Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215: Phục kích tiệm trà!
Thành phố Giang Thiên quận Nam Thiên.
Mất mấy tiếng đồng hồ.
Diệp Phàm, Đường sở sở, thư ký và vệ sĩ, u Ảnh mới đến được quận Nam Thiên.
“Cô là chủ tịch của Đường thị?”
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông mặc vest đì tớỉ, anh ta cung kính nói với Đường sở sở.
“Ông là người của cỏng ty Hành Viển?”
Đường sờ sờ nhìn đối phương.
Trước đó, Hành Viễn đã liên hệ với Đường thị, muốn Đường thị thu mua công ty của bọn họ.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô Đường tới đế đàm phán, vậy nên đặc biệt để tồi tới đón cồ!”
Người đàn ông đáp.
“Vậy đi thôi!”
Đường sờ sờ gật đầu.
“Mấy vị đây là?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía
Diệp Phàm và UẢnh.
“À, đây là bạn trai và vệ sĩ của tôi, bọn họ đi cùng tôi tới đây, các người sẽ không để ý chứ?”
Đường sớ sớ nói.
“Đương nhiên là không rồi, xin mời!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng ngạc nhiên, anh ta trầm giọng nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm lên xe đi tới thành phỗ Giang Thiên.
Hơn mười phút sau, bọn họ dừng xe bên ngoài một quán trà.
“Không phải đến công ty các anh sao? Sao lại tới đây?”
Đường sở sở xuống xe, nhìn thấy quán trà thì ngạc nhiên.
“Chú tịch của chúng tôi thích uống trà, vậy nên mới cố ý chọn nơi này để nói chuyện, mong cỏ khỏng để ý!”
Người đàn ồng nói.
“Ồ!”
Đường sớ sớ không hề nghi ngờ anh ta, bọn họ bước vào trong tiệm trà.
“Thiếu chú, trong quán trà này có sát khí!
Vừa bước vào trong, u Ảnh đã quay sang nói với Diệp Phàm.
Thân là một sát thủ hàng đầu trên thế gỉớỉ, u Ảnh vò cùng nhạy cảm với sát khí!”
“Quả nhiên có vấn đề!”
Diệp Phàm cười lạnh.
Nhưng mà hân vẩn không nhắc nhớ Đường sớ sở, hắn lại muốn xem rốt cuộc ai đang giở trò quỷ!
Rất nhanh, bọn họ đi tới một phòng trong quán trà.
“Chú tịch Đường, mời các cô ngồi!”
Người đàn ông lên tiếng.
“Chủ tịch cúa các anh đâu?”
“Chủ tịch sắp tới rồi, xin chờ một chút!”
Nói xong câu này, anh ta lập tức rời đì.
“Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Tôn Tiếu Tiếu nói.
Ánh mắt Đường sờ sớ lóe lên, cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm…”
“Không sao, nếu đã tới đây thì ngồi xuống uống chén trà!”
Diệp Phàm ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thảnh thơi uống.
Đường sờ sờ và Tôn Tiếu Tiếu thấy vậy cũng ngồi xuống.
“Ranh con, uống xong chén trà, cậu cũng nên đi đời rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.
Hạng Viền Sơn xuất hiện cùng quản gia, lão ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
“Các người là aỉ? Chủ tịch Hành Viễn đâu?”
Đường sớ sớ nhìn Hạng Viền Sơn xuất hiện, cô khẽ nhíu mày.
“Ông lừa bà xã tỏi tới, thuận tiện cũng dẫn tôi đến đây nhỉ!”
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạng Viền Sơn.
“Đúng thế, cậu giết con trai và cháu trai của tôỉ, diệt đi Bá Vương Minh, hòm nay tôỉ phải báo thù cho bọn họ!”
“Hôm nay cậu đã tới đây, tôi sẽ khiến
cho cậu chết không có chỗ chôn, chết cùng con trai và cháu trai của tôi!”
Hạng Viền Sơn tức giận, quát về phía Diệp Phàm.
Lúc này vẻ mặt cúa Đường sở sờ thay đổi, cỏ không ngờ mình lại bị lừa, còn liên lụy đến anh Tiểu Phàm.
“Thì ra là người nhà họ Hạng, đúng lúc tôi đang chuẩn bị đi tìm, không ngờ các người lại tự mình đưa tới cửa.”
Diệp Phàm cười lạnh nói: “Nhưng mà, lúc trước hơn vạn người của Bá Vương Minh cũng không giết được tôi, ông cảm thấy chỉ dựa vào nắm xương già yếu của mình có thể giết được tồi?”
“Ranh con, trước kia là ờ chỗ của mày, hôm nay, nơi này là địa bàn của nhà họ Hạng, mày chết là cái chắc!”
Người quản gia kia nhìn về phía Diệp Phàm rôi vồ vồ tay.
Vụt vụt vụt!!!
Trong phút chốc, mấy nghìn người vọt ra từ xung quanh tiệm trà.
Hơn một nửa trong số họ cầm súng ống, nửa còn lạỉ thì cầm đao, bọn họ trực tiếp bao
vây bốn phía.
Toàn bộ họng súng và trường đao đều chĩa về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, u Ảnh, Đường sờ sớ lại khá bình tĩnh.
Nhưng một cô gái bình thường như Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, cô bị dọa tới choáng váng!
“Không sao!”
Đường sớ sờ vổ bả vai Tôn Tiếu Tiếu an ủi.
“Chỉ có vài người như vậy? Tỏi còn tướng hơn vạn người tới chứ!”
Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà.
“Giết!”
Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhỉều lờỉ, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.
Tôn Tiếu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.
Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt u Ảnh cũng phải thay đổi.
Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thế.
Nhưng ông lại không lo lắng, bới vì có thiếu chủ ở đây!
Trước kia, ỏng đã tùng được chứng kiến thực lực võ cùng thần kỳ của thiếu chủ, ỏng biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.
Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.
Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cồ năng lượng vô hình bộc phát ra.
Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trờ về đường cũ.
Phụt phụt phụt!!!
Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này, Hạng Viền Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.
Tôn Tiếu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Mày…”
“Giết!”
Hạng Viền Sơn mờ to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!
Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.
Vụt!
u Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.
Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh , trong đó có rất nhiều cường giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!
Nhưng đứng trước mặt u Ánh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.
Giờ phút này u Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những
người này, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!
Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị u Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đến khỉ chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bỉ thảm!
Bên trong phòng trà lúc này, ngoạỉ trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.
Vẻ mặt của bọn họ vỏ cùng khó coi!
“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã.
“Được, được lắm!”
Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cổ hơi thớ đáng sợ, Hạng Viền Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả u Ảnh đã chắn ở trước mặt.
Ầm!!!
Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.
Cơ thế u Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.
Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Lão gia!”
Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.
“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nhìn u Ảnh.
“Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”
u Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.
Hạng Viền Sơn nhìn chằm chằm Ư Ảnh rồi tung quyền.
Nhưng mà khi lão ta đánh tới, u Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.
Phụt phụt!
Khi u Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viển Sơn thay đổi, ông ta cảm giác được nguy cơ.
Nhưng óng ta còn chưa kịp phản ứng, u
Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.
Hạng Viền Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, u Ảnh lại biến mất!
Là một sát thú, u Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!
Mà một vết đâm này của u Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.
“Lão gia!”
“Tao liều mạng với mày!”
Quản gia nhìn Hạng Viền Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chằm chằm u Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.
Phụt.
u Ảnh khẽ di chuyến, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.
Máu bẳn văng tung tóe, ông ta ngã trên
mặt đất, chết không nhắm mắt!
Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viền Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.
“ô, hỏm nay ở đây náo nhiệt thế!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên nqoài tiêm trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK