thạch, hơn thế nữa Cực Bắc hoang nguyên đặc biệt có loại đất dính chế tạo mà thành tựu. Mức độ vững chắc của nó, cho dù là cấm chú oanh kích lên đó, cũng đừng tưởng mang đến cho nó nhiều thiệt hại. Còn hơn thế, Cứ điểm Lôi Thần Chùy bản thân của nó có ‘cấm ma lĩnh vực’ có thể khiến cho tất cả ma pháp mất đi hiệu lực. Cộng thêm gần trăm vạn đại quân Thú nhân tộc phòng ngự, công kích Cứ điểm Lôi Thần Chùy chỉ có thể mang đến cho quân ta tổn thất hàng loạt. Quả là hành động bất trí. Ta soái lĩnh phương bắc quân đoàn cùng Lôi Thần bộ lạc giao chiến hơn mười năm, nếu không phải bởi vì cái Cứ điểm này thật sự quá khó công phá,chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nguyện ý hàng năm đều giống như là chạy chữa cháy khắp nơi chịu đựng việc cướp đoạt vào mùa thu của Thú nhân tộc sao? Trực tiếp công kích cứ điểm chúng ta cũng không phải chưa thử qua, nhưng không có lần nào không phải gãy cánh mà quay về (Coi như lần nào quay về cũng tàn tạ). Âm Trúc, ta biết tướng sĩ Cầm Thành các ngươi thực lực cường đại, hôm nay vừa lại thu được đại thịnh, nhưng là, người tuổi trẻ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tại trên chiến trường chính là không thể có bất cứ sai sót gì, một lần sai lầm, rất có khả năng toàn quân sẽ bị tiêu diệt, thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình chiến cuộc.”

Mã Nhĩ Đế Ni nói chuyện phen này tuyệt đối là ý tốt, hắn chỉ đưa ra những lời nói mập mờ, để cho Diệp Âm Trúc không nên vì thắng lợi trước mắt mà có điều tự cao tự đại, cũng đem tình hình cụ thể của Cứ điểm Lôi Thần Chùy nói cho hắn rõ, nhưng mà, hắn cũng không biết mục đích thực sự của Diệp Âm Trúc cũng không phải công phá Cứ điểm vững chắc đó.

Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng hiểu rõ Mã Nhĩ Đế Ni cũng không phải khăng khăng không muốn xuất binh, trong lòng cũng hoàn toàn là hảo ý, hắn đang do dự, đang do dự có nên hay không đem chiến lược bố trí của mình cùng Tử nói cho vị Nguyên soái này.

Mã Nhĩ Đế Ni thấy Diệp Âm Trúc không nói lời nào, cho là hắn nghe không rõ lời nói của mình, khuyên bảo hết sức tận tình, nói:

“Âm Trúc, chúng ta muốn chiến thắng Thú nhân tộc, biện pháp tốt nhất chính là dụ cho bọn hắn rời khỏi nơi phòng ngự của Cứ điểm Lôi Thần Chùy, đối mặt cùng chúng ta tiến hành quyết chiến, chỉ có như vậy, ma pháp sư và Long kỵ binh chúng ta mới có thể phát huy được ưu thế thực sự...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK