Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính lúc đang nhìn về phía trước, Diệp Âm Trúc không khỏi sửng sốt một chút, một người ngay ngắn ngồi trên ngai vàng Mễ Lan, hiển nhiên chính là Mễ Lan đại đế Tây Nhĩ Duy Áo - Bối Lỗ Tư Khoa Ni. Tối nay Âm Trúc kinh ngạc chính là, vị Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế bệ hạ bộ dáng cùng hai người con của ông khác nhau thật lớn. Từ vóc người mà xem, ông sợ rằng so với Hương Loan còn thấp hơn không ít, càng không cần phải nói tới Phí Tư Thiết Lạp thân cao hơn hai thước. Tướng mạo bình thường, trên mặt thủy chung lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, cảm giác thân thiết như là đại thúc hàng xóm mà không phải hoàng đế của đệ nhất đế quốc Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Trong khi Diệp Âm Trúc đang miên man suy nghĩ, Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp phía trước đều đã dừng chân. Là hoàng tử, bọn họ không cần đại lễ tham bái, đồng thời khom người hành lễ, nói: “Tham kiến phụ hoàng.”

“Oái……” Hương Loan đang hướng tới cha mình hành lễ, đột nhiên cảm giác được kiều đồn (mông) của mình bị người đụng vào, nàng vốn chính là hướng tới phía trước khom người, lại không có thân thể cường tráng của võ sĩ và lực cân bằng, nhất thời kinh hãi hô một tiếng, thân thể đã đổ ra phía trước.

Nguyên lai bởi vì nguyên nhân Diệp Âm Trúc sững người, khi Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp dừng chân, hắn vẫn còn đang đi. Hắn đang đi ở phía sau Hương Loan tự nhiên xô tới, may mắn thế nào vừa lúc đụng vào Hương Loan khom người về phía sau thành ra mân mê trên kiều đồn của nàng.

Mềm mại, co dãn, không cần hỏi thế nào là hoàn mỹ. Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Âm Trúc, một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt so với tia chớp còn nhanh hơn nhanh chóng tiến vào đại não.

Nghe được tiếng hô kinh hãi của Hương Loan, Diệp Âm Trúc lập tức làm ra phản ứng như trong tiềm thức, thân thể hướng về phía trước thăm dò, tay phải rất tự nhiên từ dưới nách nàng xuyên qua, kéo nàng trở lại. Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là ôm nàng trở lại mới đúng.

“A --” lại một tiếng thét kinh hãi của Hương Loan. Nàng nguyên tưởng rằng mình phải ngã xuống, lại đột nhiên ngã vào trong một lồng ngực rộng rãi mà ấm áp. Đồng thời, càng khiến nàng giật mình là, một bàn tay to chỉ có bốn ngón, dĩ nhiên không thành thật ôm vào trên bộ ngực sữa đầy đặn của nàng. Trong phút chốc, Hương Loan suýt nữa ngất đi. Phải biết rằng, nơi này chính là cơ cấu quyền lực cao nhất Mễ Lan đế quốc a! Cha của mình, đế quốc hoàng đế còn đang đứng trên nhìn.

Diệp Âm Trúc ôm Hương Loan lúc này cũng phản ứng lại, lập tức nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Hương Loan học tỷ ta không chú ý ngươi dừng lại.”

Trải qua ngắn ngủi, đại khái năm giây yên tĩnh, cả tòa đại điện Mễ Lan nhất thời một mảnh náo động.

Đây là hành vi gì? Trước mặt những trọng thần và đế quốc hoàng đế Mễ Lan đế quốc tiết độc (sàm sỡ) công chúa? Sợ rằng từ trước tới nay tại Long Khi Nỗ Tư đại lục, đây là lần đầu tiên.

Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế trên mặt mỉm cười hoàn toàn cứng ngắc, khóe miệng có chút giựt giựt. Phí Tư Thiết Lạp đứng ở bên cạnh Hương Loan mở to hai mắt nhìn, miệng hắn mở to chậm chí có thể nhét được quả dưa hấu. Áo Lợi Duy Lạp mắt nhắm lại, trong lòng chỉ có hai chữ: Hết rồi.

“Kim chùy võ sĩ, còn không bắt tên cuồng đồ này.” Một vị lão giả đứng ở đầu tiên bên phải võ tướng gầm lên. Với việc ông ta dám thay Mễ Lan đại đế Tây Nhĩ Duy Áo hạ lệnh, là có thể nhìn ra ông ta tại Mễ Lan đế quốc địa vị cao cỡ nào. Đây không phải người nào khác, đúng là một vị tử tinh long kỵ tướng quân khác của Mễ Lan đế quốc, đế quốc Nguyên soái Tây Đa Phu. Đồng thời ông cũng là ông nội của Hải Dương. Nói về thế lực gia tộc, Tây Đa Phu so với Mã Nhĩ Đế Ni có sự chênh lệch, nhưng là ông cũng được công nhận là đệ nhất cường giả của Mễ Lan đế quốc, thực lực tử cấp lục giai, hơn nữa có một Ngân Long cửu cấp, ngoại trừ Pháp Lam, tại các nước trên đại lục ông ta cơ hồ là tượng trưng của vô địch. Cho nên địa vị của ông tại Mễ Lan đế quốc cực kỳ siêu nhiên.

Bốn đạo thân ảnh cơ hồ trong nháy mắt công phu đã từ bốn phía vây quanh Diệp Âm Trúc và Hương Loan. Bốn cây chùy màu vàng thật lớn thẳng tới Diệp Âm Trúc, màu lam đấu khí hình thành một vùng khí đường kính ba thước, tập trung lên thân thể Diệp Âm Trúc, làm hắn không dám động đậy chút nào.

Hương Loan lúc này đã thanh tỉnh vài phần, vội la lên: “Nhanh buông ta ra.”

Diệp Âm Trúc cười khổ nói: “Học tỷ, không phải ta không muốn buông. Ta bây giờ động không được.” Dưới áp lực thật lớn do bốn gã lam cấp người mạnh trước mặt mang đến, hắn quả thật không dám mảy may di động. Dù sao, bất luận là đấu khí hay là ma pháp. Hắn cũng có chênh lệch nhất định với lam cấp.

Hương Loan lúc này mới phản ứng, hướng tới bốn gã kim chùy võ sĩ nọ cả giận nói: “Lui ra, các ngươi còn sợ ta xấu mặt chưa đủ sao?”

Mệnh lệnh của công chúa và tình cảnh trước mắt đã khiến bốn gã kim chùy võ sĩ hiểu được. Bọn họ mặc dù không có lui ra, nhưng lập tức buông lỏng áp lực đối với Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc lúc này mới buông cái tay ôm Hương Loan ra, thấp giọng thì thào nói: “Học tỷ, ngực ngươi mặc dù rất co dãn, nhưng sao lại mềm như vậy a!”

Hương Loan suýt nữa phun ra một búng máu, mặc dù thanh âm Diệp Âm Trúc không lớn, nhưng ở trong đông đảo người mạnh ở chỗ này, có thể nghe được lời này của hắn tuyệt không phải số ít. Hương Loan thật muốn hô to một tiếng: Ta không sống.

Toàn bộ cơ trên mặt đám võ tướng đều co giật, không ít người muốn cười lại không dám cười ra, nén cười thật là một việc rất khổ cực.

Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, nhìn Diệp Âm Trúc phía dưới và hai người con của mình. Từ lúc vừa vào đại điện, Diệp Âm Trúc đã hấp dẫn sự chú ý của ông ta. Màu trắng ma pháp bào không chấm đất, tóc dài màu đen, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ưu nhã mà cao quý. Từ những phương diện đó mà nhìn, Diệp Âm Trúc đều như một ma pháp sư cao quý nhất. Nhưng là, hành động sau của hắn cũng làm cho người nghe quá sợ hãi, sàm sỡ công chúa, còn là trước mặt mình sàm sỡ nữ nhi của mình, tiểu tử này chẳng lẽ gan lớn bằng trời sao?

Rất nhanh, Tây Nhĩ Duy Áo đã từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì hắn thấy được đôi con ngươi trong suốt của Diệp Âm Trúc. Con mất là cửa sổ tâm hồn của con người, cho dù bề ngoài che dấu tốt, ánh mắt cũng rất dễ dàng bán đứng bản tính. Hắn trừ trong mắt Diệp Âm Trúc không thấy một tia dâm tà hoặc là một tâm tình khác, mặc dù có chút bối rối, nhưng bộ dáng hắn rõ ràng không phải cố ý.

“Phụ hoàng.” Hương Loan phác thông một tiếng quỳ xuống. Nàng biết, nếu bây giờ để cha trách cứ, vậy Diệp Âm Trúc một chút cơ hội cũng sẽ không có. Dù sao trước mặt đông đảo văn võ trọng thần thất lễ như thế, đã là tội không thể dung thứ. “Âm Trúc là lần đầu tiên đi tới hoàng cung. Đối với hoàn cảnh nơi này không quen thuộc, con tin tưởng hắn nhất định không phải cố ý.”

“Ngươi còn sợ ta mất thể diện chưa đủ sao, cùng đệ đệ ngươi đều đứng qua một bên đi.” Tây Nhĩ Duy Áo rốt cục mở miệng, thanh âm của ông có chút lạnh như băng, nhưng trên mặt thần sắc cứng ngắc lại từ từ trở nên dễ chịu.

Áo Lợi Duy Lạp bên cạnh Diệp Âm Trúc, khe khẽ lôi kéo quần áo của hắn, ý bảo hắn giống mình quỳ xuống. Nhưng Diệp Âm Trúc lại không có hiểu ý, vẫn đứng ở đó như trước, theo Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp thối lui, cử động như vậy của hắn càng gây ấn tượng rõ rệt.

Tây Nhĩ Duy Áo nhàn nhạt nhìn Diệp Âm Trúc, nói: “Nhìn thấy bổn hoàng vì sao không quỳ?”

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: “Ta không thể quỳ. Gia gia từng dạy ta. Quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ. Nếu không thì không quỳ. Đàn ông dưới gối (đầu gối) có hoàng kim.”

Tây Nhĩ Duy Áo ngay lập tức cũng không tức giận giống như đại đa số người tưởng tượng, chỉ là có chút lấy làm lạ nói: “Bởi vì ta không phải đế vương của tổ quốc ngươi sao? Nếu ngươi thấy quốc vương A Tạp Địch Á, ngươi quỳ hay là không quỳ?” Đối với lai lịch của Diệp Âm Trúc, ông sớm đã nghe qua.

Diệp Âm Trúc lắc đầu như trước, “không quỳ.”

Tây Nhĩ Duy Áo trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, “Được, quả nhiên có đảm lược, khó trách có thể kháng ngoại địch ở Khoa Ni Á thành. Ngươi thật là làm cho ta vài lần kinh ngạc, chỉ bất quá có vui mừng, lại có sửng sốt. Diệp Âm Trúc, ngươi có biết, bởi vì việc ngươi làm khiến Mễ Lan đế quốc mất đi một binh chủng trọng yếu nhất, Ưng chuẩn long kỵ binh.”

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: “Ta nghe bọn họ nói, hình như binh chủng này rất trọng yếu.”

Tây Nhĩ Duy Áo trầm giọng nói: “Vậy là ngươi cố ý?”

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói: “Không, ta cũng không biết bọn họ tới. Lúc ấy ta chỉ là hoàn thành cầm khúc của mình mà thôi. Nhưng ai biết, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, cũng chịu ảnh hưởng bởi cầm khúc của ta. Mục tiêu của ta vốn chỉ là hơn năm trăm tuần long mà thôi.”

Tây Đa Phu bên cạnh đột nhiên mở miện nói: “Nói như vậy, là Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái không nên phái người đi cứu các ngươi?”

Diệp Âm Trúc nói: “cũng không phải, nếu sau đó không có ưng chuẩn long rơi xuống, nói không chừng Khoa Ni Á thành vẫn còn sẽ bị công phá. Vì đám tuần long chết lúc trước cũng không chính thức tổn thương tới bỉ mông cự thú. Là Ưng chuẩn long kỵ binh mang đến trọng thương cho bỉ mông cự thú.”

Tây Đa Phu hỏi tiếp: “nhưng là, bỉ mông cự thú bị thương nặng này ở đâu? Nếu hy sinh năm trăm ưng chuẩn long kỵ binh có thể tiêu diệt một trăm bỉ mông, coi như là kỳ tích.”

Diệp Âm Trúc đương nhiên biết bỉ mông ở nơi nào, ở cùng một chỗ với Tử a! Nhưng là hắn không thể nói, cho nên hắn lần đầu tiên nói dối, “Ta không biết.”

Tây Nhĩ Duy Áo chậm rãi từ trên ngai vàng đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống Diệp Âm Trúc, nói: “Trận chiến Khoa Ni Á thành, tiêu diệt bốn chủ lực quân đoàn của thú nhân, hơn nữa ngăn cản âm mưu của thú nhấn, khiến cho Phổ Lợi Á bình nguyên của đế quốc tránh được vận mệnh bị cướp bóc. Lần này những người tham gia chiến đấu, đều là anh hùng của đế quốc. Hương Loan, Phí Tư Thiết Lạp, tại thời khắc mấu chốt, có thể không bỏ lãnh thổ của đế quốc, thân tuy là hoàng thất, nhưng lại không lùi bước, dũng cảm chiến đấu tới cùng. Không hổ là một phần tử của Bối Lỗ Tư Khoa Ni gia tộc, là cha của các ngươi, ta rất vui mừng. Truyền lệnh, những người tham gia chiến đấu làn này, toàn bộ phong danh hiệu kỵ sĩ, long kỵ binh đã có danh hiệu kỵ sĩ phong thành đại kỵ sĩ, mỗi người thưởng năm trăm kim tệ. Mễ Lan Ma võ học viện bốn mươi tên đệ tử ma pháp hệ, trừ Diệp Âm Trúc, Hương Loan toàn bộ gia phong hàm nam trước, mỗi người thưởng một ngàn kim tệ.”

Tây Nhĩ Duy Áo lúc này, trên mặt mặc dù tươi cười hiện rõ, nhưng thân thể tuy không cao lớn của ông lại mang cho người khác một loại khí thế vương giả nghiêng trời lệch đất. Từ trên người ông ta, Diệp Âm Trúc cảm giác được một loại khí chất bất đồng so với người khác.

Tây Đa Phu phụ trách quân bộ khom người nói: “tuân mệnh.”

Tây Nhĩ Duy Áo ánh mắt chuyển về trên người Diệp Âm Trúc, “về phần ngươi, ngươi thật sự làm ta thấy rất khó.”

“tại sao?” Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.

Chương 38: Ổi tiết công chúa - Trung

Tây Nhĩ Duy Áo trầm giọng nói: “ngươi thật sự không chịu quỳ trước ta sao?”

Diệp Âm Trúc kiên định gật đầu, hai vị gia gia dạy, ở trong lòng hắn chính là tín điều. Trước khi rời Bích Không Hải, chuyện hắn học được không nhiều lắm, nhưng mỗi một điều học được, hắn đều nhớ rất kỹ.

Hương Loan thầm nghĩ một tiếng không tốt, thầm mắng chính mình. Trước khi vào hoàng cung lại quên dạy cho Diệp Âm Trúc một chút lễ tiết cần phải có.

Tây Nhĩ Duy Áo chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Âm Trúc càng ngày càng trở nên sắc bén, khí thế bức người làm cho người ta có một loại cảm giác khó thở. Nhưng là, Diệp Âm Trúc vẫn như vậy, bình tĩnh cùng ông nhìn thẳng, đôi mắt trong suốt không hề gợn sóng cũng không có một tia bối rối và bất an.

“phụ hoàng, Âm Trúc ít hiểu sự đời, hắn nhiều chuyện đều không hiểu. Xin người miễn cho hắn tội thất lễ.” Hương Loan vội vàng nói.

Phí Tư Thiết Lạp cũng vội nói: “phụ hoàng, lần này nhờ có Âm Trúc, nếu không sợ rằng chúng con cũng đều về không được. Người……”

“Đủ rồi. Ai cho các ngươi mở miệng?” Thanh âm Tây Nhĩ Duy Áo lạnh như băng tuyết.

Ngay khi mọi người nghĩ vị đại đế này sắp phát tác, Tây Nhĩ Duy Áo băng sương trên mặt lại đột nhiên hòa tan, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười vui vẻ, “Mễ Lan đế quốc, luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, có công thì thưởng có tội thì phạt. Diệp Âm Trúc trong trận đánh tại Khoa Ni Á thành, công lao rất lớn, là đế quốc anh hùng, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng là, hắn cũng làm tổn thất số lượng lớn ưng chuẩn long kỵ binh tinh nhuệ của đế quốc, lại còn trong đại điện Mễ Lan sàm sỡ công chúa, sai lầm như vậy vốn phải nghiêm trị, nhưng niệm hắn công lớn, tất cả lấy công bù tội, không hề trách phạt.”

Nghe Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế nói lời này, Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp tỷ đệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tây Nhĩ Duy Áo chuyển hướng Diệp Âm Trúc, nói: “Công lao của ngươi bị sơ xuất của ngươi giảm đi rất nhiều. Nhưng bổn hoàng vẫn muốn thưởng cho ngươi. Truyền lệnh, Diệp Âm Trúc lực kháng thú nhân, bảo vệ lĩnh thổ đế quốc, đặc biệt cho nhập quốc tịch Mễ Lan đế quốc, cùng tồn tại với A Tạp Địch Á quốc tịch. Phong tử tước, về phần phong đất……”

Nghe được phong đất hai chữ, Diệp Âm Trúc lúc này mới chú ý, nhìn về ánh mắt Tây Nhĩ Duy Áo không khỏi thoáng giật mình.

“Sai lầm của ngươi nhiều lắm, còn phải rèn luyện. Vốn ta muốn thưởng cho ngươi một khối lãnh địa giàu có màu mỡ, nhưng hiện tại xem ra còn quá sớm. Vậy đem Khoa Ni Á thành mà ngươi chiến đấu cho ngươi, Bố Luân Nạp sơn mạch thuộc quyền quản lý của ngươi. Đương nhiên ta hy vọng ngươi không nên vì vậy mà bỏ việc học tại Mễ Lan Ma võ học viện.”

“Phụ hoàng, vậy không công bình.” Hương Loan giọng phản đối nói. Khoa Ni Á thành tổng cộng mới có hai vạn dân cư, mà Bố Luân Nạp sơn mạch căn bản không có dấu vết của người, cũng không có đặc sản gì. Địa thế hiểm tuấn, lại gần cực bắc hoang nguyên, có tiếng là lạnh lẽo và cằn cỗi. Trải qua một trận chiến, thậm chí ngay cả thành tường đều bị phá hủy không ít. Một tòa thành nhỏ như vậy, thật khó ứng với hai chữ thưởng cho. Bất kỳ lãnh địa của một vị tử tước nào của Mễ Lan đế quốc so với lãnh địa này của Diệp Âm Trúc còn lớn hơn.

Tây Nhĩ Duy Áo trầm giọng nói: “làm càn, người đâu, mang công chúa xuống. Thối triều.”

Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp đều bị lôi đi. Áo Lợi Duy Lạp nhận được mệnh lệnh của Tây Đa Phu, tự nhiên là về vấn đề trừng phạt hai ca ca của hắn. Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế trước khi bọn họ về kinh đã hạ lệnh, mặc dù Áo Tạp Phúc, Áo Tư Đinh huynh đệ vẫn chưa làm mất thành, nhưng vì có lòng lo cho chiến tranh đế quốc, giảm nhẹ xử phạt, mỗi người phạt nửa năm lương, trừng phạt nhỏ để răn đe.

Ba người đi cùng Diệp Âm Trúc đều rời đi, mà lúc đến hắn ngồi xe ngựa, theo văn võ quần thần rời đi, hắn không khỏi có chút sững sờ, mình phải làm gì? Mã Lương nói Đông Long bát tông khát vọng có lãnh địa. Cái này xem như là tưởng thưởng sao? Kỳ thật, trong lòng hắn lúc này cảm thụ rất nhiều, lúc trước va chạm với Hương Loan, tình cảnh lúc ấy không ngừng quanh quẩn trong lòng hắn, với tu vi cầm tâm của hắn, cũng có chút cảm giác khó kiềm chế.

“Diệp Âm Trúc, bệ hạ cho mời.” Một gã cấm vệ vóc người nhỏ gầy không biết lúc nào đi tới bên người Diệp Âm Trúc.

“Mời ta?” Diệp Âm Trúc tỉnh táo lại.

Cấm vệ không có nói thêm cái gì, quay người đi. Diệp Âm Trúc vốn cũng không biết mình phải làm gì, tự động đi theo.

Mễ Lan đế quốc hoàng cung tựa như mê cung, cho dù trí nhớ Diệp Âm Trúc rất tốt, lúc liên tiếp đi qua mấy cái cung điện cùng khu vườn giống nhau, cũng có chút mơ hồ.

Cấm vệ đưa Diệp Âm Trúc tới trong một tòa điện ngoài trời, làm ra một thủ thế xin mời, “bệ hạ chờ ngươi ở bên trong.”

Diệp Âm Trúc đẩy cửa mà vào. Đầu tiên ngửi thấy được, là một mùi mực in, hắn kinh ngạc phát hiện đây là một cái thư phòng, hoặc là nói, nơi này xem như là một cái thư viện. Phòng thật lớn không biết phạm vi bao nhiêu, bên trong hàng loạt những giá sách trên có xếp nhiều loại sách hình thức cổ xưa. Mùi mực hiền nhiên từ trên những quyển sách tản mát ra.

“Diệp Âm Trúc, tới bên này.” Thanh âm nhu hòa chuyển sự chú ý của Diệp Âm Trúc đối với sách quay trở lại. Hắn theo hướng thanh âm truyền đến đi tới. Trải qua mấy cái giá sách, hắn tìm được người phát ra tiếng nói, đúng là Tây Nhĩ Duy Áo hoàng đế.

Tây Nhĩ Duy Áo đã thay đổi quần áo bình thường, cảm giác thanh lịch tao nhã giảm bớt đi, nhưng sự thu hút vô hình trung lại tăng lên. Trường bào màu vàng nhạt mặc dù không làm ông trở nên anh tuấn chút nào, nhưng cảm giác lại càng giống như người trong gia đình là ấn tượng đầu tiên của Diệp Âm Trúc.

“Xin chào, bệ hạ.” Diệp Âm Trúc hướng tới Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu.

Tây Nhĩ Duy Áo đang văn nhã đọc một quyển sách, mỉm cười nói: “Tiểu tử ngươi, thật sự làm cho ta đau đầu a! Ta thật sự rất muốn trừng phạt ngươi.”

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nói: “bởi vì ta không quỳ trước ngài sao?”

Tây Nhĩ Duy Áo lắc đầu, nói: “Không, là bởi vì ngươi sàm sỡ nữ nhi của ta. Ngươi phải biết rằng, ta chỉ có một cô con gái rượu Hương Loan, hành vi hôm nay trên đại điện của ngươi khiến thể diện nàng mất hết, chẳng lẽ ngươi không nhận ra mình sai ư?”

Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu, “là ta sai rồi. Nhưng ta thật sự không phải cố ý đụng vào nàng. Lúc ấy ta đang nhìn ngài, không chú ý nàng dừng lại.”

“Oh? Ngươi nhìn ta? Nhìn ta làm gì?” Tây Nhĩ Duy Áo rất có hứng thú hỏi.

Diệp Âm Trúc nói: “Bởi vì ta thấy Hương Loan và Phí Tư Thiết Lạp không giống ngài, mà ngài lại là cha của bọn họ.”

Tây Nhĩ Duy Áo sắc mặt thay đổi một chút, nếu đổi lại một người khác nói ra như vậy, sớm bị ông hạ lệnh giết, tội nghi ngờ huyết mạch hoàng tộc là rất lớn. Ông lúc này chỉ nhàn nhạt cười khổ một tiếng. Nói: “đó là bởi vì bọn họ giống mẫu thân tương đối nhiều, cho nên mới không giống ta. Ngươi nhìn ta chỉ bởi vì như vậy?”

Diệp Âm Trúc nói: “còn có chính là ta hiểu ngài tương đối thân thiết, cùng đế vương trong tưởng tượng của ta không giống nhau.”

Tây Nhĩ Duy Áo lạnh nhạt cười, nói: “Diệp Âm Trúc, ta gọi ngươi tới nơi này, là muốn nghe một chút cách nhìn của ngươi đối với thần âm sư. Có lẽ ngươi còn không biết, Mễ Lan Ma võ học viện bởi vì biểu hiện lần này của ngươi trên chiến trường đã xuất hiện sự náo động. Địa vị của thần âm hệ tăng lên một bậc lớn, bây giờ đã có rất nhiều ma pháp sư đều nghi ngờ lời nói thần âm sư là yếu ớt.”

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói: “Ta cho tới bây giờ vẫn không cho rằng thần âm sư là yếu ớt! Ta hiểu được một chức nghiệp nếu tồn tại, thì có ý nghĩa tồn tại của nó, mỗi một chức nghiệp đều có thể thành công. Nhưng phải cố gắng. Tần gia gia trước kia có dạy ta, nói thần âm sư muốn trở nên cường đại, đầu tiên là phải yêu thích âm nhạc. Mỗi một người thiên phú không giống nhau, thiên phú là nặng yếu nhất, tiếp theo là phải cố gắng.”

Tây Nhĩ Duy Áo nói: “Vậy nói như thế, ngươi rất cố gắng?”

Diệp Âm Trúc nói: “Ta không so sánh qua, ta cũng không biết chính mình có tính là cố tắng hay không. Bất quá, Tần gia gia nói qua, ta là thiên tài học cầm.”

Tây Nhĩ Duy Áo nở nụ cười, “Tần gia gia ngươi, có phải gọi là Tần Thương hay không?”

Diệp Âm Trúc giật mình nhìn ông, “Ngài như thế nào biết? Ngài biết Tần gia gia của ta?”

Tây Nhĩ Duy Áo thở dài một tiếng, nói: “sợ rằng trên đại lục bây giờ người không biết Tần gia gia của ngươi đã không nhiều lắm. Ngắn ngủi trong một tháng, Long Khi Nỗ Tư đại lục đột nhiên xuất hiện hai vị thần âm sư. Mà ngươi lại đến từ A Tạp Địch Á, ta đoán cũng không sai.”

Diệp Âm Trúc không rõ nói: “Ta không rõ ý tứ của ngài.”

Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười, nói: “đơn giản mà nói, ngươi trong trận đánh tại Khoa Ni Á thành biểu hiện mặc dù kinh người, nhưng cùng với vị Tần gia gia kia của ngươi, còn có sự chênh lệch. A Tạp Địch Á là một vương quốc nhỏ yếu nhất trên đại lục, trước đây không lâu cùng Ba Bàng vuong quốc đánh một trận, cũng tiêu diệt mười vạn đại quân của đối thủ, trong đó tù binh hơn sáu vạn. Khiến Ba Bàng vương quốc tổn thất một lượng lớn tinh nhuệ và ma pháp sư. Mà làm được điều này, chính là vị Tần gia gia kia của ngươi. Mà ông ta làm, chỉ là trên thành diễn tấu cầm khúc mà thôi. Thần âm sư bây giờ thậm chí đã thành cái tên chiến tranh ma pháp sư. Chỉ cần phụ trợ khuếch âm ma pháp, công kích của thần âm sư phạm vi có thể đạt tới trình độ đáng sợ bao phủ mười vạn đại quân, mà vị Tần gia gia này của ngươi, là tử cấp đại ma đạo sư, thật là làm người ta khó có thể tin tưởng.”

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói: “A Tạp Địch Á vương quốc đánh tới? Tần gia gia của ta còn tham gia? Vậy kết quả thì sao? Sau đó thế nào?”

Tây Nhĩ Duy Áo nói: “yên tâm đi, Tần gia gia của ngươi tự nhiên không có việc gì. Mặc dù A Tạp Địch Á thực lực cùng Ba Bàng có chênh lệch rất lớn, nhưng chính là bởi vì vị gia gia của ngươi tọa trấn, bây giờ Ba Bàng dưới sự điều đình của Lam Địch Á Tư đế quốc tự nhận là không may. Vị Tần gia gia của ngươi thế mạnh thậm chí ngay cả tù binh cũng không trả cho người ta. Đáng tiếc A Tạp Địch Á thật sự quá xa Mễ Lan, nếu không ta thật sự muốn gặp gia gia ngươi.”

Nghe nói Tần Thương không việc gì, Diệp Âm Trúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tây Nhĩ Duy Áo đột nhiên nói: “Âm Trúc, ngươi cùng Hương Loan, Phí Tư Thiết Lạp đều là bạn học, ta xưng hô ngươi như vậy nhé. Trong cảm giác của ngươi, là A Tạp Địch Á tốt, hay là Mễ Lan tốt?”

Diệp Âm Trúc không chút do dự nói: “Mễ Lan tốt. Nơi này mặc dù hơi lạnh một chút, nhưng mọi phương diện đều mạnh hơn so với A Tạp Địch Á.”

Tây Nhĩ Duy Áo nở nụ cười, lần này hoàn toàn đều là phát ra từ nội tâm, “Vậy nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi nguyện ý ở lại Mễ Lan không?”

Diệp Âm Trúc do dự một chút, nói: “Ta không biết. Phải xem người nhà ta ở đâu đã.”

Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, nói: “sau này ngươi có thể hỏi người nhà của ngươi, cửa lớn của Mễ Lan đế quốc, vĩnh viễn mở rộng đối với người nhà ngươi. Đồng thời ngươi cũng có thể nói cho vị Tần gia gia kia của ngươi. A Tạp Địch Á cho ông ta cái gì, Mễ Lan nguyện ý đưa gấp ba.”

Chương 38: Ổi tiết công chúa - Hạ

Diệp Âm Trúc sửng sốt, nói: “A Tạp Địch Á cho Tần gia gia cái gì?”

Tây Nhĩ Duy Áo nói: “Ngươi chỉ cần mang lời ta chuyển cho Tần gia gia của ngươi là được. Âm Trúc, Hương Loan nói ngươi hiểu biết mọi chuyện không sâu, điểm này ta xem đúng vậy. Ta cho rằng, những thứ ngươi muốn học tại Mễ Lan Ma võ học viện sợ rằng không chỉ là âm nhạc.”

Diệp Âm Trúc thầm nghĩ, gật gật đầu nói: “Ta cũng cho rằng như vậy. Trước kia lúc ở nhà, đối với chuyện bên ngoài đều không biết. Lúc đi tới Mễ Lan, ta mới cảm giác được tri thức của mình như cái hòm trống. Lần này về học viện, ta nhất định học tập những tri thức khác cho tốt.”

Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười, nói: “lần này ta giảm bớt phần thưởng cho ngươi, ngươi không trách ta chứ?” Ngữ khí của ông hiện tại một chút đều không giống một vị đế vương.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: “Ta từ trước không muốn được thưởng cái gì hết.”

Tây Nhĩ Duy Áo nói: “Mễ Lan Ma võ học viện mặc dù là đại lục đệ nhất học viện, nhưng là, ở đó chủ yếu truyền thụ vũ kỹ hoặc là ma pháp. Ngươi muốn học tri thức khác, sợ rằng phải thất vọng. Bởi vì Mễ Lan Ma võ học viện cũng không có nhiều loại môn học.”

Diệp Âm Trúc buồn bực, “Ta ở nơi nào mới có thể học được đây?” Hắn bây giờ đối với tri thức phi thường khát vọng, cũng không muốn nghĩ tới khi người khác nói cái gì, chính mình đều giống như thằng ngốc không hiểu một cái gì.

Tây Nhĩ Duy Áo đứng lên, chỉ vào giá sách chung quanh, nói: “Ngươi chưa từng nghe qua câu nói nọ, trong sách có hoàng kim, trong sách dáng như ngọc. Ngươi muốn có được tri thức, sách chính là người bạn tốt nhất của ngươi.”

Diệp Âm Trúc con mắt sáng ngời, “cám ơn ngài. Bệ hạ.”

Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: “gọi ta là Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc đi, anh hùng của Mễ Lan. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể tùy tiện ra vào thư viện này. Nơi này là thư viện hoàng gia đế quốc, chỉ sợ là thư viện hoàn chỉnh nhất bảo tồn các loại sách cổ trên đại lục. Ở chỗ này, ngươi nhất định có thể có được tri thức mà ngươi muốn.”

Diệp Âm Trúc tâm địa đơn thuần, cũng không suy nghĩ nhiều tại sao Tây Nhĩ Duy Áo lại đối với mình thân thiết như vậy. Chân thành nói: “Cám ơn ngài, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc.”

Tây Nhĩ Duy Áo đưa một cái huy chương cho Diệp Âm Trúc, “sau này trở lại thì đưa cái này ra. Tự nhiên sẽ có người mang ngươi đến nơi đây.”

Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn, phát hiện huy chương trong tay mình giống như cái lúc đầu Hương Loan, Phí Tư Thiết Lạp mang ra, đúng là tượng trưng của Mễ Lan hoàng thất, huy hiệu Mễ Lan hồng thập tự khiên.

“Khoa Ni Á thành tạm thời là lãnh địa của ngươi, nơi đó mặc dù thuế thu không cao. Nhưng đối với hiện tại mà nói thì ngươi cũng đủ dùng. Là thành chủ Khoa Ni Á thành, ngươi có quyền lực được đặt tên, ngươi muốn gọi nó là cái gì?”

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói: “vậy gọi là Cầm thành đi.”

“Cầm thành, hay cho một cái Cầm thành. Đi đường mệt nhọc, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Mệnh lệnh chính thức ta sẽ đưa cho Hương Loan đem cho ngươi. Người đâu, đưa Diệp Âm Trúc xuất cung.”

Diệp Âm Trúc đi, vẻ tươi cười trên mặt Tây Nhĩ Duy Áo lại càng đậm. Chỉ là trong vẻ tươi cười của ông, có thêm vài phần thâm trầm.

“Bệ hạ. Ngài có phải là quá tốt đối với tiểu tử này.” Thanh âm trầm thấp từ bên người vang lên, thân ảnh cao lớn mà già nua Tây Đa Phu xuất hiện bên cạnh Tây Nhĩ Duy Áo.

Tây Nhĩ Duy Áo lắc đầu, nói: “không. Ta không cho là như vậy. Đối với việc đầu tư trên người đứa nhỏ này tuyệt đối là đáng giá. Thiên tài thần âm sư, mặc dù ta rất xem trọng vị Tần gia gia kia của hắn, nhưng là, ta lại càng xem trọng hắn. Dù sao, hắn tuổi còn rất trẻ, đúng không? Càng trọng yếu là, quan hệ của hắn và Hương Loan, Phí Tư Thiết Lạp đều rất tốt.”

Tây Đa Phu trong lòng vừa động, nhất thời hiểu được ý nghĩa của vị đế vương này, tán thán nói: “bệ hạ sáng suốt. Chỉ là hôm nay hắn sàm sỡ với công chúa……”

Tây Nhĩ Duy Áo nói: “nếu hắn có thể trong thời gian ở Mễ Lan Ma võ học viện, tăng ma pháp thần âm hệ lên trên thanh cấp. Ta thậm chí có thể gả Hương Loan cho hắn.”

Tây Đa Phu trong lòng kinh hãi, ông lúc này mới hiểu được sự coi trọng của Tây Nhĩ Duy Áo đối với Diệp Âm Trúc dĩ nhiên đạt tới trình độ như thế.

Vẻ tươi cười trên mặt Tây Nhĩ Duy Áo từ từ biến mất, chuyển hướng Tây Đa Phu nói: “Tây Đa Phu thúc thúc, ngài và Mã Nhĩ Đế Ni thúc thúc đều là trụ cột của đế quốc, đối với ngài ta cũng không có giấu diếm cái gì. Ngài xem.” Vừa nói, ông ta mở quyển sách trong tay, từ trong trang sách lấy ra hai phong thư đưa cho Tây Đa Phu.

“Hai phong thư này, một là của Mã Nhĩ Đế Ni dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới, trong đó chẳng những kể lại tất cả tình huống có liên quan trong trận đánh tại Khoa Ni Á thành. Đồng thời Mã Nhĩ Đế Ni thúc thúc cũng có phân tích, Diệp Âm Trúc mặc dù tuổi còn trẻ, mặc dù đơn thuần, nhưng là, hắn trong chiến tranh biểu hiện ra một mặt khác. Về phần phong thư còn lại, là tỷ tỷ của ta phái người đưa gấp cho ta từ trước. Bên trong chỉ có một câu nói, dùng tất cả có thể, dùng đãi ngộ lớn nhất, giữ Diệp Âm Trúc ở lại Mễ Lan.”

Tây Đa Phu kinh ngạc nói: “bệ hạ, ngài nói là Ny Nhã* công chúa?”

Tây Nhĩ Duy Áo than nhẹ một tiếng, “tỷ tỷ cả đời không lấy chồng, kỳ thật là vì một người. Điều này coi như là chuyện bí mật của hoàng thất. Mà người này, chính là sư phụ của Diệp Âm Trúc, chính là vị Tần gia gia kia trong miệng hắn. Tỷ tỷ của ta không dễ dàng khen người, hơn nữa nhãn giới cực cao. Tây Đa Phu thúc thúc, ta nghĩ ngài hẳn là hiểu được ý tứ của ta.”

Tây Đa Phu trong mắt tử quang lóe liên tục, nhìn kỹ hai phong thư trong tay gật đầu.

Ra khỏi hoàng cung, cái loại áp lực hoàng thất nhất thời biến mất. Cùng Tây Nhĩ Duy Áo một phen nói chuyện làm hắn tâm tình rất tốt, không có gì khác, đơn giản là quyền được tới thư viện hoàng gia là phần thưởng tốt nhất cho hắn.

Diệp Âm Trúc không có trực tiếp về Mễ Lan Ma võ học viện, nếu tại trong Mễ Lan thành, hắn quyết định đi gặp An Nhã trước. Ở trong lòng hắn, sớm đã xem An Nhã là tỷ tỷ. Không phải bởi vì An Nhã tặng cho hắn rất nhiều lễ vật quý trọng, mà là bởi vì An Nhã đối với hắn thân thiết.

Khi Diệp Âm Trúc đi tới Phiêu Lan Hiên, vừa lúc là buổi chiều, Phiêu Lan Hiên vẫn theo lẽ thường buôn bán. Vừa vào cửa, hắn gặp Địch Đạt đang bận rộn.

“A! Âm Trúc ngươi trở về rồi.” Địch Đạt kinh hỉ chào đón.

“Địch Đạt đại ca, xin chào.” Diệp Âm Trúc rất có lễ phép nói.

Địch Đạt cười nói: “ngươi không biết, những ngày ngươi đi, những khách nhân của Phiêu Lan Hiên đều rất nhớ ngươi. Không có cầm khúc của ngươi, nơi này hình như thiếu đi cái gì, ngay cả chúng ta cũng đều hiểu được có chút không tự nhiên. Nếu tiểu thư biết ngươi đã trở về, nhất định sẽ rất cao hứng. Đi, nhanh lên đi.”

Địch Đạt đưa Diệp Âm Trúc thẳng lên lầu ba.

An Nhã nhìn thấy Diệp Âm Trúc trở về, nhất thời mừng rỡ, đưa hắn trực tiếp vào trong thụ ốc nơi mình ở, cũng dặn dò Địch Đạt đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Trên dưới đánh giá Diệp Âm Trúc vài lần, An Nhã nói: “Âm Trúc, cầm khúc của ngươi có phải lại có đột phá?”

Âm Trúc sững sờ nói: “An Nhã tỷ tỷ, ngươi tại sao lại nói như vậy?”

An Nhã mỉm cười, nói: “biến hóa của khí chất, phản xạ của thực lực từ ngươi so với trước kia khí chất sắc bén vài phần, đã có thể phản ứng ra rất nhiều điều.”

An Nhã vẫn đẹp như vậy, đẹp cao quý, quần dài màu xanh biếc tôn lên dáng vẻ tuyệt mỹ, cao quý giống như tự nhiên nữ thần.

Diệp Âm Trúc cười nói: “Ta đã quên, tỷ tỷ chính là tử cấp người mạnh. Từ bề ngoài thật sự rất khó khiến người tin.”

An Nhã cười mắng: “Ngươi tiểu tử này cũng biết đùa bỡn như vậy. Không phải là học hư hỏng chứ. Chuyện của ngươi ta cũng đã nghe nói, sau này ta lại không dám dùng ngươi tới gảy đàn nữa. Bây giờ, ngươi chính là Mễ Lan đế quốc anh hùng.”

Diệp Âm Trúc nói: “tỷ tỷ, ngươi không cần ta?”

An Nhã than nhẹ một tiếng, nói: “Không, không phải không muốn ngươi. Là tỷ tỷ có thể phải rời đi khỏi nơi này.”

Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, cảm giác không muốn tự động sinh ra, “tại sao? Phiêu Lan Hiên sinh ý không tốt sao?”

An Nhã lắc đầu, nói: “Cùng sinh ý không quan hệ. Còn nhớ kỹ chuyện xưa ta từng nói cho ngươi không? Tỷ tỷ của ta nếu đã tìm đến nơi này, nàng dám chắc còn có thể trở lại. Khi đó, sẽ không dễ ứng phó giống như lần trước. Dù sao, thế lực của nàng xa xa ta không thể so sánh, càng huống chi sau lưng nàng còn có một Ám chi tháp.”

Diệp Âm Trúc trong mắt hàn quang chợt lóe, “tỷ tỷ, ta giúp ngươi.”

An Nhã kéo tay Diệp Âm Trúc, “ngươi có lòng quan tâm tỷ tỷ rất cao hứng. Nhưng vô dụng, tại Long Khi Nỗ Tư, còn không có ai có thể cùng Pháp Lam thất tháp chống lại. Có lẽ vận mệnh của tỷ tỷ nhất định là lưu lãng (lang thang).”

Diệp Âm Trúc ngẩn ngơ, cảm giác không muốn trong lòng càng tăng mãnh liệt, nhìn vẻ cô đơn trên mặt An Nhã, hắn sinh ra mong muốn được bảo vệ nàng.

“An Nhã tỷ tỷ, vậy tỷ muốn đi đâu?”

An Nhã lắc đầu, nói: “còn chưa biết. Càng xa càng tốt. Tới một nơi có thể làm cho tỷ tỷ của ta tìm không được.”

Diệp Âm Trúc trong đầu linh quang đột nhiên lóe lên, “Vậy không bằng tỷ đi tới lãnh địa của ta đi. Ta được thưởng, được phong làm tử tước, lãnh địa chính là Khoa Ni Á thành. Chỉ là nơi đó lạnh một chút.”

An Nhã trong mắt sáng ngời, “Khoa Ni Á thành? Tại vị trí nào?” Vừa nói, nàng làm như ma thuật biến hóa, từ trong không gian giới chỉ lấy ra bản đồ da dê mở ra trước mặt Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc cẩn thận nhìn một chút, tại nơi giao nhau của Mễ Lan đế quốc cùng cực bắc hoang nguyên tìm được vị trí của Khoa Ni Á thành.

An Nhã cẩn thận quan sát địa hình hiện trên bản đồ, ý cười trong mắt càng trở nên nồng đậm, “Tốt, thật sự là tốt quá. Xem ra là trời cao an bài ngươi tới trợ giúp tỷ tỷ. Khoa Ni Á thành chỗ hẻo lánh, chung quanh núi non bao quanh, dễ thủ khó công. Âm Trúc, nếu ngươi yên tâm, có thể để tỷ tỷ giúp ngươi kiến thiết nơi này một chút? Bất luận thổ địa ở đâu cằn cỗi như thế nào, chỉ cần có tinh linh chúng ta, đều có thể cho nó trở thành phong phú dồi dào.”

Diệp Âm Trúc đối với kiến thiết Khoa Ni Á thành không có khái niệm gì, chỉ là không muốn mất đi vị An Nhã tỷ tỷ mà thôi, lập tức nói: “đương nhiên là được. Địa phương của ta không phải là địa phương của tỷ tỷ hay sao.”

An Nhã nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ a tỷ tỷ, xem ra ta rốt cục có một căn cứ địa có thể chống lại ngươi rồi, cho dù là tại phương bắc rét lạnh.

*Ny Nhã: Không biết tại sao lúc gọi Ny Nhã lúc gọi Ny Na :o

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK