Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không phải là ngươi, ngươi còn chưa có năng lực ghê gớm như vậy. Ngoài ra còn có ta, trước khi ngươi tới đây, chẳng phải ta là người thủ hộ đó sao? Nói một cách chuẩn xác, là ngươi cùng với ta, đem sinh mạng hòa vào năng lượng bên trong dòng suối, hoàn toàn hấp thu nó. Bây giờ, dòng suối này, nhiều nhất cũng chỉ xem như một dòng suối vĩnh viễn không cạn, đã hoàn toàn mất đi hiệu lực ban đầu rồi.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Tiểu Long Nữ, ngươi có thể nói cho ta biết, thực lực của ngươi bây giờ đạt đến cấp độ nào?

Tiểu Long Nữ nhíu mày:

- Nếu theo cách tính toán như của ngươi, ta hẳn là đã đạt tới giới hạn cuối cùng rồi, có thể là giới hạn mà ta vĩnh viễn cũng không cách nào đột phá qua được.

Diệp Âm Trúc hoảng sợ thốt lên:

- Thứ thần cấp cửu giai đỉnh phong?

Hắn rốt cục hiểu rõ, mình thua không oan chút nào. Đối mặt với cường giả bạch cấp đỉnh phong như vậy, kế thừa thần long huyết mạch, bản thân vẫn còn có cơ hội bắt đối phương đồng quy vu tận, mặc dù sử dụng siêu thần khí cũng vẫn bị Tiểu Long Nữ tay không áp chế. Thực lực của nàng ta quả thật cao siêu hơn mình tưởng tượng rất nhiều!

Tiểu Long Nữ nhìn Diệp Âm Trúc đang đứng ngây người, nói :

- Sớm muộn gì ngươi cũng đạt tới cảnh giới này thôi. Chỉ là nếu không thể đột phá một điểm giới hạn cuối cùng, hết thảy cũng là vô ích, vĩnh viễn cũng không đạt được lực lượng như người kia.

Diệp Âm Trúc biết rõ nàng nói người kia là ám chỉ Thần long vương, trước kia đã đột phá bình cảnh cuối cùng, đạt đến thần cấp. Nữ nhân trước mắt này hóa ra thực lực còn trên cả Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân, nàng ta hẳn cũng biết bản thân mình chính là cường giả mạnh nhất trên Đại lục hiện giờ.

- Chúng ta đi đâu bây giờ ?

Tiểu Long Nữ điềm nhiên hỏi

Diệp Âm Trúc quay đầu lại nhìn nàng. Hắn đột nhiên phát hiện, ánh mắt Tiểu Long Nữ có một chút hoang mang, thậm chí còn có điểm bất lực. Một vạn năm nay, nàng vẫn vẫn thủ hộ suối Sinh Mệnh, đi theo những nơi mà dòng suối Sinh Mệnh này đi qua, nhưng thủy chung lại chưa từng chính thức đặt chân ra ngoài xã hội một bước nào.

Có thể nói, cuộc sống của nàng trừ tu luyện cùng thủ hộ ra, tất thảy đều là cô đơn tịch mịch. Mặc dù ngoài mặt nàng lúc nào cũng lãnh đạm nhưng nội tâm hẳn nhiên cũng phải có chút bàng hoàng xúc động.

- Trước hết dừng lại đã.

Diệp Âm Trúc kéo tay áo Tiểu Long Nữ nói.

Tiểu Long Nữ liếc mắt nhìn hắn, dừng bước lại, tốc độ nàng đi nhìn rất thản nhiên nhưng thực ra mau lẹ vô cùng.

- Ta có truyền tống trận. Ta nghĩ lúc này chúng ta nên tới nơi đó trước đã. Sau đó, ta sẽ mang ngươi tới gặp Thần long vương.

Diệp Âm Trúc trong lòng đã có tính toán.

Tiểu Long Nữ cũng không nói thêm điều gì, vẻ mặt hết sức bình thản đứng chờ, Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không biết, nội tâm Tiểu Long Nữ bàng hoàng cũng là hắn chưa đoán hết được. Mặc dù nàng có thực lực gần như tuyệt đối, nhưng hiểu biết về thế giới bên ngoài của nàng thật sự là quá ít. Trong lòng nàng hiện nay đã mơ hồ đem Diệp Âm Trúc trở thành chỗ dựa tinh thần cho chính mình. Đương nhiên, với tính tình cao ngạo của Tiểu Long Nữ, sẽ không biểu hiện ra trên mặt.

Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong mắt Diệp Âm Trúc lóe ra ánh sáng nhu hòa. Với thực lực hiện giờ, hắn tất nhiên không cần vất vả tìm kiếm Ma pháp trận mà mình vẽ lúc trước. Ánh sáng xung quanh thân mình xuôi theo hai tay phóng xuống đất. Toàn bộ ma pháp trận hoàn thành cơ hồ trong thời gian chỉ vừa uống cạn chén trà.

Thủy tinh cầu màu tím huyền ảo từ Tu Di thần giới xuất hiện, trôi nổi lơ lửng trong không trung trước mặt Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ. Chứng kiến quả cầu thủy tinh này, mắt nàng lóe lên một tia sáng thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Diệp Âm Trúc phát hiện .

Trong lòng hắn nghĩ thầm, quả nhiên Thần long cũng như rồng thường, đều thích những vật sặc sỡ như vậy.

- Tiểu Long Nữ, ta thấy ngươi không có vũ khí, chi bằng để ta tặng cho ngươi một món đi. Như vậy cũng làm cho thực lực của ngươi tăng lên không ít đâu.

Vừa nói, Diệp Âm Trúc tháo Long Hồn Giới Chỉ trên ngón tay mình xuống. Vận dụng nguyên lực , mạnh mẽ chà mất ấn ký của linh hồn hắn khắc trên mặt nhẫn.

Bạch quang lại lóe lên, Long Hồn Giới chỉ đã khôi phục lại nguyên dạng Thần kiếm Nặc Khắc Hi như lúc đầu. Thân kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, toát lên quang mang màu nhũ bạc.

Tiểu Long Nữ đương nhiên nhận thức rõ thanh kiếm này, lúc nãy Diệp Âm Trúc sử dụng nó đã suýt nữa đồng quy vu tận cùng nàng.

Nàng nhíu mày:

- Thứ đồ này có mùi thằn lằn trên đó. Ta không thích. Nhìn qua chất liệu của nó. Hẳn là chế tạo từ sừng bò sát. Ngươi cứ giữ lại sử dụng đi.

Thằn lằn? Diệp Âm Trúc trong lòng không nhịn được cười. Nếu Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi còn sống, biết được người khác gọi hắn là thằn lằn, không biết hắn sẽ có cảm giác như thế nào?

Bất quá, trước mặt Thần long chân chính, loại Long tộc phương Tây này cũng chỉ là loài thằn lằn có cánh vĩ đại mà thôi. Chỉ có Ngân Long tộc có vẻ ngoài dễ coi hơn một chút.

Tiểu Long Nữ thấy DIệp Âm Trúc trầm ngâm không nói, tiếp tục:

- Làm sao ngươi biết ta không có vũ khí?

Vừa nói xong, cổ tay nàng rung một cái, kim quang lóe lên, một thanh trường kiếm màu vàng nhạt đã nằm trong tay.

Kiếm dài chừng ba thước, bề rộng khoảng hai tấc, hình thức đơn giản mà cổ kính, toàn thân đều làm từ cùng một chất liệu, nửa màu vàng nửa trong suốt.

Trên thân kiếm không hề có khí thế mạnh mẽ bộc phát nhưng lại có một cảm giác viên mãn hoàn hảo. Giống như Tiểu Long Nữ giảng giải cho Diệp Âm Trúc về vô cực và thái cực tương hợp sinh ra năng lượng kim sắc vừa rồi .

Nhìn thấy thanh trường kiếm kim sắc này, Diệp Âm Trúc không khỏi than thầm trong bụng. Cảm giác của hắn nhạy cảm thế nào, mới nhìn đã phát hiện thanh trường kiếm kim sắc này làm từ chất liệu tương tự như Thần kiếm Nặc Khắc Hi, có điều phải tốt hơn rất nhiều lần. Chất liệu này độc đáo đến mức ngay cả Diệp Âm Trúc cũng vô pháp phán đoán nó xuất xứ như thế nào và thuộc tính ra sao.

- Thần long cứ qua một ngàn năm, sừng trên đầu sẽ rớt ra, một lần nữa mọc lại sừng mới. Đây là ta dùng sừng của chính mình làm thành kiếm, cùng thân thể của ta kết hợp thì sẽ phát huy được uy lực cực đại.

Tiểu Long Nữ vừa nói vừa khẽ phẩy tay rung thân kiếm, một âm thanh trầm trầm tương tự tiếng long ngâm nhất thời phát ra.

Trong tiếng Long ngâm, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được Thần kiếm Nặc Khắc Hi trên tay mình đang run rẩy, ngay cả siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đang giấu trong ngực cũng xuất hiện một phần rung động.

Nếu như, lúc đầu nàng ta công kích mình không dùng tay không mà đổi bằng thanh kiếm này thì hậu quả sẽ như thế nào?

Thu hồi Thần kiếm Nặc Khắc Hi, Diệp Âm Trúc cũng không mang nó vào ngón tay mà đem thả vào Tu Di thần giới. Mặc dù Tiểu Long Nữ không nhận nhưng hắn trong lòng cũng không muốn sử dụng thanh kiếm này nữa.

Thông qua trận chiến cùng Tiểu Long Nữ, Diệp Âm Trúc giác ngộ rất nhiều điều. Hắn phát hiện, chuyên sâu vào một năng lực thì thực lực tăng hơn rất nhiều so với kiêm thêm nhiều món khác. Cầm mới là thứ mà hắn muốn chọn chính thức, cũng là binh khí có thể phát huy thực lực của Diệp Âm Trúc đến mức cường đại nhất.

Sau cuộc nói chuyện với Tiểu Long Nữ, hắn cũng thầm quyết định trong lòng: Cổ cầm, sau này sẽ là vũ khí công kích và phòng ngự duy nhất của chính mình.

Nguyên bản hắn vốn tưởng mình đã đạt đến đỉnh phong của cầm nghệ. Nhưng nhìn lại xem ra vẫn còn khoảng cách rất lớn, nhất là sau khi Tiểu Long Nữ dạy hắn sử dụng Thần long bổn nguyên.

- Ta bắt đầu truyền tống đây.

Diệp Âm Trúc hướng về Tiểu Long Nữ nói.

Kim quang lóe lên, thanh trường kiếm kim sắc chế tạo từ Thần long giác lẳng lặng biến mất. Tiểu Long Nữ vẫn đứng yên như cũ nhìn Diệp Âm Trúc.

Tử quang từ dưới chân từ từ dâng lên, Tiểu Long Nữ hai mắt nhắm lại, nàng lẳng lặng cảm thụ sự biến hóa của năng lượng xung quanh, sau một khắc bọn họ đã thông qua truyền tống trận thần kỳ này rời khỏi băng sâm, cũng là rời khỏi cực bắc hoang nguyên, chuyển tới một địa phương khác.

Hoàn cảnh chung quanh cũng ấm lên rất nhiều, so sánh với cực bắc hoang nguyên, nhiệt độ của nơi này thoải mái dễ chịu. Âm thanh ồn ào hỗn tạp xuất hiện trong phút chốc làm Tiểu Long Nữ có chút không thích ứng kịp, nàng nhíu mày một lần nữa, quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc.

- Nơi này là lãnh địa của ta.

Diệp Âm Trúc giải thích cho Tiểu Long Nữ. Hắn dựa vào không gian truyền tống trận, đem chính mình và Tiểu Long Nữ truyền thẳng đến Cầm Thành, vị trí chính xác là ngay trong sơn động của phủ lãnh chúa lâm thời.

- Hoan nghênh đến với Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc mỉm cười ưu nhã, hướng về Tiểu Long Nữ phất tay, ra dáng điệu chủ nhà mời khách.

Tiểu Long Nữ bình thản nói:

- Bắt đầu từ giờ, ngươi đi tới đâu ta đi theo đó. Ta cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Nếu ngươi không muốn người của ngươi bị thương tổn, tốt nhất bảo bọn họ đừng tới gần làm phiền ta.

Nhìn Tiểu Long Nữ với bộ dạng dọa người từ ngàn dặm, Diệp Âm Trúc cũng không lo lắng quá nhiều. Hắn biết, đây chỉ là phản ứng tự bảo hộ chính mình của nàng.

Cầm Thành, ta rốt cục cũng trở về. Đối mặt công kích của Tiểu Long Nữ, sống sót trong hoàn cảnh nguy hiểm, tắm suối Sinh Mệnh khôi phục lục cảm, tự bản thân nhờ đó cũng thu được ích lợi to lớn, thực lực tăng vọt làm cho Diệp Âm Trúc cảm thấy mình như có vẻ tái thế trùng sinh.

Khi con người kinh qua nguy hiểm cực độ, sau khi an toàn thoát khỏi, dễ dàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thư thái. Hiện giờ tâm tình của Diệp Âm Trúc chính là như vậy.

- Tiểu Long Nữ, nói cho ta biết, ta ngủ tại suối Sinh Mệnh mấy ngày rồi?

Diệp Âm Trúc trong khi rời khỏi phủ lãnh chúa, thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng câu trả lời của Tiểu Long Nữ quả thật làm hắn hoảng sợ vô cùng

- Mấy ngày? Ta không nhớ rõ nữa, đại khái khoảng chừng ba năm đó.

Tiểu Long Nữ nói rất thản nhiên nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc nổi lên sóng gió động trời.

- Cái gì?

Diệp Âm Trúc hô lên thất thanh, nhìn Tiểu Long Nữ, sắc mặt đại biến. Hắn không thể nào tưởng tượng được, mình đã chìm sâu vào một giấc ngủ dài những ba năm, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nên nhớ rằng, trước khi hắn đi, Tô Lạp cũng đã hoài thai mấy tháng. Nếu thật sự giấc ngủ kéo dài ba năm như vậy, chẳng phải con mình cũng đã hơn hai tuổi rồi hay sao ?

Loại cảm xúc lẫn lộn khó gọi tên này trào dâng trong nội tâm sâu thẳm của Diệp Âm Trúc. Khóe mắt hắn thậm chí đã hơi ướt. Xin lỗi, Tô Lạp, ta không ở bên cạnh nàng. Lúc nàng cần ta ở bên cạnh nhất thì ta lại không có mặt. Là ta có lỗi với nàng.

Trong tim kịch liệt rung động, thân thể Diệp Âm Trúc cũng theo đó mà run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK