Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộp!

Diệp Phàm vừa nói xong bốn chữ thanh lí mồn hộ, chị Mai và người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh đồng thời thay đổi sắc mặt.

“Cậu có ý gì?”

Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Cồ thân là quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên mà lại cấu kết với người ngoài muốn thoát khỏi sự khống chế của tổng bộ Bách Hoa Lâu, có ý muốn phản bội Bách Hoa Lâu, hồm nay tôi đến đây để thanh lí môn hộ!”

Diệp Phàm nhìn chị Mai, lạnh lùng nói.

Lúc này xung quanh vồ cùng yên tĩnh.

Sắc mặt của mọi người trong Bách Hoa Lâu dều khồng ngừng thay đổi.

“Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chị Mai sao có thể phản bội Bách Hoa Lâu được?”

Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm phẫn nộ quát lớn.

“Nhãi con, Mai Lan tôi trở thành người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên đã mấy chục năm, cậu cho rằng chỉ với một câu của cậu là có thể nói tôi phản bội Bách Hoa Lâu sao?”

“Hơn nữa dựa vào đâu mà cậu có thể thanh lí môn hộ? Cậu là cái thá gì?”

Mai Lan lạnh lẽo nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói lớn.

“Dựa vào cái này, đủ chưa?”

Diệp Phàm trực tiếp lấy Bách Hoa Lệnh ra.

“Bách Hoa Lệnh?”

“Tại sao cậu lại có Bách Hoa Lệnh?”

Mai Lan nhìn Bách Hoa Lệnh trong tay Diệp Phàm, nét mặt thay đổi, kinh sợ nói.

“Bách Hoa Lệnh?”

Hồng Diệp nhìn Bách Hoa Lệnh, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

“Lâu chủ Bách Hoa Lâu là Ngũ sư phụ của tồi, cô nói xem vì sao tôi lại có Bách Hoa Lệnh?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bộp bộp bộp!!!

Diệp Phàm vừa dứt lời, vẻ mặt những người trong Bách Hoa Lâu đều thay đối, ai nấy đều vô cùng chấn động.

Nhất là Hồng Diệp, cô âỳ mở to mắt nhìn Diệp Phàm, trong lòng vồ cùng chấn động.

Ve phần Mai Lan, sắc mặt cô ta rất khó coi, ánh mắt rụt lại, nhìn Diệp Phàm không chớp mắt: “Cậu là đệ tử của lâu chủ? Sao có thế?”

“Người của Bách Hoa Lâu nghe lệnh!” Diệp Phàm quát to.

“Có thuộc hạ!”

Hồng Diệp Ồm tay trả lời Diệp Phàm.

Nhưng ở nơi này ngoài cô ấy ra thì những người còn lại trong Bách Hoa Lâu không chút phản ứng, điều này khiến Hồng Diệp giật mình.

“Xem ra các người đều có ý định phản bội Bách Hoa Lâu?”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn lướt qua đám người ở Bách Hoa Lâu.

“Hừ, nhãi con, cho dù mày có là đệ tử của người đứng đầu Bách Hoa Lâu thì sao? Bọn họ đều là người của chị Mai, sẽ không có ai nghe theo lời của tên nhãi mày đâu!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn Diệp Phàm khinh thường nói.

“Không ngờ đệ tử của Bách Hoa Lâu lại xuất hiện như vậy, thế cũng tốt, hạ anh ta không chừng còn có cơ hội khống chếtoàn bộ Bách Hoa Lâu!”

Lúc này một người đàn ồng trung niên vẻ mặt tàn nhẫn mặc áo bào đi đến bên cạnh người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thẩm hộ pháp nói rất đúng.”

Người thanh niên trẻ tuổi kia gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Mai Lan: “Chị Mai, mau cho người đưa tên kia xuống đi!”

“Người đâu!”

“Mang xuống dưới!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Mai Lan nhìn Diệp Phàm, cô ta ra lệnh.

Đám người Bách Hoa Lâu lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm.

“Dửng tay!”

“Các người điên rồi à? Dám ra tay với thiếu chủ?”

Hồng Diệp nói với đám người kia, ánh mắt cô ấy chuyến về phía Mai Lan: “Chị Mai, chẳng lẽ chị thật sự cấu kết với người ngoài để phản bội Bách Hoa Lâu sao?”

“Hồng Diệp, cô là thuộc hạ tôi coi trọng nhất, bây giờ cô đứng về phía tôi hay vẫn đứng về phía người kia?”

Mai Lan nhìn Hồng Diệp nói.

Nét mặt Hồng Diệp không ngừng thay đổi, vẻ mặt vô cùng khó coi, cô ấy nhìn Mai Lan nói: “Thật xin lồi chị Mai, tôi là người của Bách Hoa Lâu, tôi sẽ không phản bội Bách Hoa Lâu, chị Mai, chị mau tỉnh ngộ đi, phản bội Bách Hoa Lâu sẽ không có kết cục tốt đâu!”

“Hừ, lâu chủ ném Bách Hoa Lâu rồi biến mất mấy chục năm không quan tâm, bà ta đã không quan tâm Bách Hoa Lâu như vậy thì tại sao tôi phải mãi mãi trung thành?”

“Bây giờ sau lưng tôi chính là Huyền Kiếm Tông đứng đầu giới võ đạo quận Nam Thiên, cho dù lâu chủ có xuất hiện thì có thế làm gì được tôi?”

“Không bao lâu sau tôi sẽ nắm trong tay toàn bộ Bách Hoa Lâu của các quận, đến lúc đó tôi chính là lâu chủ mới của Bách Hoa Lâu!”

Ánh mắt Mai Lan tràn ngập dã tâm và dục vọng, cô ta cười lạnh nói.

“Si tâm vọng tưởng!”

Diệp Phàm nói bốn chữ, người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mai Lan, một tay bóp lây cổ cô ta nâng lên cao.

“Buông chị Mai ra!”

“Mau lên!”

Thanh niên trẻ tuổi kia thấy vậy thì biến sắc, anh ta kêu to.

Thành viên Bách Hoa Lâu lúc này muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả ai nấy dều bị Hồng Diệp đánh bay ra ngoài.

“Các người đều là người của Bách Hoa Lâu, mọi người thật sự muốn phản bội Bách Hoa Lâu với Mai Lan sao?”

Hồng Diệp quát to với đám người.

“Người phản bội Bách Hoa Lâu, giết!”

Diệp Phàm lạnh lẽo nói.

Rắc!

Hắn nói xong thì lập tức bẻ gãy cổ Mai Lan.

Ầm!

Diệp Phàm vung tay lên, thi thế Mai Lan va đập mạnh xuống trước mặt mọi người trong Bách Hoa Lâu.

Đám người Bách Hoa Lâu nhìn thi thế Mai Lan, vẻ mặt người nào cũng thay đổi, ánh mắt không ngừng lấp lóe.

“Còn không mau bỏ vũ khí xuống tham kiến thiếu chủ?”

Hồng Diệp lại lần nữa quát.

Thành viên Bách Hoa Lâu lập tức ném vũ khí đi, quỳ xuống nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, thật xin lỗi’”

“Mày…”

Người đàn ông trẻ tuổi kia thấy Mai Lan bị giết, sắc mặt vồ cùng khó coi, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

Diệp Phàm từ từ đi về phía anh ta.

“Thẩm hộ pháp, giết hắn cho tôi’”

Người đàn ông trẻ tuổi chỉ Diệp Phàm mà nói.

Vụt!

Ánh mắt người đàn ông trung niên kia ngưng lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm đâm về phía Diệp Phàm, thực lực của ông ta đã đạt đến Huyền cảnh tứ trọng!

Rắc!

Một kiếm mang theo sát khí cứ vậy lao đến, Diệp Phàm vung hai ngón tay lên bẻ gãy kiếm của đối

phương.

Những mảnh kiếm gãy vụn giữa ngón tay Diệp Phàm lập tức đâm xuyên qua yết hầu của Thẩm hộ pháp!

VỊ cao thủ Huyền cảnh tứ trọng này cứ như vậy mở to mắt ngã trên mặt đất.

Người đàn ông kia nhìn đến ngây người.

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đối phương, hắn tiếp tục đi đến.

“Mày… Mày khồng được qua đây cha tao là tông chủ Huyền Kiếm tông, mày…”

Rắc!

VỊ thiếu chủ Huyền Kiếm tông này còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm dùng một tay bóp nát cổ!

Bộp!

Lúc này ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đám người Bách Hoa Lâu: “Các người thân là thành viên của Bách Hoa Lâu nhưng lại có ý muốn phản bội Bách Hoa Lâu, các người phải nhận tội gì?”

Người thuộc Bách Hoa Lâu lập tức mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.

“Thiếu chủ, bọn họ dều bị Mai Lan lôi kéo, mong thiếu chủ cho họ một cơ hội!”

Hồng Diệp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.

“Nhớ rõ, nếu ai dám phản bội Bách Hoa Lâu, giết không tha!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

■’Rõ!”

“Đa tạ thiếu chủ!”

Đám người Bách Hoa Lâu như được đại xá, liên tục nói với Diệp Phàm.

“Cô tên là Hồng Diệp?”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Hồng Diệp.

“Vâng!”

Hồng Diệp thấy Diệp Phàm nhìn về phía mình, sắc mặt thay đổi, cô âỳ nói: “Vừa rồi thuộc hạ không biết thân phận của thiếu chủ nên đã mạo phạm ngài, xin thiếu chủ giáng tội!”

“Tính cách cô hơi nóng vội, sau này sửa đi!”

“Từ hôm nay trở đi cô chính là quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên.”

Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp nói.

Hồng Diệp nghe hắn nói xong thì sững người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Thiếu chủ, ngày muốn để tôi làm quản lí sao?”

“Sao? Cô không muốn?”

“Thuộc hạ sợ bản thân không làm được!”

“Đế ai làm quản lí là chuyện của tôi, có làm được hay không là chuyện của cô.”

Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Hồng Diệp.

Hồng Diệp khom lưng:”Vâng, thuộc hạ nhất định

sẽ không phụ kỳ vọng của thiếu chủ!”

“Đưa thi thể của hai người họ về Huyền Kiếm tông, nói với bọn họ, nếu dám có ý do với Bách Hoa Lâu thì Huyền Kiếm tông cũng không cần tồn tại nữa.”

Diệp Phàm ra lệnh.

“Rõ!”

Hồng Diệp gật đầu.

Sau khi xử lí xong những thứ này, Diệp Phàm rời khỏi Bách Hoa Lâu.

Lúc đầu Diệp Phàm dự định đi tìm sở sở.

Kết quả hắn đi chưa được bao xa thì thấy phía trước có một đám người vây quanh, vì hiếu kỳ nên Diệp Phàm bước về phía đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK