Mục lục
[Dịch] Cầm Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ảnh lóng lánh kim quang kia không hề nhìn hắn, thu hồi song chưởng, chậm rãi giơ lên hai bên người. Thân thể nàng tựa như một vầng thái dương kim sắc đang tỏa sáng. Kim quang khổng lồ khuyếch tán, chiếu sáng cả bầu trời. Toàn bộ Thiên quỷ do Tế Nha và Vi Nha mang theo đều bị bao phủ trong kim quang. Tiếp theo, chúng đều bị hòa tan trong kim quang như Âm Long kia. Sinh mệnh khí tức khổng lồ trên bầu trời cũng trở nên trong sáng hẳn lên.

Một đạo khí đen nhàn nhạt chợt xuất hiện trước mặt Tế Nha và Vi Nha. Ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào thân ảnh kim sắc, ô quang (ánh sáng màu đen) khổng lồ phóng ra từ trên người ả, vọt thẳng về phía Tế Nha và Vi Nha.

Kim và hắc, hai đạo hào quang va chạm kịch liệt giữa không trung, cả không gian như tràn ngập tiếng ma sát đặc thù. Hai đạo quang mang chợt bùng lên rồi phát nổ. Một tiếng nổ vang trời, hai thân ảnh đồng thời bay lùi về phía sau.

Thân ảnh Kim sắc nắm lấy tay Tử, trong chớp mắt đã về tới bên người Diệp Âm Trúc. Thân ảnh màu đen bên kia mang theo lục quang cũng lôi kéo Tế Nha và Vi Nha lùi về phía Thâm Uyên đại quân. Bốn ánh mắt kịch liệt giao nhau giữa không trung, tinh thần lực va chạm phát ra tia lửa và tiếng va chạm.

Thân ảnh kim sắc đột nhiên xuất hiện này chính là Tiểu Long Nữ, mà thân ảnh màu đen xuất hiện bên kia chính là Quốc chủ Hắc Yêu quốc, Thâm Uyên ma vương Tát Lâm Na. Tiểu Long Nữ ra tay trước tiên, Tát Lâm Na theo sát sau đó. Thực lực cực mạnh của hai bên va chạm giữa không trung. Cũng không ai chiếm được tiện nghi, đều đem đồng bạn của mình về trận doanh.

Tát Lâm Na đối mắt với Tiểu Long Nữ. Trong khoảnh khắc hàn quang lóe ra, vừa chuyển thân đã mang theo Tế Nha và Vi Nha biến mất.

Sắc mặt Tiểu Long Nữ không đổi, kim quang trên người đã thu lại, đồng thời buông tay Tử ra.

Trong mắt Tử ánh lên nét kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Long Nữ ra tay. Cảm nhận được dao động của năng lượng khổng lồ khủng bố này, vị Tử Tinh Bỉ Mông cũng thầm giật mình, nếu là chính mình đối mặt với bóng đen kia, liệu mình có toàn thân thối lui nổi không?

Trong lòng vừa nghĩ,Tử vừa gật đầu với Tiểu Long Nữ:

- Cảm ơn.

Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói gì, thân hình chợt lóe, đã về tới bên người Diệp Âm Trúc. Trong liên quân, người duy nhất mà Diệp Âm Trúc không thể ra lệnh có lẽ cũng chỉ có nàng. Hơn nữa, nàng phải đi cứu Tử, Diệp Âm Trúc đương nhiên sẽ không trách nàng.

Thiên quỷ trên không trung được Ma chủ thống lĩnh rốt cuộc cũng dừng truy kích, chậm rãi lui về phía sau. Nhóm thần thú cũng lần lượt rút vào trong pháo đài.

Trừ Sơn Lĩnh cự nhân Minh trở về đầu tiên và Thiểm cùng Lôi thì năm đại thần thú còn lại đều bị thương. Trong đó Nặc Vân bị thương nặng nhất, hơi thở rõ ràng trở nên dồn dập hơn bình thường rất nhiều. Thương thể của Tử vốn cũng không nhẹ. Bị Thái Âm băng hoàn của Tế Nha đánh lén, chịu đựng công kích hàng loạt của Thiên quỷ, mặc dù phòng ngự của hắn rất kinh người nhưng nhiều lần phun ra tử khí cũng khiến hắn bị thương nguyên khí. May mắn có sinh mệnh năng của Tiểu Long Nữ tới cứu viện mới không bị thương nặng như Nặc Vân.

- Tử, người không sao chứ?

Diệp Âm Trúc quan tâm hỏi.

Tử lắc đầu:

- Mấy sinh vật Thâm Uyên này còn mạnh hơn tưởng tượng của ta. Âm Trúc, bên này giao cho ngươi. Trước hết ta mang Tử Tinh quân đoàn quay lại băng sâm, trong hai ngày nhất định sẽ trở về. Bỉ Mông cự thú quân đoàn để lại cho ngươi. Ba vị bạch kim Bỉ Mông vương cùng Thiểm, Lôi, Cách Lạp Tây Tư cũng đều để lại giúp ngươi. Nặc Vân thì ta mang đi.

Giữa huynh đệ không cần trao đổi nhiều, Diệp Âm Trúc giơ ngón tay cái lên với Tử. Tử mang theo Nặc Vân đi ra khỏi pháo đài. Diệp Âm Trúc không vội lo về pháo đài mà lẳng lặng, chăm chú nhìn Thâm Uyên đại quân giữa không trung:

- Tiểu Long Nữ, vừa rồi ra tay chính là Tát Lâm Na sao?

Tiểu Long Nữ chậm rãi gật đầu.

- Là ả.

Diệp Âm Trúc nói:

- Nếu là một chọi một, nàng đối phó với hắn có bao nhiêu phần nắm chắc?

- Nếu là ở Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, ta tất thắng. Nhưng tại Thâm Uyên vị diện, trong tình huống đầy đủ sinh mệnh năng thì ta chắc khoảng sáu thành. Ứng dụng Tử năng của ả phi thường hòan mỹ, quả thật đã đạt tới đỉnh cao của Thứ thần cấp, không hề kém ta chút nào.

Diệp Âm Trúc quay đầu, nhìn Tiểu Long Nữ, trong mắt hiện lên vẻ kì dị:

- Xem ra, về phương diện cường giả thì chỉnh thể thực lực của chúng ta vẫn có chênh lệch đối với Thâm Uyên sinh vật. Dù sao, ở bốn nước Thâm Uyên vẫn còn tồn tại ba kẻ mạnh như Tát Lâm Na. Hy vọng ba ma vương đó không có thực lực mạnh như ả.

Tiểu Long Nữ nói:

- Cường giả ngoài Thứ Thần cấp của Chúng ta còn nhiều hơn bọn họ, có điều những người cực mạnh lại ít hơn một chút. Chẳng qua, mỗi một giai kém ở Thứ Thần cấp thì thực lực chênh lệch chính là rất lớn. Ngươi cũng thấy, hai yêu vương kia cũng đều là thực lực Thứ thần cấp, là Thứ Thần cấp ba hoặc cấp bốn gì đó, nhưng căn bản không có đủ lực lượng để chống cự lại ta. Nếu đối phương là cường giả Thứ thần cấp đỉnh cao thì đối mặt với cường giả Thứ Thần cấp của chúng ta cũng vậy, kết quả cũng đều giống nhau.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói:

- Ta hiểu. Nàng có thể đối phó với một Ma vương, nếu ta có thêm tứ đại thần thú cũng có thể chống lại một. Áo Bố Lai Ân đại sư mặc dù là Thứ Thần cấp tám, nhưng xuất thân Pháp Lam, có các loại ma pháp thần khí nên có thể chống lại một gã ma vương. Một gã cuối cùng, chỉ sợ phải vài vị tháp chủ liên thủ mới chống nổi. Cuối cùng hươu chết về tay ai có lẽ phải xem vào may mắn. Đây là chúng ta so sánh thực lực trước mắt của hai bên.

Tiểu Long Nữ nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà cứng đối cứng sao?

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói:

- Đương nhiên không phải. Nếu trường chiến tranh này chỉ dùng may mắn để quyết định thắng bại cuối cùng, ta cũng sẽ không dẫn dắt liên quân tới tấn công Thâm Uyên vị diện. Chiến tranh nếu chỉ dựa vào thực lực là chưa đủ. Chiến thuật cũng rất trọng yếu. Xem dáng vẻ thì các sinh vật Thâm Uyên cũng cần có thời gian điều chỉnh mới có thể tiến hành công kích tiếp theo. Dù sao, bọn chúng cũng phải phân tích thực lực của chúng ta. Đi thôi, chúng ta trở về.

Trở về bên trong pháo đài, Diệp Âm Trúc lập tức hạ một loạt mệnh lệnh liên tiếp, triệu hồi toàn bộ các chiến sĩ đã tham gia chiến đấu vừa rồi vào pháo đài, đem đội quân sinh lực đang giấu ở địa huyệt lên đầu thành. Giác Ưng kỵ sĩ thường xuyên giám sát hướng đi của Thâm Uyên đại quân. Còn hắn triệu tập bốn vị phó nguyên sóai, sáu vị đại sư Pháp Lam và Tinh Linh nữ vương An Nhã, trừ Tử, cùng nhau họp mặt. Cuộc chiến vừa rồi cũng không dài, chưa đến ba canh giờ, nhưng mức độ ác liệt của ba canh giờ chiến đấu này quả là chưa có từ trước tới giờ. Chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi, số lượng các loại sinh vật Thâm Uyên địch quân bị tiêu diệt đã đạt tới hơn mấy trăm vạn. Bất kể các Thâm Uyên sinh vật đều bị coi là vật hi sinh thì đây cũng vẫn là quân đội thực sự. Có thể nói liên quân đã có được trận đầu thắng lợi tại Vị diện này. Đương nhiên, chiến thắng này có quan hệ rất lớn tới lần xuất kích tối hậu của Tiểu Long Nữ. Nếu Tử bị tổn hại trong công kích của đối phương thì đây không còn là thắng lợi mà là thất bại. Cho dù là Tây Đa Phu Nguyên soái tâm tính trầm ổn như vậy, khi vào trong soái trướng vẫn toát ra thần sắc hưng phấn. Trận chiến này thắng lợi đã khiến sĩ khí của liên quân tăng lên rất lớn. Ảnh hưởng của mấy tháng chờ đợi buồn tẻ đã biến mất toàn bộ. Chiến ý của các chiến sĩ đều tăng rất cao. Hơn nữa, bọn họ đều nhìn thấy Bỉ Mông quân đoàn cùng với chín đại thần thú, trong đó có Cách Lạp Tây Tư, tung hoành trong địch quân, còn có Diệp Âm Trúc với Lôi đình nhất kích gây chấn động, cuối cùng là cảnh tượng huyễn lệ khi kim quang do Thái dương bàn của Tiểu Long Nữ phát ra tịnh hóa hơn mười vạn Thiên quỷ. Tất cả những điều đó đã khiến sĩ khí của liên quân được nâng cao tới mức trước đó chưa từng có. Máu của bốn vị phó sóai cũng như bị thiêu đốt. Đã rất lâu rồi bọn họ không hề xuất hiện loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này. Bọn họ đều đã trải qua ma luyện chân chính của chiến tranh, mà đối thủ lại không phải là nhân loại mà là Thâm Uyên sinh vật. Giết chóc hàng loại đối với nhưng quái vật không có sinh mệnh khí tức đó căn bản không hề có ảnh hưởng gì tới cảm xúc của bọn họ. Nhìn thấy Diệp Âm Trúc, bốn vị phó soái đều không khỏi tỏ vẻ khâm phục.

Trước trận chiến, không ai biết Thâm Uyên vị diện sẽ phát động công kích như thế nào, cho dù là Diệp Âm Trúc cũng không hề biết. Dù sao, hắn cũng chưa từng đối mặt với Thâm Uyên sinh vật trong chiến tranh. Trận chiến hôm nay từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, bản thân Diệp Âm Trúc là Thống sóai vẫn giữ luôn được ý nghĩ bình tĩnh, có thể nói là đã vận dụng hợp lý nhất các loại chiến đấu lực, bất chấp tiêu hao pháp lực của ma thú Tử Tinh quân đoàn, nhưng cũng đã khiến cho đại quân của Thâm Uyên vị diện thiệt hại thê thảm, các sinh vật Thâm Uyên chết đi không bị đồng loại cắn nuốt.

Việc này có ý nghĩa làm giảm thực lực đối thủ.

Mà thời điểm tám đại thần thú phát động công kích, bất kể là Tử hay Nặc Vân, cùng với công kích cuối cùng của Tiểu Long Nữ đều trực tiếp tịnh hóa thân thể Thiên quỷ và Song đầu tăng ác, đương nhiên cũng không thể bị cắn nuốt. Không thể nghi ngờ rằng loại tiêu hao này chính là cách làm suy yếu thực lực của địch nhân.

- Các vị Nguyên soái, xin hãy báo cáo một chút tình huống tổn thất ở hướng các ngươi phụ trách.

Diệp Âm Trúc vẫn bình tĩnh như trước. Mặc dù sát thương đông đảo địch nhân khiến hắn cũng rất hưng phấn, nhưng cuối cùng Tử mấy lần gặp hiểm, lại thêm Thâm Uyên ma vương Tát Lâm Na đã mang đến cho hắn áp lực rất lớn. Cho nên, mặc dù trong lòng hắn hưng phấn nhưng vẫn phải duy trì sự trầm ổn như trước. Tây Đa Phu là đệ nhất phó soái, đương nhiên là mở miệng đầu tiên:

- Bên ta phụ trách có 21000 chiến sĩ liên quân tử vong, trọng thương có 3000, thương nhẹ có hơn 126000 người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK