Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xoẹt xoẹt!

Trong giây lát một ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra đánh rơi điều khiển từ xa mà Hạng Viễn Sơn đang cầm.

Điều khiến từ xa rơi xuống đất bị một người khác đón lấy.

Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm điều khiển nhìn Hạng Viễn Sơn: “Ông đúng là điên rồi, vậy mà lại còn cả chiêu này!”

“Mày…”

Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn dữ tợn, nét mặt không cam tâm nhìn Diệp Phàm.

“Nhưng nếu như ông đã muốn trải nghiệm cảm giác bị nổ tung thì tôi có thể giúp ông hoàn thành ý nguyện!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Sau đó đoàn người của Diệp Phàm rời khỏi quán trà.

Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Phàm trực tiếp nhấn nút trên điều khiến từ xa.

Âm ầm ầm!!!

Trong quán trà lập tức truyền đến tiếng nổ rung trời.

Năng lượng bùng nổ một cách đáng sợ hoàn toàn nuốt chửng lấy quán trà, mai táng hết người nhà

họ Hạng và Bá Môn ồ bên trong.

Mấy người Diệp Phàm ở nơi xa lặng lẽ đứng nhìn cảnh này.

“Bà xã, chúng ta cũng nên về thôi!”

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở nói.

“Chúng ta vẫn chưa thể về được!”

Đường sở sở trầm giọng nói.

“Vì sao? Công ty kia là giả, là do lão già kia lừa chúng ta vào tròng!”

Diệp Phàm nói.

“Em biết, nhưng Tân này em đến đây không phải chỉ vì muốn thu mua công ty kia!”

Đường sở sở nói.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

Diệp Phàm tò mò nhìn Đường sở sở.

“Hôm nay ở thành phố Giang Thiên sẽ có một cuộc giao lưu thương nghiệp quy mô lớn, toàn bộ ông lớn trong giới kinh doanh ở quận Nam Thiên đều tham gia. Em chuẩn bị đến đó, thuận tiện kết giao thêm những ông chủ lớn của giới kinh doanh quận Nam Thiên, mở con đường tiến quân đến quận Nam Thiên cho Đường thị!”

Đường sở sở nói.

“Vậy sao, vậy anh…”

Diệp Phàm đang định nói muốn cùng Đường sở

sở đi thì di động vang lên, là Cơ Như Yên gọi đến.

“Chuyện gì?”

Diệp Phàm trả lời.

“Thiếu chủ, tôi nghe Xuân Lan nói anh đến quận Nam Thiên?”

Cơ Như Yên trực tiếp vào vấn dề.

“ừm, sao vậy?”

Diệp Phàm nói.

“Tôi nhận được tin tình báo, bộ phận quản lí Bách Hoa Lâu và bên võ đạo quận Nam Thiên cấu kết với nhau, khống chế tất cả lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu tại quận Nam Thiên, dồng thời còn có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa Lâu!”

“Tồi vốn định phái người đi xử lí nhưng chuyện này có thế lực võ đạo của quận Nam Thiên tham dự, tôi sợ những người khác không xử lí được nên muốn hỏi thiếu chủ có thời gian đến đó một chuyến hay không.”

“Nếu thiếu chủ khồng có thời gian cũng không sao.”

Cơ Như Yên nói.

“Được, tôi hiếu rồi.”

Diệp Phàm nói xong cũng cúp điện thoại.

“Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?”

Đường sở sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: “ừm, có

chút việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước.”

“Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh khồng hiếu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán.”

Đường Sở Sở nói thẳng.

“Vậy cũng được, anh để u Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em.”

Diệp Phàm nói.

Sau đó Đường sở sở, Tôn Tiểu Tiểu và u Ảnh cùng nhau rời đi.

“Công tử, ngài…”

Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Anh muốn hỏi tòi là ai, tại sao lại có nhẫn Long Vương đúng không?”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Công tử không phải là…”

“Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!”

Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.

Vù!

Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.

“Đứng lên đi.”

“Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.

“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!”

Hướng Khôn vội vàng nói.

Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.

Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.

Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.

Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.

Trên giường là một đôi nam nữ.

Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuồn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

“Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được fôi!”

Người phụ nữ nũng nịu.

“Không chịu được sao, vậy tìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp kia cũng không tệ!”

Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.

“Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!”

Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.

“Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vần là người thiếu gia đây yêu nhất!”

“Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi.”

Người đàn ông trẻ tuổi ôm cồ gái trêu đùa.

“Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu đế nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ khống đồng ý.”

Người phụ nữ kia nói.

“Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cồ ta còn dám không nghe lời sao?”

Người đàn ông khinh thường nói.

“Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng

Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi.”

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.

“Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!”

“Chúng ta làm thêm lần nữa!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!”

“Xồng vào Bách Hoa Lâu?”

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cồ ta nhanh chóng đứng dậy.

“Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?”

Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.

Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.

Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.

“Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?”

Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghề đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.

“Nhìn không tệ!”

Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.

Xoạt!

Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.

Bốp! Bốp! Bốp!

Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.

Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vồ cùng thê thảm!

“Mạnh mẽ vậy sao!”

Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.

Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.

Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.

“Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!”

Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.

“Thả tôi ra!”

Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!”

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng

xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.

Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: “Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?”

“Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?”

Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói.

“Không sai!”

Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?”

Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.

Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói: “Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!”

Bộp bộp bộp!!!

Một giây sau, bên trong Bách Hoa Lâu có mấy trăm người xông ra, trong tay đều cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.

“Người bên cạnh cồ chắc là người thuộc võ đạo quận Nam Thiên nhỉ?”

Diệp Phàm đột nhiên nói.

“Dừng lại!”

Chị Mai nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kêu

lên.

Đám người của Bách Hoa Lâu lập tức dừng bước.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Ánh mắt chị Mai nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

Diệp Phàm thả Hồng Diệp ra, hắn đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK