Chương 99
Diệp Phàm nghiêng mình sang một bên, tránh thoát đường kiếm này.
Người đàn ông này cầm một thanh kiếm dài, lao về phía Diệp Phàm, kiếm pháp sắc bén, quyết đoán, nhanh như gió!
Nhưng cho dù kiếm pháp của hắn ta nhanh đến đâu cũng không thể động đến một góc áo của Diệp Phàm.
“Kiếm pháp quá rác rưởi!”
Diệp Phàm lắc đầu nói.
“Nhãi ranh, miệng lưỡi rất sắc bén!”
Người đàn ông mặc áo xám nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt lạnh lùng, tốc độ ra kiếm càng nhanh.
Diệp Phàm lắc người đi đến trước mặt Hạng Hào, rút ra một thanh kiếm ngắn màu đen, đâm ra.
Keng!
Kiếm trong tay người đàn ông mặc áo xám bị đánh bay.
Giây tiếp theo, cổ của người đàn ông này bắn tung tóe máu, hai tay che lại cổ họng, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không kịp nói một câu đã ngã xuống đất.
“Long Tướng đại nhân!”
Đám người lao đến trước mặt người đàn ông này.
Một người trong đó nhìn Diệp Phàm, vừa sợ vừa tức: “Mày dám giết Phong Kiếm Long Tướng, Kiếm Lãng Long Đầu sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Thì ra là người của điện Long Vương!”
Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Một người đàn ông trung niên mang theo khí thế quyết đoán sắc bén, đi đến gần Diệp Phàm, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt, như hình thành một khí tràng vô hình bao phủ Diệp Phàm.
Người này là người bên thiếu chủ quân Thanh Long.
“Giao ra ngọc Rồng!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng ra lệnh.
“Ông cũng muốn chết?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
Ầm!!!
Người đàn ông trung niên này tung ra một quyền đánh về phía Diệp Phàm, một quyền này ẩn chứa khí thế mãnh liệt, không khí bị căng vỡ!
Uy lực của một quyền này ít nhất là Nhân Cảnh cửu trọng!
Ầm!!!
Diệp Phàm cũng tung ra một quyền, va chạm với nắm tay của đối phương.
Người đàn ông trung niên này bị đấm bay ra ngoài khoảng mấy chục mét, nện xuống mặt đất phun máu.
Đôi mắt ông ta trừng to, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đi đời nhà ma!
Lúc này, thiếu chủ quân Thanh Long nhìn thấy cảnh tượng như này, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt sắc lạnh, nói với cấp dưới bên cạnh: “Cho người đi điều tra rõ thân phận của người này!”
Lâm Phong trốn trong tối định ra tay giết Diệp Phàm, kết quả nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm, dừng tay lại.
Mặc dù hắn ta cảm thấy trong số những người trẻ tuổi, thực lực của mình cũng coi như đứng đầu, không hề thua kém với những thiên kiêu của dòng chính Lâm Phiệt.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm thể hiện sức mạnh, hắn ta có cảm giác bị đả kích nặng nề.
Thực lực của Diệp Phàm làm người xuất sắc của Lâm Phiệt đời ba như hắn ta đánh mất tự tin chiến đấu!
“Rốt cuộc tên này có địa vị gì? Tại sao thực lực lại mạnh như vậy?”
Lâm Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên.
Bộp bộp bộp!!!
Đột nhiên, một tràng vỗ tay vang lên.
Người đàn ông trung niên phòng 303 đi ra, nhìn Diệp Phàm, liên tục vỗ tay, lộ ra sắc mặt thưởng thức: “Tuổi còn trẻ lại có được thực lực như vậy, rất hiếm thấy!”
“Ông cũng muốn ngọc Rồng?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, nhưng tôi càng tò mò cậu là người của thể lực nào?”
“Có thể bồi dưỡng ra được một thiên tài như cậu, chắc chắn thế lực sau lưng cậu không hề đơn giản!”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt tò mò.
“Thật vô nghĩa!”
Diệp Phàm cầm kiếm đâm thẳng về phía đối phương.
Ầm!!!
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Phàm xuất kiếm, ông ta nghiêng người né tránh, sau đó tung ra một chưởng.
Thực lực của người này mạnh hơn những người vừa rồi, đã trên Nhân Cảnh.
Nhưng ở trong mắt Diệp Phàm, chút thực lực ấy không đủ xem.
Phụt!
Một kiếm này của Diệp Phàm, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Kiếm của hắn đâm vào trong cơ thể của người đàn ông trung niên, ông ta không hề có cơ hội né tránh.
Đôi mắt mở to, nhìn Diệp Phàm.
Ông ta hoàn toàn không ngờ với thực lực của mình sẽ bị một người trẻ tuổi đánh bại trong một chiêu!
Sao có thể?
Nhưng dù ông ta khiếp sợ như thế nào, thân thể vẫn ngã xuống mặt đất, tắt thở.
“Cô muốn làm gì?”
Đột nhiên, tiếng kêu của Khương Uyên vang lên.
Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Khương Uyên và A Cơ ngã trên mặt đất, còn thiếu nữ loli kia đứng bên cạnh Đường Sở Sở.
Lúc này ánh mắt của Đường Sở Sở tan rã, sắc mặt dại ra.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng, nhìn thiếu nữ loli: “Tôi đã cảnh cáo các người đừng động đến người bên cạnh tôi, xem ra cô không nghe lọt!”
“Anh trai, đừng dữ như vậy!”
“Tôi sẽ không thương tổn chị gái này!”
“Chỉ cần anh trai trở về nước Anh cùng với tôi, tôi đảm bảo chị gái này sẽ không có chuyện gì!”
“Tất nhiên, nếu anh trai muốn giết tôi, vậy có lẽ vị tiểu thư này vĩnh viễn không tỉnh lại!”
Thiếu nữ loli nhìn Diệp Phàm, cười hì hì nói.
“Sở Sở!”
Diệp Phàm nhìn về phía Đường Sở Sở, kêu gọi.
Nhưng khác với lần trước Trần Tiểu Manh bị đánh thức ngay lập tức, Đường Sở Sở lại không có bất cứ phản ứng gì.
“Chỉ có tôi mới giải được chiêu này, những người khác không ai có thể giải được!”
“Anh trai đừng lãng phí sức lực, ngoan ngoãn trở về nước Anh với tôi, tôi sẽ đối xử với anh tốt hơn chị gái này!”
Thiếu nữ loli nhìn Diệp Phàm, giọng nói yếu ớt động lòng người.
“Trở về nước Anh?”
“Tôi thấy cô xuống địa ngục thì đúng hơn!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, bay thẳng đến chỗ thiếu nữ loli.
“Ảo Ảnh Vô Hạn!”
Thiếu nữ loli kêu lên, hai mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Ở trong mắt Diệp Phàm, thiếu nữ loli phân thân thành vô số, làm người xem hôn mê.
Lúc này, một lực lượng thần bí bùng cháy trong cơ thể Diệp Phàm, vô số ảo ảnh của thiếu nữ loli biến mất, chỉ còn lại một cái, còn bản thể của thiếu nữ loli đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, chuẩn bị xuống tay.
Ầm!!!
Diệp Phàm không hề do dự, tung ra một chưởng.
Phụt!
Thiếu nữ loli không ngờ Diệp Phàm lại phá giải được bí thuật này của cô ta nhanh như vậy, không kịp phòng bị, bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ loli quỳ trên mặt đất, phun máu.
Đột nhiên, Diệp Phàm bị một đám người mặc đồ đen bao vây, đám người này chỉ lộ đôi mắt, hai tay nắm đao võ sĩ.
Bọn họ là ninja nước Anh.
Ninja là một đám cao thủ đặc thù của nước Anh.
Bọn họ tu hành nhẫn thuật, có thể che giấu biến hóa thân thể, lực sát thương rất mạnh, nên được gọi là ninja.
Đám ninja này đều có thực lực trên Nhân Cảnh lục trọng, còn có một số người là cao thủ Nhân Cảnh cửu trọng và Bán Bộ Huyền Cảnh.
Với thực lực của bọn họ, cộng thêm việc tu luyện nhẫn thuật, bọn họ có thể giết chết cao thủ Huyền Cảnh.
“Thiếu chủ cẩn thận, bọn họ là ninja nước Anh, biết nhẫn thuật!”
Khương Uyên kêu lên.
“Đây là nhẫn thuật mà Ngũ sư phụ nói?”
“Chỉ là học được chút da lông của thuật Ngũ Hành của Long Quốc cũng dám khoe khoang trước mặt tao!”
Diệp Phàm nhìn đàm ninja không ngừng biến hóa, ánh mắt lộ ra sự khinh thường.
Đám ninja cầm đao võ sĩ lao về phía Diệp Phàm.
Thân hình của bọn họ cực kỳ mờ ảo, làm người không thể nắm bắt chính xác được sự tồn tại của bọn họ, bởi vậy muốn né tránh đòn tấn công của bọn họ là một chuyện rất khó khăn.
Nhưng Diệp Phàm không hề tránh, hắn chỉ đứng yên ở đó.
Khi đao võ sĩ trong tay đám ninja kia sắp chạm vào cơ thể của Diệp Phàm, thân hình hắn lại biến mất,
Sắc mặt đám ninja kia thay đổi.
Bọn họ lập tức lùi lại.