- Một nghìn ba trăm vạn kim tệ. vị khách số hai trăm chín sau.
Nguyệt Huy tố giá.
Diệp Âm Trúc nhìn về phía La Lan đang bận rộn, trong lòng đối với gia tộc Tử La Lan gia tộc này không khỏi vô cùng kính nể, lúc này đã báo lên giá một nghìn bốn trăm vạn kim tệ a. Mà Áo Lợi Duy Lạp cùng La Lan ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Giá này thật sự đã ở trên trời rồi. Nhưng thật ra hắn đâu biết rằng, tại Mễ Lan đế quốc thì Tử La Lan là hùng mạnh nhất trong tam đại gia tộc.
Đầu tiên, Tử La Lan gia tộc có Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái cùng Mã Đặc Lạp đại ma đạo sư hiện tại chấn nhiếp đứng tại vị trí đầu của tam đại gia tộc. Đồng thời Tử La Lan gia tộc cũng là gia tộc cổ xưa nhất của Mễ Lan đế quốc, thậm chí ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni cũng không thể nắm rõ được sản nghiệp của gia tộc mình thật sự là bao nhiêu. Chỉ riêng Tử la lan dong binh đoàn đã là S cấp siêu cấp dong binh đoàn, hàng năm mang đến cho gia tộc lợi nhuận vượt qua năm ngàn vạn kim tệ. Cho dù nói họ là Long Khi Nỗ Tư đại lục đệ nhất gia tộc thì cũng không có gì quá đáng. Bất kể là thành thiên tài Áo Lợi Duy Lạp hoặc là La Lan, thành viên được sủng ái nhất thì việc sử dụng kim tệ cũng rất ít bị hạn chế, đặc biệt khi cần phải dùng tiền để mua một đồ gì đó quan trọng, bọn họ đều ra tay không chút do dự. So với kim tệ thì khải giáp hoặc ma pháp vật phẩm mới là những thứ họ ưu thích nhất.
Nguyệt Huy có chút bắc đắc dĩ. Một nghìn bốn trăm vạn kim tệ này đã quá cực hạn mà hắn có thể chấp nhận. Hơn tất cả, thực sự hắn cũng không phải là phong hệ ma pháp sư, đấu giá thi thể Cự Phong Mãng Vương chỉ là muốn bán lại cho phó hội trưởng Mã Đặc Lạp Kì để có tiền hỗ trợ cho sản nghiệp lớn của Nguyệt Huy gia tộc, quả là cũng không dễ dàng. Hắn vốn chuyên về nghiên cứu ma pháp, giờ nói về khả năng kiếm tiền đương nhiên là khó mà am hiểu sâu sắc. Vị khách thứ tám mươi tám hiển nhiên không có ý định buông tha, biết rằng nếu tăng giá sẽ chỉ mang đến chút phiền phức cho đối phương mà thôi. Tuy nhiên là ma pháp sư công hội hội trưởng, hắn hiển nhiên không phải là loại người dễ xúc động.
- Một ngàn bốn trăm vạn kim tệ lần ba, chúc mừng ngươi vị khách số tám mươi tám.
Thanh âm Giáng Châu vừa phát ra, kiện đấu giá thứ hai đã trở thành vật của Tử La Lan gia tộc.
- Thắng lợi rồi!
La Lan xuất ra một tư thế đắc ý thắng lợi tựa hồ như một ngàn bốn trăm vạn kim tệ chẳng là gì cả.
Diệp Âm Trúc đếm nhẩm, chín trăm vạn cộng với một ngàn bốn trăm vạn kim tệ. Cho dù giảm đi thủ tục phí, cũng đã có hơn hai ngàn vạn thu vào. Huống chi còn có kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, xem ra Cầm thành trong vài năm nữa kể cũng không cần phải lo về kinh tế. Có thể toàn lực phát triển.
- Diệp Âm Trúc, ngươi cười khúc khích cái gì vậy?
La Lan nhìn một bên thấy Diệp Âm Trúc hồ đồ ngẩn người, không khỏi nhịn được tò mò hỏi.
- A, à không, không có gì.
Diệp Âm Trúc tự nhủ rằng mình mà tự làm đấu giá sẽ không thể được tốt như thế này.
Cũng giống như Phong Mãng Vương, cũng là một thi thể của ma thú, đó chính là Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương mà Diệp Âm Trúc đã từng thu được tại băng sâm. Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương so với Phong Quyển Mãng Vương còn trân quý hơn. Ngoài thuộc tính toàn thân băng hàn, ngoài ra còn có cả thuộc tính phong hệ. Thêm vào đó là đôi Kiếm Xỉ trân quý của nó vẫn còn nguyên vẹn, có thể nói là nguyên liệu chế tác ma pháp trân quý tốt nhất.
Sau khi Giáng Châu tác động rất nhanh phiên đấu giá đi vào cao trào. Giống như lời Áo Lợi Duy đã nói, mọi người tuy có chút yếu kém hơn Tử La Lan gia tộc, nhưng tuyệt không phải vì vậy mà thiếu cạnh tranh. Phiên đấu giá dần trở về cuộc đua song mã giữa khách nhân thứ tám tám và hai trăm chín sáu.
- Hai ngàn vạn kim tệ, vị khách thứ hai trăm chín sáu tố giá, có ai trả cao hơn không?
Thanh âm Giáng Châu tràn ngập kinh ngạc. Cả đêm đấu giá vượt qua bốn ngàn kim tệ. Cho dù tại những phòng đấu giá tại Mễ Lan cũng quả là hiếm thấy.
- Quên đi.
Áo Lợi Duy Lạp kéo muội muội lại, không cho La Lan tiếp tục tăng giá. Hôm nay bọn họ đã tiêu rất nhiều tiền, cho dù gia tộc có vô số kim tệ, nhưng cũng tựu chung là có giới hạn. Được phong thuộc tính của Phong Quyển Mãng Vương linh thể, lại được một đầu Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương cũng chưa chắc đã tốt hơn. Dù sao, thuần phong thuộc tính của Mãng Vương linh thể mới chính hợp với Nhị gia gia Mã Đặc Lạp Kỳ của họ.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần đầu tiên.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần thứ hai.
- Hai ngàn vạn kim tệ, lần thứ ba. Bán. Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương linh thể thuộc về khách nhân số hai trăm chín sáu.
Nguyệt Huy sờ trên đầu đầy mô hôi lạnh, bán rồi. Hai ngàn vạn kim tệ, song thuộc tính kim của của Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương linh thể được mua ở giá này có thể là nói là quá cao rồi. Tiếc là không có tinh hạch, nếu không chừng, cũng có thể đạt được giá gấp hai thế này. Dù sao thân thể của cửu cấp ma thú chính là vô giá. Cho dù đạt đến tử cấp cường giả cũng có mấy người sử dụng được cửu cấp ma thú thi thể để chế tạo thành ma pháp vật phẩm.
Tại phiên đấu giá, nụ cười Giáng Châu tràn đầy mị hoặc đã kết thúc. Áo Lợi Duy Lạp huynh đệ vì muốn đi thu thập chiến lợi phẩm của họ, chỉ có thể tạm thời cáo từ Diệp Âm Trúc. Mà Diệp Âm Trúc cũng đang chuẩn bị đi thu hoạch thành quả đạt được hôm nay.
- Chào ngài, Diệp tiên sinh xin mời theo ta.
Một phục vụ viên xinh đẹp tiến lên nói với Diệp Âm Trúc, lúc này vừa mới chia tay hai huynh muội Áo Lợi Duy Lạp. Theo sự hướng dẫn của nàng, Diệp Âm Trúc đi tới hậu phòng của phiên đấu giá, và cũng chính là căn phòng đặc biệt.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, nơi này dĩ nhiên có bốn gã lam cấp chiên sĩ canh giữ, mà bên trong trang hoàng lại vô cùng đơn giản.
- Diệp tiên sinh xin mời chờ, chúng tôi lập tức đưa kim tệ của phiên đấu giá lên.
Diệp Âm Trúc tịnh không phải ngồi chờ quá lâu, nhưng khi hắn thấy hình dáng người đi vào thì không khỏi có phần kinh hãi. Không phải phục vụ viên, mà là một gương mặt vô cùng quen thuộc, Cũng chính là người một thân mị lực cùng với ngữ ngôn đầy nghệ thuật, đặt lệnh đấu giá, nữ nhân vô cùng xinh đẹp chủ trì Giáng Châu.
Khoảng cách giáp mặt ngày càng gần, nhìn bộ ngực ba đào ngày càng thêm chân thật. Thật may, Diệp Âm Trúc dưới sự hấp lực cường đại của nàng, hắn cũng đã gặp qua rất nhiều người đẹp cùng với giờ lại nghĩ về Tử La Lan gia tộc, cũng không quá chú ý đến mĩ nữ trước mặt.
Giáng Châu thấy Diệp Âm Trúc, cũng đồng dạng kinh hãi, nàng thật không nghĩ đến người sở hữu ba kiện vật phẩm đấu giá lại còn trẻ tuổi anh tuấn như thế này. Trên người Diệp Âm Trúc tỏa ra khi chất rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của nàng. Đương nhiên cũng chỉ là thưởng thức cái loại hấp dẫn này. Kể ra nàng cũng đã gặp qua rất nhiều người tuổi trẻ anh tuấn,
- Chào ngài, Diệp tiên sinh.
Giáng Châu đi tới rồi ngồi đối diện với Diệp Âm Trúc, đồng thời đưa ra một kiện bạch sắc tạp phiến.
Diêp Âm Trúc tiếp nhận tạp phiến, đầu tiên cảm thấy vật phẩm này cũng không khác biệt gì lắm so với kim tạp bình thường. Nhưng ngay khi chạm vào tay hắn mới thấy trong đó điểm bất đồng. Bởi vì trong kiện tạp phiến này có lượng ma pháp nguyên tố vô cùng nồng đậm.
- Diệp tiên sinh cung cáp ba kiện vật phẩm đoạt được tổng cộng bốn ngàn ba trăm vạn kim tệ, đã toàn bộ chuyển giao vào nguyên tạp này, vật này có thể sử dụng tại tất cả các quốc gia trên đại lục. Có thể dùng liên hệ với ma pháp tạp tại địa phương để đổi ra tiêu phí hoặc hiện kim. Đương nhiên nếu ngài yêu cầu một lần lấy ra hết hiện kim, có thể phải đến Mễ Lan ngân hàng mới được. Mễ Lan ngân hàng tại các thành thị trung tâm đều có phân hào, điểm này ngài có thể an tâm. Tại bốn ngàn ba trăm vạn kim tệ, chúng ta trích lấy một phần trăm, tổng cộng là bốn mươi ba vạn kim tệ. Còn thừa bốn ngàn hai trăm năm mươi bẩy vạn kim tệ đều đã ở cả trong này. Thẳng thắn mà nói, ta thấy càng ngày đấu giá phòng của chúng ta càng chịu thiệt hơn chút ít đi so với trước.
Một câu nói đùa cuối cùng làm không khí trở nên nhẹ đi rất nhiều , Diệp Âm Trúc trên tay quang mang chợt hiện, ánh mắt chợt lóe lên, nhật nguyệt tạp đã đi vào tu di thần giới. Đối với Giáng Châu vũ mị tươi cười ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn, thật rõ nhật nguyệt tạp chứa bốn ngàn hai trăm bảy mươi vạn kim tệ có sức hấp dẫn hơn. Hắn dĩ nhiên cũng không nghĩ đến việc Mễ Lan phòng đấu giá giở trò quỷ với khách quý như vậy. Dù sao tại Mễ Lan thành họ cũng còn có danh dự, vẫn còn có thể tin cậy được.
- Đã như vậy, đa tạ Giáng Châu tiểu thư, tái kiến.
Mục đích đã đạt được, Diệp Âm Trúc thân hình đứng dậy, trực tiếp hướng đi ra ngoài.
Giáng Châu sửng sốt một chút, nàng lần đầu tiên thấy một kẻ tiếp cận mình gần như thế, lại trực tiếp đứng dậy rời đi. Trong lòng nàng quả có chút không phục, chẳng lẽ mị lực của ta đã giảm đi rồi sao?
- Diệp tiên sinh, xin dừng bước.
Giáng Châu vô thức cất tiếng gọi Diệp Âm Trúc lại.
Diệp Âm trúc sửng sốt, xoay người lại nói:
- Giáng Châu tiểu thư, còn có chuyện gì chưa nói sao?
Giáng Châu thân hình đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc mời ngừng lại, thân hình cao ráo, so với Diệp Âm Trúc chỉ kém có một cái đầu mà thôi.
- Nhìn ba kiện vật phẩm đấu giá, Giáng Châu thật sự rất kinh ngạc, mặc dù ta có chút mạo muội, nhưng nhìn không được muốn hỏi. Diệp tiên sinh làm thế nào có được những vật phẩm bảo bổi này? Tại sao lại nguyện ý muốn bán chúng đi?
Diệp Âm Trúc nói:
- Xin lỗi, ta không thể nói cho nàng được. Đấu giá hội cũng không nên hỏi chuyện cá nhân như vậy. Ta chỉ có thể nói như vậy, vật phẩm đó không phải đồ ăn cắp cũng không phải đồ chộp giật.
Một tên cứng đầu, Giáng Châu không nhịn được có chút tức giận, thế nhưng vẫn cố mỉm cười:
- Ta chỉ hỏi theo danh nghĩa cá nhân thôi. Đã quá tò mò rồi, mong Diệp tiên sinh thứ lỗi.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- Giáng Châu tiểu thư không tới xem vị khách thứ tám mươi tám kia, người mặc tinh lam chiến khải giáp không biết là người nào? Về chuyện của ta, thỉnh xin đấu giá hội giữ bí mật, ta nghĩ sau này chúng còn rất nhiều cơ hội hợp tác. Vô cùng kính ngướng thủ pháp đấu giá của tiểu thư, cáo từ.