Âm Trúc vỗ vỗ bả vai của Tử, ý bảo Tử thả hắn xuống. Tử tập trung toàn bộ tinh thần cũng không phát hiện chung quanh còn có động tĩnh gì khác, nhưng luồng áp lực vô hình lại nói cho hắn biết, ở chỗ này tuyệt đối không chỉ có một mình Ai Thác Áo.
Không biết Ai Thác Áo hội trưởng tìm huynh đệ chúng ta có chuyện gì?
Diệp Âm Trúc tiến lên một bước, đứng ở Tử bên người. Lúc này hắn cũng âm thầm lo lắng, khả năng chiến đấu của Tử mặc dù không kém, nhưng trong trận chiến của với Cổ Đế hắn ít nhất cũng tổn hao bảy thành đấu khí. Hơn nửa, đã không có lực tái chiến, một khi động thủ, rất có thể sẽ thêm phiền toái cho Tử. Cho dù chính mình có huyết mạch Tử tinh bỉ mông, tốc độ khôi phục rất nhanh, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không hồi phục được bao nhiêu. Bây giờ hắn lo lắng nhất cũng không phải là Ai Thác Áo trước mắt, mà là một khi bị Ai Thác Áo dây dưa thì quân đội thú nhân sẽ đến kịp.
Ai Thác Áo mỉm cười, nói:
Đương nhiên là mời hai làm khách quý rồi. Lần này sau khi lấy được kim từ tay hai vị, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy khoản đãi nhị vị không được chu đáo lắm. Thành tâm muốn mời các ngài đến Lôi Thần thương hội làm khách nhân tôn quý nhất của chúng ta.
Diệp Âm Trúc lại tiến lên một bước, từ bên cạnh đi tới trước người Tữ, hai tay để sau lưng, giống như bươm bướm xuyên hoa không ngừng biến hóa các loại thủ thể hướng về phía Tử, lại thông qua linh hồn liên hệ của hai người, giúp Tử hiểu được rõ ràng ý tứ của hắn
Vừa tạo thành thủ thế, hắn vừa nói với Ai Thác Áo:
Nếu ta không đi. Hội trưởng sẽ làm như thế nào?
Ai Thác Áo cười âm âm,
Nếu không được vậy chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn đặc thù ‘mời’ hai vị đi. Động thủ!
Theo một tiếng quát lạnh, thân thể Ai Thác Áo đột nhiên ngừng lại, một tầng sương khói màu đen từ trên người hắn bốc lên, cả người cũng tràn ngập khí tức âm lãnh, thân hình chợt lóe nhảy vào không trung, một đạo lãnh điện màu đen, chém xuống đầu Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc bất động, tại nhưng Tử ở sau lưng hắn lại lui về sau trong nháy mắt, cùng lúc khi Ai Thác Áo phát động công kích, bốn đạo bóng đen không một tiếng động xuất hiện ở những vị trí trọng yếu nhất, giống như độc xà đánh về phía hai người.
Đối mặt với công kích của Ai Thác Áo, nếu ở trong trạng thái bình thường, Diệp Âm Trúc tuyệt đối sẽ ngạnh đấu với hắn, nhưng bây giờ thì không được, thân thể bị thương không cho phép hắn ngạnh đấu, dưới chân chợt di động, thân thể chẳng những không lui mà ngược lại còn tiến lên phía trước, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Tử. Theo cước bộ hư ảo của hắn, trong không gian nhỏ hẹp chỉ lưu lại đạo tàn ảnh, né khỏi công kích của Ai Thác Áo.
Lúc này trên mặt Ai Thác Áo lộ ra khí tức âm lãnh, đấu khí tử tịch mà trầm ngưng mang theo quang thải màu lam nhàn nhạt, ám nguyên tố đấu khí lam cấp trung giai phóng thích ra, có tác dụng trì trệ và mang theo nguyên tố ba động hủ thực làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó chịu.
Đấu khi đạt tới tử cấp sẽ sinh ra trường lực, giống như Cổ Đế vậy, đấu khí càng mạnh, phạm vi và cường độ khống chế của trường lực cũng càng lớn. Ai Thác Áo hiển nhiên vẫn chưa thể làm được như thế, cho nên thân thể của hắn và Diệp Âm Trúc trượt qua nhau, tế kiếm màu đen trên tay cũng không mang đến thương tổn gì cho Diệp Âm Trúc.
Ai Thác Áo trong lòng không sợ mà còn cảm thấy mừng, hắn muốn bắt chính là Diệp Âm Trúc và Tử hai người, nếu tách hai người ra, một kích nhất phá hiển nhiên biện pháp tốt nhất. Vừa rồi nhìn thấy Tử cõng Diệp Âm Trúc trên lưng hắn đã nhận thấy Diệp Âm Trúc đã bị thương, bị Diệp Âm Trúc thoát khỏi một kiếm, hắn lập tức phát ra một tiếng rít, thân thể giống như một đoàn long quyển màu đen, hướng về phía Diệp Âm Trúc với tốc độ cực nhanh, tế kiếm màu đen trong tay giống như độc xà đâm vào sau lưng Diệp Âm Trúc. Bốn đạo thân ảnh mới xuất hiện cũng chia làm hai đạo đi theo giúp Ai Thác Áo, cùng nhau đánh về phía Diệp Âm Trúc.
Cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng, trên mặt Diệp Âm Trúc toát ra một nụ cười nhàn nhạt, bất quá hắn đang quay lưng lại cho nên không ai có thể thấy được nụ cười của hắn.
Diệp Âm Trúc bị thương nên tốc độ quả nhiên đã chậm hơn nhiều, hắn thậm ngay cả cơ hội xoay người cũng không có, thanh tế kiếm mang theo đấu khí màu ám lam Ai Thác Áo đã đến gần sát sau lưng hắn, chỉ cần phát đấu khí ra lập tức có thể đánh trúng hắn.
Trong nháy mắt này, Ai Thác Áo đột nhiên phát hiện thân ảnh của Diệp Âm Trúc trước mặt đã biến mất, một kiếm súc thế đánh vào hư không, theo hắn nhi|mà tới hai đạo bóng đen kia cũng xuyên qua vị trí của Diệp Âm Trúc vừa rồi, tất cả công kích đều rơi vào hư không.
Không có khả năng. Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Ai Thác Áo. không nói loại cao cấp ma pháp thuấn di trong nháy mắt này cho dù là tử cấp đại ma đạo sư không gian hệ cũng khó lòng thi triển, đây lại là Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, trong yếu tắc không thể sử dụng ma pháp nguyên tố a! Nhưng Diệp Âm Trúc thật sự biến mất trước mắt, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Thất thanh ông minh cơ hồ vang lên cùng một lúc sau lưng Ai Thác Áo, hắn nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy bảy đạo quang ảnh màu vàng xuất hiện trước người Tử, vội chạy tới ngăn cản hai đạo bóng đen trước đó đã tiến tới công kích Tử. Thân ảnh bị mình công kích trước đây hiện ra mờ ảo trong thân thể cao lớn của Tử giống như kỳ tích. Cổ cầm ông minh trong nháy mắt, ngay cả động tác của hắn cũng bị kiềm hãm, bốn đạo hư ảnh cũng đồng thời dừng lại một chút.
Đúng vậy, đúng là Diệp Âm Trúc
Thất âm liên bạo, hơn nữa còn có thất nhận tề phát. Bảy dây đàn của Phi Bộc Liên Châu cầm trong lòng khẽ run lên, bảy đạo âm nhận trong sát na năm đạo thân ảnh của mấy người Ai Thác Áo khẽ dừng lại cũng đã tìm tới đối thủ.
Cao tần âm nhận, hơn nữa là cao tần âm nhận lam cấp a! Phối hợp với thất âm liên bạo, dựa vào tốc độ của chúng, muốn né tránh là chuyện không thể. Ai Thác Áo cố gắng tách Tử và Diệp Âm Trúc ra, Diệp Âm Trúc bọn họ sao lại không thử tách bọn họ ra?
Ngay khi Ai Thác Áo vừa ra hiện thì chung quanh đã sinh ra áp lực thật lớn làm cho Diệp Âm Trúc và Tử biết, đối thủ sắp đối mặt tuyết đốt không dễ giải quyết. Cho nên, Diệp Âm Trúc thông qua thủ thế diễn đạt cho Tử hiểu phương thức chiến đấu mình nghĩ ra.
Đồng đẳng bổn mạng khế ước triệu hoán thì không cần ma pháp nguyên tố, hiệu quả triệu hoán trong nháy mắt cũng khác biệt so với thuấn di lắm. Sau khi trở về từ băng quyển, trên đường đi tới Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc, Diệp Âm Trúc và Tử đã phát hiện sau khi Tử tử vong và được sinh mệnh lực của Diệp Âm Trúc trọng tố, hai người triệu hoán so với trước kia dễ dàng hơn rất nhiều, không còn bị hạn chế nữa, cho dù đang chiến đấu vẫn có thể triệu hoán lẫn nhau. Điểm này Diệp Âm Trúc cũng vừa nghĩ đến khi đột nhiên bị ngộ tập.
Một đạo quang mang màu ám lam từ trên người một bóng đen mà Diệp Âm Trúc chọn là mục tiêu bộc phát, khí tức hắc ám mãnh liệt bám vào trên tế kiếm màu đen cơ hồ giống y như của Ai Thác Áo, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, tinh thần lực của đạo thân ảnh màu đen này cũng rất mạnh, ngay cả thất âm liên bạo của mình cũng chỉ làm hắn trì trệ trong nháy mắt mà thôi. Mặc dù bạo âm là thuần phát, so với cấp bậc ma pháp của Diệp Âm Trúc thì thấp hơn ba cấp, nhưng Phi Bộc Liên Châu cầm chính là thần khí a! Bởi vậy có thể thấy được thực lực của bốn đạo bóng đen trước mắt bá đạo đến mức nào.
Thất thanh ông minh tiếp liên vang lên, tinh thần lực của đối thủ mạnh hơn so với dự đoán của Diệp Âm Trúc, mà cao tần âm nhận của Diệp Âm Trúc cũng vượt qua phán đoán của đối thủ. Màu vàng đậm chính là ngụy trang tốt nhất cho âm nhận. Nó bao hàm cả tinh thần lực và đấu khí của Diệp Âm Trúc, trải qua cao tần chấn động sinh ra công kích cơ hồ là một kích toàn lực của Diệp Âm Trúc rồi, nếu không phải đấu khí của hắn đã yếu đi rất nhiều, uy lực của thất nhận liên châu này có thể còn mạnh hơn rất nhiều.
Kêu lên một tiếng đau đớn, bóng đen trong nháy mắt bạo thối, toàn thân tản ra một tầng hắc khí, tế kiếm trong tay đã bị cao tần âm nhận chấn thành mảnh nhỏ, ngay cả cánh tay phải của hắn cũng rơi trên mặt đất.
Thì ra khi bóng đen cảm giác được không thể nào chống cự bảy đạo âm nhận, dĩ nhiên hắn cũng không đứng yên, đem toàn bộ đấu khí quán nhập trong tay phải, dùng cánh tay chặn lấy một kích cuối cùng, lúc này mới có thể chạy trốn. Nhưng hắn quên một điểm, lúc này hắn đối mặt không chỉ có Diệp Âm Trúc mà còn có một Tử.
Nắm tay của Tử cơ hồ xuất phát cùng một lúc với âm nhận, nương theo bước chân bước tới của hắn lập tức bắn ra, thậm chí không có đi để ý tới một đạo bóng đen bên cạnh. Chỉ có chính thức giải quyết một địch nhân mới có thể làm cho thực lực của đối thủ giảm xuống. Bất luận tốc độ của bóng đen có nhanh đến mức nào, nỗi đau khi đột nhiên mất đi cánh tay làm hắn căn bản không thể có phản ứng đúng lần thứ hai.
Ai Thác Áo đã phản ứng lại, kêu to một tiếng, cùng hai đồng bạn dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía Diệp Âm Trúc và Tử. Nhưng lúc này hắn đã không kịp làm gì rồi. Nắm tay của Tử tinh bỉ mông sẽ chờ ngươi sao?
Quang huy màu tím chợt lóe qua, thần kỳ là không có bất cứ âm thanh gì vang lên nhưng bóng đen mất đi cánh tay phải này đã biến thành màu tím, toàn thân đều bao phủ một tầng kết tinh màu tím mờ mờ.
Âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên sau một khắc, còn lại chỉ còn bụi phấn màu tím, năm người tràn ngập khí tức tử tịch nhất thời trở thành bốn người.
Phun ra một ngụm máu tươi, đầu vai Diệp Âm Trúc lay động một chút, toàn lực phát động âm nhận công kích đã động đến thương thế của hắn, đạo bóng đen còn lại vốn đang công kích về phía Tữ thì thấy đồng bạn của mình chết dưới nắm tay của Tử, Không biết có phải là thói quen hay là cảm giác được đây là cơ hội tốt nhất công kích Diệp Âm Trúc, cái chết của đồng bọn cũng không làm tâm tình hắn có chút ba động, tế kiếm màu đen giống như độc xà bỏ qua bóng lưng của Tử, mang theo khí tức điểm tinh nhàn nhạt đâm tới trái tim của Diệp Âm Trúc. Không cần hỏi cũng biết trên tế kiếm còn có kịch độc phụ gia.
Trái tim và đại não, chính là hai chỗ trí mạng nhất của con người. Đại não còn có đầu lâu bảo vệ, tương đối cứng rắn một chút, còn trái tim thì yếu ớt hơn nhiều. Là một sát thủ cường đại mà tĩnh táo, trái tim bình thường đều là lựa chọn đầu tiên của bọn họ.
Nhìn thấy tế kiếm của đối phương đâm tới, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc lúc này mới phát ra tác dụng trọng yếu, mặc dù đấu khí tiêu hao nghiêm trọng, lại vừa mới dùng sức động đến vết thương làm kinh mạch trong cơ thể càng thêm đau đớn, nhưng đại não của hắn dưới sự thủ hộ của tâm linh tại cực kỳ tĩnh táo. Tinh thần lực cường đại giúp hắn có nắm rõ từng chi tiết tĩ mĩ của trận đánh này, nhìn thấy tế kiếm màu đen giống như ảo ảnh hướng về phía mình, hắn lập tức phán đoán ra phương vị mà đối phương định đâm tới.