Sáng sớm hôm sau.
Do hôm qua mệt mỏi muốn chết, nên hôm nay Hàn Nghệ cũng không có đi chạy bộ sáng sớm, thầm nghĩ ngủ thêm một lát. Nhưng mà việc trên đời thường khó có thể như ý mình, khi đang ngủ say, thì việc tặng lễ lại tới nữa.
Còn chưa chịu hết à!
Hàn Nghệ cuộn mình trong nệm ấm, sống chết không chịu ra, vẫn là phải Lưu Nga xông vào uy hiếp, hắn mới bất đắc dĩ bò ra khỏi nệm, rửa mặt một phen, đi ra gặp khách.
Gặp khách?
Nghe trông có vẻ giống như cô nương chốn thanh lâu.
Mơ mơ màng màng nhận lấy lễ vật, rồi lại vừa ngáp vừa tiễn người tặng quà ra cửa.
"Đúng rồi, Lưu tỷ, người vừa tới là ai thế?"
Hàn Nghệ xoa xoa mắt hỏi Lưu Nga.
Quà thì hắn nhận rồi, nhưng lại không biết đối phương là ai, thật sự là quá không chuyên nghiệp rồi.
Lưu Nga cạn lời, nói: "Là người của Trương gia."
Hàn Nghệ ngáp nói: "Trương gia? Là ai vậy?"
"Chính là hậu nhân của Đàm Quốc Công, cụ thể ta cũng không rõ, hình như là người của Thập Lục Vệ."
"Thập Lục Vệ?"
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, cười ha hả nói: "Xem ra những thứ này đều là lễ vật chứa kịch độc nha!"
Lưu Nga kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
"À."
Hàn Nghệ nói: "Đúng rồi, ta nhớ trước đó vài ngày có bảo tỷ sai người đi lấp chỗ đất thối kia rồi phải không, chuyện làm thế nào rồi?"
Lưu Nga nói: "Hai ngày trước cũng đã bắt đầu lấp, hiện tại chắc lấp được một nửa rồi."
Hàn Nghệ nói: "Tốt lắm, tỷ lập tức lệnh cho bọn họ đình công, ta sẽ sắp xếp người khác đi làm."
Lưu Nga khó hiểu nói: "Việc này sao lại còn phải sắp xếp người khác làm?"
Hàn Nghệ cười tà ác, nói: "Tỷ kêu người, vậy còn phải trả thù lao, ta mà kêu người, thì đó là không cần tiền, đây chính là điểm khác nhau đấy."
Theo mặt trời lên, dòng người ở hẻm Bắc cũng dần dần nhiều hơn.
Theo thường lệ, ở nơi không khí thương nghiệp nồng nàn, thường sẽ khiến người ta cảm thấy có sự gian xảo.
Đây là thứ thương nhân tự mang theo.
Nhưng chợ Đào Bảo thì khác, trong đó không có bầu không khí của sự giả dối, chỉ có hi vọng, bởi vì người buôn bán ở trong này trước kia đều là nông dân chân chất, bọn họ sẽ không đi gạt người, cũng sẽ không giở trò lừa đảo ..., mỗi một kiện hàng đều là hàng thật giá thật, giá cả cũng rất công bằng.
Không giống thương nhân đời sau, cái gì cũng giả dối, làm cho nhân dân nhìn thế nào cũng có cảm giác có chút không an toàn.
Hiện giờ chợ Đào Bảo đã nổi tiếng xa gần, rất nhiều dân chúng đều thích tới nơi này mua sắm. Bởi vì đều là bình dân, địa vị như nhau, cho nên người mua vui vẻ, người bán cũng vui vẻ.
Lúc sáng, có hai người đàn ông trung niên đến chợ Đào Bảo. Một người mặc áo xanh, hào hoa phong nhã, vừa nhìn là biết đây là người đọc sách, người kia mặc áo lam, khí vũ hiên ngang, tuyệt không phải là vật trong ao.
Hai người này lai lịch cũng không nhỏ, người mặc áo xanh là Hàn Viện, người mặc áo lam là Lai Tể. Hai người này gần đây một bước lên mây nha, Hàn Viện được gia phong làm Thị Trung. Mà Lai Tể cũng đã thăng làm Trung Lệnh, thay thế Liễu Thích, vì vậy Liễu Thích rời bỏ chức Trung Lệnh, cũng không có mấy ý nghĩa đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Dù sao thì người thay cũng là quân của ông ta.
Bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải là hổ giấy, Hoàng đế đã ba lần bốn lượt đòi lấy từ chỗ bọn họ, không thể nào một chút cũng không cho. Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đều đã đạt tới đỉnh cao, không thể thăng chức nữa, vì vậy Lý Trị liền gia phong Hàn Viện và Lai Tế làm hồi báo. Đối với điểm này, Lý Trị cũng không để ý, dù sao nếu không phong chức, tam tỉnh cũng là do các ngươi khống chế, đây chẳng qua là nghi thức mặt ngoài mà thôi.
"Thật không tưởng tượng được người ở đây đông vậy nha!"
Hàn Viện đưa mắt nhìn quanh, cười nói.
Lai Tể gật gật đầu, đột nhiên nhìn thấy gì, đi đến trước một quầy hàng.
Chủ quán cười ha hả nói: "Hai vị khách quý, muốn mua chút bình gốm không ?"
Chủ quán này chính là Đào lão bá.
Lai Tể cầm lấy một ống đựng bút bằng gốm nhìn xem, khen: "Đồ gốm quán ngươi thật đúng là không tồi."
Đào lão bá cười ha hả nói: "Quý khách nếu đã thích, không ngại mua một cái đi. Không đắt đâu, 20 văn tiền."
Lai Tể gật gật đầu, nói: "Giá này rất hợp lý."
Hàn Viện nói: "Bán ta một cái nữa."
"Dạ dạ!"
Đào lão bá lập tức lấy ra một cái nữa.
Hàn Viện cầm lên, lại nhìn Lai Tể, nói: "Sao của ta lại khác với cái của ông ta?"
Đào lão bá ha hả nói: "Quý khách có điều không biết, đồ gốm chỗ ta vốn không có cái nào giống nhau, nhưng vật liệu đều là thật cả."
Hàn Viện thoáng gật đầu, cười nói: "Xem ra ngươi là một thương gia lão làng rồi."
Đào lão bá lắc lắc đầu nói: "Đâu có, trước kia ta là một nông dân, gần đây mới đến đây buôn bán đấy chứ."
Lai Tể nói: "Đã có đất canh tác, vì sao còn muốn tới đây buôn bán?"
Đào lão bá nói: "Nhà ta có năm người, nhưng trong nhà cũng chỉ có 30 ~ 40 mẫu đất, làm sao đủ nuôi sống, bình thường chỉ có thể đi giúp người khác cày ruộng. Sau khi tới đây, cuối cùng có thể nuôi sống cả nhà, Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu này thật đúng là một người tốt ồ, hắn chẳng những cho chúng ta nợ tiền thuê trước, còn giúp chúng ta nghĩ kế, một người tốt, nếu không có hắn, người nhà ta cũng không biết làm sao sống sót."
Hàn Viện hơi nhíu mày, nói: "Triều đình phân đất đều là phân theo nhân khẩu, một nhà năm người như ngươi sao chỉ có 30 mẫu đất."
Đào lão bá kể rằng: "Nói thì nói như thế, nhà của ta trước kia được chia không ít đất vườn, nhưng trong năm Trinh Quán, Trường An không phải sinh nạn hạn hán sao? Người nhà ta đều sống không nổi nữa, chỉ có thể đem đất đai đi bán, đổi được một ít lương thực để sống. Đối với dân chúng chúng ta, một khi thu hoạch không tốt, sẽ không có cách gì cả, chỉ có thể bán đất, đất này càng bán càng ít, đợi cho mưa thuận gió hoà, chúng ta lại không có đất để trồng trọt. Nếu không có Hàn tiểu ca, ta dự tính mùa đông năm nay dời đi nơi khác, bằng không thực sự sẽ chết đói."
Hàn Viện gật gật đầu, trả tiền, liền cùng Lai Tể rời khỏi.
Vừa đi, Hàn Viện vừa nói: "Những người như lão bá ban nãy, ở đất Hiệp Hương, e là số lượng cũng không ít a!"
Lai Tể gật đầu nói: "Chế độ phân đất tuy rằng bảo đảm dân chúng có đất để canh tác, nhưng chung quy cũng đấu không lại ông trời. Ông trời mà nổi giận, dân chúng sẽ không còn kế sinh nhai. Mà trong nhà địa chủ lại tồn lương thực nhiều, vì vậy mỗi khi thiên tai, bọn họ bắt đầu mua đất số lượng lớn, làm cho đất của bọn họ càng ngày càng nhiều, còn đất trong tay dân chúng càng ngày càng ít. Mấy năm gần đây mưa thuận gió hoà nên không nhận ra, một khi xuất hiện hạn hán lớn như trong năm Trinh Quán, e là sẽ xảy ra chuyện lớn."
Hàn Viện thoáng ngẫm nghĩ, nói: "Có lẽ mượn buôn bán để giúp dân chúng có được kế sinh nhai mới, cũng chưa hẳn là một biện pháp tồi."
Lai Tể gật đầu nói: "Nhưng hiện giờ mưa thuận gió hoà, năm nào cũng là mùa thu hoạch, nhìn không ra có gì không ổn, chỉ có chờ đến lúc nguy nan, mới có thể nhìn ra được hiệu quả."
Khi nói chuyện, hai người đi tới bên ngoài, chợt thấy một đám người bước nhanh vào Phượng Phi Lâu.
"Hình như là người của Chu gia."
Hàn Viện nói.
Lại nghe người bên cạnh nói: "Hàn tiểu ca này có vẻ thăng tiến nhanh nha, người mang quà đến tặng từ hôm qua đến hôm nay cũng chưa hết."
"Nhưng thế này không khỏi quá lớn mật rồi, dám quang minh chính đại nhận hối lộ."
Lại nghe một người nói: "Hiện giờ Hàn tiểu ca rất được Bệ hạ sủng ái, thế này đã là gì."
Hàn Viện, Lai Tể nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Sau khi thấy người của Quốc Công, của các gia tộc lớn rời đi, thì quân bộ và một ít quý tộc nhất đẳng bắt đầu nối tiếp nhau phái người đến.
Bây giờ tất cả mọi người không đi dạo phố, chỉ đứng trên đường xem người đến tặng lễ, chỉ xem thôi đã cảm thấy quá kích thích.
Càng khiến mọi người bái phục là Hàn Nghệ quá mãnh liệt, có quà tới là nhận, hoàn toàn không khách khí.
Việc này rất nhanh đã truyền ra.
Đây có thể xem người nhận lễ số một từ khi khai quốc tới nay nha!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không dám nhận lễ như vậy.
Trong lúc nhất thời dân chúng bàn luận xôn xao.
Phủ Phò Mã.
Trình Xử Lượng và mấy bộ hạ ngồi ở trong sảnh nâng cốc chém gió, hết sức vui vẻ.
Trương Đại An cười ha hả nói: "Nông dân chung quy vẫn là nông dân, chưa từng thấy qua việc đời. Một chút công lao là đã có thể làm hắn hoang mang hồ đồ đấy. Hắn nhận lễ như vậy, sợ là mười cái mạng cũng không đủ trả."
Trình Xử Lượng tựa hồ có chút không tin, nói: "Có thật là ai đến hắn cũng không từ chối không?"
Trương Đại An nói: "Còn có thể giả sao, người ta phái đi có về báo, Hàn Nghệ nhìn thấy lễ vật thì hai mắt đều phát sáng, còn vỗ ngực nói chuyện này hắn sẽ lo hết, nhất định không sai được."
Trình Xử Lượng cười ha ha nói: "Trước kia ta còn tưởng rằng Hàn Nghệ này rất lợi hại, ngay cả Hữu Phó Xạ cũng không nói lại hắn. Hiện giờ xem ra, hắn chẳng qua chỉ là một tên nhà quê mà thôi, mất công làm ta u sầu vài ngày."
Trương Đại An nói: "Tướng quân, hiện tại có lẽ là một cơ hội tuyệt hảo, chúng ta có thể lén phái người tới chỗ Hữu Phó Xạ mật báo. Theo tính cách của Hữu Phó Xạ cộng với thù oán giữa ông ta và Hàn Nghệ, thì ông ta nhất định sẽ đến kiện với Bệ hạ."
Trình Xử Lượng nghe vậy gật đầu.
Chu Quý Đồng đột nhiên nói: "Tướng quân, việc này sợ là có gì kỳ quái, không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Trương Đại An nói: "Lúc trước chủ ý này là do ngươi nghĩ ra đấy, sao hiện tại ngươi lại nói như vậy."
Chu Quý Đồng nói: "Nhưng việc này đã vượt xa dự tính của ta rồi, Hàn Nghệ nhận lễ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng rồi, ta sợ trong đó có âm mưu nha."
Trương Đại An nói: "Việc này ván đã đóng thuyền rồi. Bất kể thế nào, Hàn Nghệ quả thật có nhận lễ, tất cả mọi người đều biết, sao mà hắn thoái thác được, ta sẽ cùng hắn tranh luận."
Một người khác lại nói: "Cho dù Bệ hạ sủng hạnh hắn, thì cũng không thể bao che cho hắn được."
Chu Quý Đồng ngẫm lại thấy cũng phải, việc này Hàn Nghệ làm sao có thể thoái thác được, nhưng y lại cảm thấy có chút do dự, liền nói với Trình Xử Lượng: "Tướng quân, ngươi hiện giờ vừa mới thăng làm Tổng cảnh ti, nhưng trong triều đã có người đồn đại tướng quân bất mãn đối với Hàn Nghệ. Tướng quân cần tránh tị hiềm, nếu chúng ta đi mật báo, một khi chuyện có biến cố, ngược lại sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho tướng quân. Bệ hạ có thể sẽ cho rằng tất cả đều là do tướng quân bày mưu phía sau. Cho nên việc này ai cũng có thể đi, duy chỉ có mỗi tướng quân là không thể. Ta nghe nói Hàn Nghệ này ngày thường đắc tội không ít người, cho nên việc này tướng quân cũng không cần ra mặt, sẽ tự có người đi tố cáo Hàn Nghệ."
Trình Xử Lượng nghe vậy hít vào một hơi, gật đầu nói: "Quý Đồng nói rất đúng, việc này ta thực sự nên đứng ngoài cuộc."
Lúc chạng vạng tối.
Phủ Hữu Phó Xạ.
"Lẽ nào lại vậy."
Chử Toại Lương đem một bức mật tấu đập vào bàn, chỉ thấy trên bàn còn vài chục bức mật tấu khác, bỗng nhiên đứng lên nói: "Người đâu, chuẩn bị xe, ta muốn lập tức vào cung diện thánh."
Còn chưa dứt lời, thì bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng cười.
"Đăng Thiện thật đúng là cần cù, đã đêm rồi, vậy mà còn muốn vội vã vào cung."
"Phụ Cơ huynh?"
Chử Toại Lương sửng sốt.
Người tới chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Chử Toại Lương lập tức nói: "Phụ Cơ huynh, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau đến xem những bức mật cáo này, thật là tức chết ta rồi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ xua tay nói: "Ta không nhìn cũng biết đều là tố cáo Hàn Nghệ nhận hối lộ rồi, việc này sớm đã truyền ra toàn thành đều biết. Ngươi vội vã vào cung, sợ cũng là vì việc này."
Chử Toại Lương nói: "Đại Đường ta từ khi khai quốc tới nay, chưa từng có ai dám nhận hối lộ trắng trợn như hắn, ta đây nếu nếu không quản, vậy còn có mặt mũi gì ở trong triều đình."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Nhưng ngươi có nghĩ đến, việc này thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?"
Chử Toại Lương sắc mặt hòa hoãn vài phần, cười khổ nói: "Việc này ta đương nhiên cũng biết là không đơn giản, nhưng những người đó đều đã kiện đến chỗ ta rồi. Nếu ta còn không báo, vậy chẳng phải là thất chức sao, nói không chừng những người đó còn có thể nói là ta bao che Hàn Nghệ."
"Báo là phải báo, nhưng có người còn thích hợp làm việc này hơn ngươi."
"Ai?"
"Trương Minh."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Trương Minh đã là Ngự Sử Trung Thừa, vốn là có trách nhiệm giám sát quan lại, lại còn là cấp trên của Hàn Nghệ, việc này do y đi là thích hợp nhất. Nếu như ngươi đi, chẳng may lại bị Hàn Nghệ nói đến á khẩu không trả lời được, vậy sẽ càng mất mặt. Đúng lúc, hôm nay ta muốn đi Thượng tỉnh, ngươi đi cùng ta tới Thượng tỉnh ngồi một chút, đến lúc đó ngồi cạnh nghe là được, kỳ thật ta cũng rất tò mò đối với việc này."
Hai người vừa mới đến cửa cung, thì Trương Đức Thắng đã mời hai người đến Lưỡng Nghi điện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK