An Nhã nói:
“Bất luận như thế nào, chúng ta đều cần phải có chuẩn bị. Các đại sư Ải nhân tộc đã điều khiến những người học việc đẩy nhanh tốc độ thi công. Bây giờ tất cả các học đồ đều đã có thể phân công với những nhiệm vụ cao cấp, dưới sự duy trì cung cấp kim chúc đầy đủ, ước chừng khoảng nửa năm nữa, tất cả quân đội của chúng ta đều có thể có trang bị do Ải Nhân tộc tự mình sản xuất. Việc chế tạo Toàn phương vị ma đạo pháo cũng tới thời khắc mấu chốt, bây giờ công cuộc xây dựng mặt ngoài của Cầm Thành tổng thể cơ bản đã hoàn thành. Do chế tạo với hết khả năng sản xuất số lượng ma đạo pháo càng thêm nhiều đủ để đặt trên các ngọn núi, vả lại cùng toàn hệ thống phương vị giam trắc khống chế hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù là Pháp Lam đại quân đến đây, ta tin tưởng chúng ta cũng có nguồn lực hợp nhất có thể đối phó được.”
Diệp Âm Trúc nói:
“Dựa theo nhận định của ta, Tư Long muốn khôi phục thực lực công kích, ít nhất cần khoảng thời gian một năm. Do chưa có khôi phục nguyên khí trước, hắn chắc chắn sẽ không tới.”
An Nhã nói:
“Đã như thế, vậy thì quá tốt, qua nửa tháng nữa, đại quân chúng ta nơi tiền tuyến đã có thể về tới Cầm Thành. Tăng thêm đến gần mười vạn sức lao động chính, thời gian có tới một năm, chúng ta đủ để hoàn thành rất nhiều chuyện. Âm Trúc, ta... lo lắng nhất chính là mắt của ngươi, sự việc của Cầm Thành có ta và Vị Minh trưởng lão, ngươi cần hảo hảo nghỉ ngơi, cố gắng mau chóng khôi phục trở lại mới được.”
Diệp Âm Trúc trong lòng thầm than, dùng Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách Đại Pháp mất đi đúng là thị giác và vị giác căn bản là không có khả năng khôi phục. Ít nhất ngay cả Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ đều không biết như thế nào mới có thể khôi phục, chính mình lại có thể có biện pháp gì đây? Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói ra, một phần là không muốn mọi người lo lắng, mặt khác hắn càng không muốn mang áp lực đến cho Tô Lạp.
Vị Minh Thái thượng trường lão nói:
“Nhiếp Chính Vương mới vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, tốt lắm, mọi người theo ta đi thôi. Nhiếp Chính Vương điện hạ, đúng như lời An Nhã tiểu thư nói, ngài là trụ cột của Cầm Thành chúng ta, nhất định không thể có điều sơ xuất, hảo hảo nghỉ ngơi. Nữ hoàng bệ hạ, mọi sự trông cậy vào ngài cùng vị tiểu thư này.”
Hải Dương gật gật đầu, nhưng Tô Lạp đứng ở bên kia lại cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
“Chờ một chút, trưởng lão.” Diệp Âm Trúc đột nhiên mở miệng gọi.
Vị Minh nói:
“Nhiếp Chính Vương điện hạ, còn có cái gì phân phó sao?”
Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia mỉm cười, nói:
“Bởi vì Pháp Lam trong thời gian ngắn còn chưa phát động tiến công đối phó chúng ta. Trước mắt có hai sự kiện cần làm. Hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ngài.”
Mọi người ở chỗ này, hoặc là thân nhân của hắn, hay là giống như tỷ tỷ An Nhã vậy, không khác gì người thân. Chỉ có Vị Minh Thái thượng trưởng lão đại biểu Đông Long bát tông, Diệp Âm Trúc không thể không hỏi trước ý kiến của ông ta.
Vị Minh nói có chút kinh ngạc:
“Chuyện gì Nhiếp Chính Vương điện hạ cứ trực tiếp phân phó đi.”
Diệp Âm Trúc đáp:
“Tình hình đại lục trước mắt cũng không dễ bàn luận, nhưng do có Pháp Lam ngấm ngầm ủng hộ, Lam Địch Á Tư vẫn như trước chiếm giữ ưu thế. chúng ta đem đại quân Cầm Thành tại đông tuyến rút trở về, đông tuyến phòng ngự không thể nghi ngờ sẽ trở nên rỗng tuếch yếu nhược. Ta muốn cho Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái từ phương bắc quân đoàn của hắn điều phái một bộ phận tới đông tuyến, còn chúng ta thì điều động một đội quân tinh nhuệ riêng đi trước đến phương bắc quân đoàn. Trợ giúp Mễ Lan đế quốc giải quyết vấn đề của Thú nhân. Cũng là trợ giúp Tử đoạt lại mọi cái vốn thuộc về hắn.”
Vị Minh nhíu nhíu mày, nói:
“Nhưng mà thời gian quá cấp bách. Chúng ta ai cũng không biết Pháp Lam đại quân khi nào sẽ đến, như vậy đối với việc phòng ngự Cầm Thành sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.”
Diệp Âm Trúc *trong lòng đã có dự tính điềm nhiên nói:
“Ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Cầm Thành sẽ không có vấn đề: Chúng ta cùng Mễ Lan là quan hệ liên minh, vừa giúp bọn họ nhiều như vậy. Đại quân Pháp Lam mặc dù thế lực mạnh mẽ, nhưng muốn đi tới Cầm Thành chúng ta thì nhất định phải đi qua vùng đất của Mễ Lan. Dù cho Mễ Lan sẽ không ngăn cản bọn họ hành quân, nhưng ta nghĩ vẫn có thể thông tin cho chúng ta biết. Như vậy chúng ta thì có thời gian chuẩn bị đầy đủ. Đồng thời, ta cũng sẽ không mang đi quá nhiều người, bằng vào truyện tống pháp trận, có thể trong thời gian ngắn nhất quay trở về Cầm Thành.”
(* 胸有成竹 hung hữu thành trúc : hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu.)
Vị Minh gật gật đầu, nói:
“Nếu là như vậy. Hẳn không có vấn đề gì. Chẩng qua là, Thú nhân tam đại bộ lạc thực lực khổng lồ, không phải dễ dàng đối phó như thế. Trong khoảng thời gian ngắn thế này, Nhiếp Chính Vương điện hạ có nắm chắc thu được thành quả nhất định không?”
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nếu như nói trước kia đúng là hắn còn chưa có nắm được cái gì, bây giờ Thiểm Lôi và Tử đều tiến vào tới bạch cảnh, tại dưới tình huống có tứ đại thần thú cấp bạch cảnh nếu vẫn còn thu thập không được Thú nhân tộc, vậy Tử bọn họ đã uổng công làm thần thú.
“Ta sẽ làm hết sức. Về phần có thể đạt tới cái hiệu quả gì bây giờ ta không thể nói trước được, nhưng ít ra lấy được Thú nhân tộc tuyệt không vấn đề.”
Vị Minh Thái thượng trưởng lão gật gật đầu, nói:
“Tốt, chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Nhiếp Chính Vương điện hạ.” Ông ta tự nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của Cực Bắc hoang nguyên: Bố Luân Nạp sơn mạch chính là dựa lưng vào Cực Bắc hoang nguyên. Nếu Tử thật sự có thể trở thành chủ nhân của vùng đất rộng lớn đó, Thống soái cả Thú nhân tộc, trở thành hậu thuẫn của Cầm Thành, vậy thật sự không cần e ngại Pháp Lam rồi, nếu thực sự có chuyện thì rút vào lãnh địa Thú nhân tộc.
Diệp Âm Trúc nói:
“Còn một việc, trước mặt gia gia, nãi nãi và ba mụ, ta xin mời Trưởng lão ngài cùng An Nhã tỷ tỷ đồng thời làm người mai mối cho ta. Ta muốn kết hôn.”
‘A?’ Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không nhịn được sửng sốt một chút, Tô Lạp đang cúi đầu cũng lập tức nhìn về phía Diệp Âm Trúc. Ai cũng không nghĩ tới, vào lúc này, Diệp Âm Trúc lại có thể nghĩ đến việc kết hôn.
Diệp Âm Trúc quay về phía Hải Dương và Tô Lạp bên cạnh:
“Các nàng đều là người ta yêu thương nhất, chỉ có để các nàng trở thành thê tử chính thức của ta, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, ta mới có thể dồn hết tinh thần và sức lực vào các sự việc khác. Cho nên, trước khi đi Thú nhân tộc, ta muốn cưới các nàng làm vợ.”
Vùng đứng lên, Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt Hải Dương, quỳ một gối xuống:
“Hải Dương, muội có nguyện ý gả cho ta không?”
Hạnh phúc, tới đúng là bất ngờ như thế, đến nỗi Hải Dương ngẩn cả người ra. Mặc dù nàng sớm đã xem chính mình như là người của hắn, nhưng khi ngày này chính thức tới, nàng lại vẫn như trước tràn ngập niềm hạnh phúc cùng rung động khó mà thốt nên lời.
Quang mang từ trên tay Diệp Âm Trúc sáng lên, đó là một thanh trường kiếm nhũ bạch sắc trong suốt, thân kiếm dường như là một bóng hư ảo, kiếm dài theo tiêu chuẩn ba thước sáu tấc, so với hình dạng trường kiếm của quý tộc nhỏ hẹp vài phần, trên thân kiếm phong cách cổ cũng không có điêu khắc hoa văn gì, chỉ ở đầu chuôi kiếm có một viên kim sắc bảo thạch chói mắt, quang mang kim sắc bảo thạch ấy phóng ra cũng là nhũ bạch sắc. Quang mang ấm áp khiến người ta lập tức sẽ liên tưởng đến mặt trời.
“Thanh Áo Cổ Tư Đô kiếm này, ta có từ Pháp Lam, là chiến lợi phẩm thu được lúc chiến thắng tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, ta chân thành dùng nó làm sính lễ. Hải Dương, ta yêu muội.”
Vừa nói xong, Diệp Âm Trúc hai tay nâng kiếm đưa đến trước mặt Hải Dương, hai mắt mất đi thần thái ấy của hắn hướng về mặt Hải Dương.
Tứ đại thần thú và An Nhã trên mặt đều toát ra một tia mỉm cười vui vẻ.
Lan Như Tuyết thấp giọng nói bên tai Diệp Ly:
“Thanh niên bây giờ, thật sự là trực tiếp a! Ngươi xem Âm Trúc hắn lãng mạn biết bao. Lúc trước khi ngươi theo đuổi ta, thật là không bằng hắn.”
Diệp Ly cười khổ nói:
“Ta nếu như có bản lĩnh như Âm Trúc này, còn có thể để cho lão thái bà ngươi và ta chia lìa nhiều năm như vậy sao?”
Lan Như Tuyết nguýt mắt một cái:
“Ta già lão lắm sao?”
“Này, không, ngươi biết ta không có cái... ý tứ đó. Vả lại huống chi, ngươi cho dù già đi nữa, ta đây suốt cả đời không phải cũng chỉ có ngươi một lão bà như vậy. Hôm nay ngày đại hỉ của tôn tử, ngươi đừng tìm ta tranh cãi, thế nào?”
Lan Như Tuyết lườm Diệp Ly một cái, nhưng cũng không có nói gì thêm nữa.
Diệp Âm Trúc không có nghe được câu trả lời của Hải Dương, không nhịn được có chút lo lắng.
“Hải Dương, chẳng lẽ muội không muốn gả cho ta sao?”
Hải Dương lúc này mới dần dần từ trong rung động hồi phục trở lại, nước mắt không nhịn được thuận theo gương mặt chảy xuôi xuống, hai tay nâng thanh Áo Cổ Tư Đô kiếm, tiếp nhận vào trong tay mình:
“Đồ ngốc, huynh sớm đã biết rồi, Hải Dương vĩnh viễn thuộc về Diệp Âm Trúc. Vĩnh viễn như thế. Vui vẻ lên đi. Vết thương của huynh còn chưa có lành.”
Đem Áo Cổ Tư Đô kiếm thu vào trong không gian giới chỉ, Hải Dương đỡ Diệp Âm Trúc từ trên mặt đất đứng dậy, đối với nàng mà nói, sính lễ là cái gì đi nữa căn bản vẫn không quan trọng, trọng yếu chính là, chính mình rốt cục sắp trở thành thê tử của hắn, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt xâm nhập vào toàn thân. Giờ phút này, một chút mất mát mang đến do sự gia nhập của Tô Lạp không còn lại một chút gì. Có thể trở thành thê tử của hắn, đã khiến cho cô gái xinh đẹp thiện lương này hoàn toàn thỏa mãn.
“Cám ơn Hải Dương muội. Từ trước tới nay, muội thủy chung giúp đỡ không rời xa ta, giúp đỡ cho ta tất cả mọi việc. Âm Trúc không nghĩ là đền đáp, ta chỉ có thể tại cuộc sống tương lai, dụng yêu thương chăm sóc muội nhiều hơn nữa để bồi hoàn.”
Hải Dương nức nở nói:
“Đừng nói nữa.” Rốt cuộc bất chấp ngượng ngùng, đột nhiên ngã nhào vào trong lòng ngực quen thuộc mà ấm áp ấy, lâu thật lâu không nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt mọi người đều không nhịn được lộ ra vẻ mỉm cười. Vị Minh Thái thượng trưởng lão ào ào nói:
“Việc này người làm mai mối ta coi như quyết định. Có thể vì Nữ Hoàng bệ hạ và Nhiếp Chính Vương điện hạ chủ trì hôn lễ, là vinh hiển lớn nhất cho ta lão già này. Điều này cũng sẽ trở thành thời đại hưng thịnh nhất cho Cầm Thành chúng ta.”
Tâm tình Hải Dương dần dần ổn định, thấp giọng nói bên tai Diệp Âm Trúc: “Vậy Tô Lạp muội muội đâu.”
Diệp Âm Trúc trong lòng đầy ấm áp, bất cứ lúc nào, Hải Dương đều là tốt bụng như vậy, đều là dễ dàng hiểu ý người khác như thế đấy.
Buông hai tay ôm Hải Dương trong lòng ra, Diệp Âm Trúc quay về hướng Tô Lạp, lại quỳ một gối xuống, trong tay xuất hiện một cái hộp gỗ kiểu dáng cổ xưa, một cổ khí tức sắc bén cường hãn chợt phóng ra, có thể hiện diện tại đây, không một ai không phải cường giả trong Cầm Thành, nhưng như trước cũng vì khí tức sắc bén này mà kinh hãi trong lòng.
“Tô Lạp, muội nguyện ý gả cho ta không? Dù rằng ta biết, cùng một lúc cưới muội và Hải Dương, đối với hai muội mà nói rất không công bình. nhưng tại trong lòng ta, thật sự không cách nào dứt bỏ bất cứ một ai trong các người. Ta chỉ có thể nói, dùng hết khả năng để yêu thương các người. Đáp ứng ta, được không? Cái gì trong hộp gỗ đó muội cũng biết. Là lúc trước tại trong Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, ta thắng được đúng là Thần Chi Thán Tức, ta dùng nó làm sính lễ. Vốn, ta sớm đã nghĩ mang nó tặng cho muội. Nhưng khi đó ta không biết muội chính là Hắc Phượng Hoàng, e ngại Thần Chi Thán Tức quá mức cường hãn làm tổn thương muội, bây giờ hiển nhiên không có vấn đề rồi.