Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm Trúc kinh ngạc cảm nhận tâm tình của Tử, trong khoảnh khắc nhận ra vị huynh đệ tốt nhất của mình ngữ khí có điểm thay đổi sang bông đùa. Diệp Âm Trúc lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình của Tử như vậy. Hắn trầm mặc trong chốc lát nói:

- Tử, người phải hứa với ta, nếu gặp nguy hiểm, trước tiên phải gọi ta đến bên cạnh ngươi, ngươi cũng biết, huynh đệ ta cùng một chỗ thì không có cái gì có khả năng ngăn cản được chúng ta cả.

Tử gật gật đầu:

- Được, ta hứa

Âm Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Còn nữa, ngươi lần này đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên cần phải có rất nhiều trợ lực. Nhân loại chiến sĩ ta sẽ tuyệt không cấp cho ngươi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ngươi đối với thú nhân. Nhưng Bỉ Mông cự thú quân đoàn ngươi phải mang đi, đó là căn bản để ngươi phát triển. Còn có mấy người Cách Lạp Tây Tư nữa, bọn họ đều đồ đằng của thú nhân tộc tam đại bộ lạc. Là thú nhân tộc tam đại đồ đằng và cũng là thực lực cường đại của bên mình, có bọn họ ở bên ngươi ta mới có thể hoàn toàn yên tâm. Tứ đại thần thú ở một chỗ, tại thế giới thú nhân không có người nào có khả năng giữ các ngươi được.

Tử nhíu mày nói:

- Nhưng bên cạnh ngươi cũng phải có người chứ, những cường giả trợ lực cho ngươi ta đều mang đi hết thì ngươi làm sao mà xử lý?

Diệp Âm Trúc cười cười:

- Ngươi nói gì vậy, khi ngươi gặp nguy hiểm ngươi có thể gọi ta về cạnh ngươi, chẳng lẽ lúc ta gặp nguy hiểm ta không thể gọi ngươi về sao? Càng huống chi, ngươi đừng quên, bên cạnh ta còn có Tử thần Long lang kỵ binh và Cầm Đế thập nhị nhạc phường, còn có Tô Lạp cùng tứ đại bộ binh, kỵ binh quân đoàn. Chẳng nhẽ lực lượng này không đủ để cho ta ở chỗ này kìm giữ thú nhân a. Nếu ta ngay cả điều này mà còn không làm được thì không xứng với hai chữ Cầm Đế. Yên tâm đi hảo huynh đệ của ta. Ta đợi tin tức tốt của ngươi, đến thời cơ, hai huynh đệ chúng ta trong ứng ngoài hợp nhất định thú nhân tam đại bộ lạc sẽ bị đánh bại.

Tử nhìn Diệp Âm Trúc, hắn biết nếu mình không đáp ứng, Diệp Âm Trúc nhất định sẽ theo mình đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên. Tình hình tại Cực Bắc Hoang Nguyên không thể biết trước được. So với Thánh Quang thành hiển nhiên là an toàn hơn rất nhiều. Âm Trúc nói cũng đúng, bây giờ Cầm Thành đã không phải như lúc mới bắt đầu phát triển, không phải là một Cầm Thành đơn thuần và kém cỏi nữa. Hơn nữa, thực lực của Diệp Âm Trúc cũng đủ để có thể tranh cao thấp với Cổ Đế. Quả thật chính mình cũng không cần phải lo lắng nhiều lắm:

- Được rồi, ta đáp ứng ngươi.

Diệp Âm Trúc lúc này mới nở nụ cười hài lòng:

- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ. Buổi tối hôm nay các ngươi xuất phát nhé? Ta nghĩ, Tang Thác Tư đại ca sẽ không phát động hôm nay, ngày mai nhất định sẽ đi cùng với các ngươi rời khỏi pháo đài Lôi Thần chùy. Ngươi cần phải đến pháo đài Sở La Môn nắm tin tức trước khi cứu tộc nhân của ngươi. Ta cũng không thể cùng ngươi hoàn thành công việc thống nhất Thú Nhân tộc nhưng ta sẽ đưa ngươi cùng bọn Cách Lạp Tây Tư đến nơi gân pháo đài Sở La Môn nhất, địa phương mà trước kia Ải Nhân tộc đã ở. Từ nơi đó xuất phát có thể giảm được rất nhiều thời gian.

Tử có chút kinh ngạc nhìn hắn.

- Hóa ra là như vậy, khó trách ngươi muốn cho đại ca ta phát động trước. Hóa ra ngươi đã chuẩn bị kế hoạch sẵn. Tốt lắm, ta phải đi chuẩn bị một chút, kêu bọn Cách Lạp Tây Tư sẵn sàng xuất phát.

Nói xong Tử đi nhanh ra phía ngoài

- Tử

Diệp Âm Trúc đột nhiên gọi giật lại

Tử quay người lại hỏi

- Có chuyện gì quan trọng nữa sao?

Diệp Âm Trúc trịnh trọng nói

- Tử ! Nếu ngươi thật sự gặp nguy hiểm, nhất định phải cho ta biết. Cho dù là dấu hiệu nguy hiểm cũng phải gọi ta. Bằng vào truyền tống trận, ta có thể đem ngươi cùng Bỉ Mông quân đoàn trở về. Ngươi có hiểu không, ta không thể để mất huynh đệ ngươi được.

Tử nắm chặt tay, cố nén nước mắt chảy xuống.

-Ta cũng vậy

Nói xong hắn đi thật nhanh ra ngoài, không dám quay đầu lại vì sợ chính mình không nhịn được sẽ đáp ứng để cho Diệp Âm Trúc cùng đi. Từ lúc rời khỏi Bích Không Hải, đại bộ phận thời gian Tử cùng Diệp Âm Trúc đều ở cùng một chỗ, nhất là khi đối mặt nguy hiểm, càng đồng lòng, phối hợp rất ăn ý khi đối mặt với địch nhân cường đại. Tình huynh đệ đã được tôi luyện và kiểm nghiệm bằng máu qua vô số lần sinh tử tồn vong. Nhìn Tử rời đi, Diệp Am Trúc tự nhiên có một chút mất mát, lẳng lặng ngồi trên ghế trầm tư. Tô Lạp lẳng lặng đi đến phía sau nhẹ nhàng nắm lấy bả vai hắn, Hải Dương cũng đi đến bên Diệp Âm Trúc

- Đừng quá lo lắng. Đây là việc tất yếu Tử phải làm. Chúng ta chỉ có chúc phúc và ủng hộ hắn thôi. Âm Trúc, chàng đã làm hết sức rồi, chàng nói rất đúng, không phải bất kỳ lúc nào chúng ta cũng đều có năng lực gọi Tử trở về sao.

Diệp Âm Trúc một tay cầm lấy tay Tô Lạp đang đặt ở đầu vai của mình,tay kia cầm lấy tay Hải Dương:

- Nàng nói những lời này ta đều biết, nhưng trong lòng ta vẫn có chút lo lắng. Có lẽ đây là quan tâm quá sẽ sinh ra lo sợ chăng? Trong lòng ta, Tử đã trở thành ruột thịt, ta không có huynh đệ tỷ muội, hắn giống như thân huynh trưởng của ta.

Tô Lạp nói:

- Âm Trúc, Tử nói rất đúng, trợ giúp hắn đâu nhất thiết phải ở bên cạnh hắn, muốn để hắn ở Cực Bắc Hoang Nguyên ít áp lực, chúng ta ở đây sẽ tạo cho Lôi Thần bộ lạc phiền toái cực lớn, để lo lắng của chàng biến thành động lực, chúng ta cùng nhau hướng tới pháo đài Lôi Thần Chùy phát động tấn công đi. Cho dù không thể chiến thắng bọn chúng nhưng cũng để cho pháo đài Lôi Thần Chùy không dám coi thường vọng động nữa. Biết rõ Cực Bắc Hoang Nguyên rối loạn cũng không dám điều người ứng cứu.

Về nhãn quang chiến lược, Hải Dương tự nhiên còn xa mới bằng được Tô Lạp. Nghe Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc nhất thời trong lòng giảm bớt vài phần áp lực, chậm rãi gật đầu, thần sắc đã giãn ra, khí tức thêm phần lãnh lệ.

Canh ba nửa đêm, bên trong Thánh Quang Thành, một nhóm người cao lớn đã tập kết xong đội ngũ. Đứng đầu đội ngũ là ba gã nam nhân cực kỳ cao lớn. Bên cạnh bọn họ còn có hai tiểu cô nương có hai cánh kim ngân, tổ hợp như vậy nhìn qua thật sự cũng có chút quái dị. Diệp Âm Trúc cùng hai vị thê tử đi đến nơi này trong khi Bỉ Mông quân đoàn đã chỉnh trang đang đứng đợi. Cầm Thành đã ra tạo khải giáp đặc biệt dành cho bọn họ.Một khí tức mạnh mẽ đập vào mặt, phía trước chính là tứ đại thần thú. Tử hướng tới Diệp Âm Trúc gật gật đầu:

- Chúng ta xuất phát thôi.

- Ba ba, ba ba, con không muốn rời khỏi người đâu.

Thiểm nhào vào ngực Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài phiêu dật của Thiểm ôn nhu nói:

- Thiểm nhi ngoan, con và Lôi nhớ nghe lời Tử bá bá, tới Cực Bắc Hoang Nguyên nhất định phải chú ý bảo vệ mình cho tốt. Đợi mọi chuyện kết thúc, Tử bá bá sẽ mang bọn con trở về.

Tử nói:

- Âm Trúc, hay là để Thiểm và Lôi ở lại đi.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu:

- Không được, bọn chúng nhất định phải đi theo ngươi. Tứ đại thần thú phải là một thể. Thiếu mất Kim Giáp Cấm Trùng, đối với các bộ lạc thú nhân uy hiếp sẽ bị giảm bớt rất nhiều. Thiểm và Lôi mặc dù đã biến dị, nhưng năng lực Kim Giáp Cấm Trùng của bọn chúng vẫn giữ nguyên, hơn nữa bọn chúng còn có năng lực biến hình, tùy thời có thể biến đổi lại hình dáng vốn có. Là đồ đằng của Sở La Môn, chuyến này đến Sở La Môn còn phải nhờ vào sự trợ giúp rất nhiều của bọn chúng.

Tử nhìn về phía Thiểm, Lôi:

- Các ngươi có nguyện ý cùng bá bá đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên không?

Lôi có chút rụt rè:

- Ba ba muốn chúng con đi thì chúng con phải đi. Tử bá bá, chúng con sẽ ngoan ngoãn.

Tử thần sắc có phần ôn nhu, giữ lấy Lôi nói:

- Yên tâm đi, chỉ cầm Tử bá bá còn sống, nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho các con thật tốt. Âm Trúc, chúng ta xuất phát thôi.

Khắc hoạ ma pháp trận đối với Diệp Âm Trúc mà nói thật sự đã quá dễ dàng, dựa vào Sinh mệnh bảo thạch cùng tinh thần lực cường đại của mình, toàn bộ Bỉ Mông quân đoàn và tứ đại thần thú chỉ cần một lần truyền tống là đến đựơc mục tiêu. Nưong theo ánh sáng tím, tại ma pháp trận truyền tống thần kỳ của Cầm Đế, quân đoàn Bỉ Mông cự thú lặng lẽ rời khỏi Thánh Quang Thành. Khi bọn họ tái xuất hiện, đã tới bên trong của Cực Bắc Hoang Nguyên. Diệp Âm Trúc nắm chặt bàn tay của Tử lặng im một lúc mới buông ra. Lúc đó Tử mới hạ lệnh toàn quân xuất phát. Minh lướt qua bên người Diệp Âm Trúc, nhét vào tay hắn một kiện đồ vật, thấp giọng nói:

- Cầm Đế đại nhân, giữ lấy vật này để đối phó với pháo đài Lôi Thần Chuỳ. Nó có thể hạn chế một chút lực lượng của Cổ Đế. Ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp mặt.

Đoàn người của Tử nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Cảm thụ từng trận gió lạnh ào đến, Diệp Âm Trúc hít sâu một ngụm khẩu khí, điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, trong tay nắm chặt một vật nhọn hai đầu, chính là Lôi Thần chuỳ. Tử quang lại hiện lên, thân thể Diệp Âm Trúc lẳng lặng biến mất phía trên sườn đồi. Đang đi, Tử chợt dừng lại, quay đầu hướng đến phía ánh sáng màu tím phát lên, siết chặt nắm tay:

- Âm Trúc, yên tâm đi, ta nhất định sẽ thành công.

Trong đêm, thú nhân tam đại bộ lạc đều mờ mịt không biết rằng vận mệnh Cực Bắc Hoang Nguyên bắt đầu thay đổi kể từ buổi tối ngày hôm nay.

Vào buổi sáng ngày thứ hai, Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đi tới phủ đệ của Diệp Âm Trúc bái phỏng. Diệp Âm Trúc tiếp đón vị nguyên soái này tại phòng khách.

- Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, người khoẻ không? Ta chính là đang muốn đi tìm ngài đây.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nghênh đón. Mã Nhĩ Đế Ni sắc mặt có chút không vui nhíu mày nói:

- Cầm Đế đại nhân, ta nhớ rõ ngày hôm qua tại bữa tiệc ngươi đã từng đáp ứng ta, Chiến Tranh Cự Thú có thể tự quyết định đi hay ở. Nhưng sáng nay ta chợt nghe kẻ dưới hồi báo, Chiến Tranh Cự Thú biến mất, cùng với hắn còn có cả Bỉ Mông cự thú quân đoàn. Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK