Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Thuật Vu cổ!
“Từ khi nào mà đám kiến hôi chúng mày cũng dám diễu võ giương oai trên Trung Quốc rộng lớn, mênh mông của bọn ta thế?”
Chợt, một giọng nói lạnh lùng, vô tình vọng tới.
Khoảnh khắc giọng nói đó truyền tới tai tám người kia, linh hồn của họ lập tức run lên bần bật.
Họ đồng loạt quay đầu, đập vào mắt là một chàng trai trẻ tuối đang đứng ngay trước mặt họ.
Chàng trai ấy chính là Diệp Phàm!
“Đâu ra thằng nhà quê này vậy, cút ngay!” Đầu lĩnh của Anh Quốc nhìn Diệp Phàm, nói với giọng khinh thường.
“Năm đó liên minh năm nước mấy người bị chiến thần Thiên Sách tấn cho một trận nhưng chắc vẫn chưa biết sợ phải không? Thế nên bây giờ mới dám thành lập ra liên minh quốc tế tám nước này, đúng là không sợ chết mà!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Hừ, chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi, có gì mà phải sợ chứ!” Trên mặt đầu lĩnh Man Quốc đế lộ biểu cảm khinh bỉ.
Hừ!
Trong mắt Diệp Phàm lập tức lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn khẽ bật người một cái, chớp
mắt đã xuất hiện ngay trước mặt đầu lĩnh của Man Quốc. Hắn dùng một tay bóp lấy cố đối phương, nhấc bổng lên trời, vừa nói bằng giọng hờ hững: “Dù tám nước chúng mày có bị diệt vong thì chiến thần Thiên Sách cũng sẽ không chết!”
Rắc!
Dứt lời, Diệp Phàm lập tức bẻ gãy cố tên đó.
Hành động này đã khiến bảy tên còn lại biến sắc!
Phải biết rằng thực lực của cả thảy tám người bọn họ đều đã tới Bán Bộ Thiên cảnh, thậm chí nếu bắt tay hợp tác với nhau thì hoàn toàn có thể đấu tay đôi với cường giả Thiên cảnh.
Thế mà Diệp Phàm chỉ cần một khoảnh khắc đã giết chết một cường giả Bán Bộ Thiên cảnh, thử hỏi sao họ lại không khiếp sợ cho được?!
“Mấy người cản cậu ta, chuyện phá hủy đống vũ khí kia cứ giao cho tôi!” Đúng lúc này, đầu lĩnh Lưu Ly Quốc hét lên.
Sau đó lập tức phóng như bay về phía đống vũ khí kia, sáu người còn lại cũng tức tốc tung chiêu tấn công Diệp Phàm.
Quả thật thực lực của Diệp Phàm đã dọa họ sợ chết khiếp, nhưng họ vẫn sẽ chẳng chút do dự mà ra tay với hắn.
Bởi vì mục đích của họ lần này là phải phá hủy bằng được khu căn cứ quân sự trước mắt, nếu không thế hoàn thành nhiệm vụ thì dù có toàn mạng trở về cũng sẽ bị xử phạt theo quân pháp thôi!
Vụt!
Ngay lúc tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc kia móc ra một quả bom đặc chế, chuấn bị dùng nó đế phá hủy số vũ khí này, thì trước mặt bổng xuất hiện một bóng người sừng sững, toát lên khí thế vô cùng hung ác!
Người nọ mặc một thân chiến phục, đôi mắt tựa như một con sói dữ, hung tợn đến đáng sợ, thậm chí còn tản mát ra hơi thở khiến người khác tim đập chân run.
Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, tới cả đầu lĩnh Lưu Ly Quốc cũng không kiềm được mà run rấy, toàn bộ thần kinh trên người căng lên như dây đàn vì cảm nhận được rằng đang có nguy hiểm cực lớn lại gần.
“Tránh ra!”
Đầu lĩnh của Lưu Ly Quốc hét lớn, không chút do dự mà tung đòn đánh về phía đối phương.
Ầm!
Người mặc chiến phục vung quyền đánh trả,
đấm bay tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc ra xa mấy mét, quả bom trong tay cũng rơi xuống, bị người mặc chiến phục kia bắt được!
Khụ!
Đầu lĩnh Lưu Ly Quốc nằm vật ra đất, phun ra một vũng máu, vẻ mặt khó coi cực kỳ.
“Đi chết hết đi!” Ngay sau đó, gã há miệng quát lớn, rồi nhanh tay lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ chất lỏng đựng bên trong vào cơ thế.
Khi chất lỏng từ từ chảy vào cơ thể, bắp thịt trên người gã cũng dần nở ra, mặt mày vặn vẹo trông rất dữ tợn, miệng há lớn phát ra tiếng gầm chói tai. Sau đó, từ người gã bỗng tỏa ra khí thế đáng sợ vô cùng, thực lực cũng tăng nhanh chóng mặt, ngay giây sau đã tiến vào hàng ngũ Thiên Cảnh!
Hừm!
Cảnh tượng trước mặt khiến ánh mắt của người đàn ông mặc chiến phục tối đi, để lộ vẻ nặng nề, nghiêm trọng.
Ầm!
Sau khi xảy ra biến dị, đang lúc người Lưu Ly Quốc kia chuẩn bị ra tay, bỗng bị một cú đấm đấm xuyên từ sau lưng ra phía trước ngực.
Nét mặt của gã cứng đờ…
Bùm!
Ngay giây sau, thân thể gã chia năm xẻ bảy, biến thành một đống thịt cụt tay thiếu chân rơi lả tả xuống đất.
Và chủ nhân của cú đấm này chính là Diệp Phàm.
Về phần đầu lĩnh của sáu nước kia đều đã bị hắn giết sạch.
“Cảm ơn anh!” Người đàn ông mặc chiến phục ngước mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không quên mở miệng cảm tạ.
“Anh là ai?” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Đội trưởng Chiến Lang thuộc đại đội đặc chủng số một của chiến khu Tây Bộ!” chiến Lang hiên ngang trả lời Diệp Phàm.
“Thực lực của anh không tệ chút nào!” Diệp Phàm nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.
Bịch bịch bịch!
Đúng lúc này, nhóm Hắc Uyên xông tới.
“Mọi chuyện thế nào?” Hắc Uyên hỏi.
“Yên tâm, giải quyết xong rồi!” Diệp Phàm nói thẳng.
“Lần này là do chiến khu Tây Bộ bọn tôi làm ăn tắc trách, không thế phát hiện âm mưu của quân địch đúng lúc, chiến khu Tây Bộ chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Long Soái để xin được
xử phạt!” Chiến Lang mở miệng bảo.
“Lần này cũng là một lời cảnh báo cho chúng ta, ngày liên minh tám nước chinh phạt Trung Quốc sắp tới rồi!” Hắc Uyên nghiêm mặt nói.
“Nếu họ không sợ chết thì cứ việc tới!” Diệp Phàm bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Sau đó, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.
“Báo đại nhân, tên này là Quân Đao thuộc chiến bộ Trung Quốc, lúc trước chính gã là kẻ đã lừa bọn tỏi mở cống căn cứ, tạo điều kiện cho quân của kẻ địch xông vào!”
Bấy giờ, người phụ trách trong căn cứ áp giải một người tới trước mặt họ, người đó chính là Quân Đao. Có điều trông Quân Đao lúc này chẳng mấy tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng, thẫn thờ!
“Quân Đao? Sao anh ta lại…” Hắc Uyên ngạc nhiên nhìn Quân Đao.
“Quân Đao của chiến bộ lại là kẻ phản bội ư?” Chiến Lang lạnh lùng hỏi.
“Anh ta không làm phản đâu, chỉ là bị người khác khống chế tâm trí mà thôi!” Diệp Phàm quan sát Quân Đao một lúc rồi nói.
“Bị khống chế tâm trí sao?” Mọi người sửng sốt.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lấy ra một cây châm, rồi ghim lên đầu Quân Đao một cách dứt
khoát, sau đó nhẹ nhàng xoay châm, trên mặt Quân Đao cũng dần để lộ vẻ thống khổ.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm vỗ mạnh vào lưng Quân Đao một phát, hắn ta lập tức há miệng, nhố ra một con sâu nhỏ màu đen.
Vừa nhìn thấy con sâu màu đen này, mọi người sợ hoảng hồn, còn Diệp Phàm lại tức tốc vung tay, bắn ra một cây châm, đâm xuyên người con sâu nhỏ, giết chết nó ngay tại chỗ!
“Thứ gì đây?” Chiến Lang kinh ngạc hỏi.
“Cố trùng!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
“Cố trùng?” Đám Hắc Uyên và Chiến Lang khẽ giật mình.
“Con trùng này là một dạng thuật Vu cổ, có thể dùng nó để kiểm soát não bộ của một người nghe theo mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đổi, không có cách nào kháng cự lại! Bởi vì trúng thuật Vu Cố nên cậu ta mới bị người của tám nước kia khống chế!” Diệp Phàm hờ hững giải thích.
“Bọn họ đúng là đáng chết!” chiến Lang tức giận mắng lớn.
Đúng lúc này, một thành viên Long Hồn tiến lại gần, báo: “Khởi bấm đại nhân, bọn tôi đã điều tra ra thân phận của nhóm người chặn đường
chúng ta dưới chân núi rồi, là người của bang Đại Đao ở Tây Nam!”
“Bang Đại Đao?”
“Sao họ lại muốn ngăn cản chúng ta?” Mặt Thiết Thủ lạnh như băng.
“Bang Đại Đao chính là hoàng đế thế giới ngầm vùng Tây Nam, đệ tử đông đúc, trong bang lại có rất nhiều cường giả. sở trường của bang chủ bang Đại Đao chính là đao, đao thuật của ông ta cự kỳ lợi hại, từng một người một đao tàn sát hơn trăm thế lực ở vùng Tây Nam, sau đó thành lập bang Đại Đao, trở thành một trong tứ đại bá chủ Táy Nam, ngang hàng với Đường Môn!” chiến Lang giải thích.
“Hiển nhiên bang Đại Đao này có quan hệ với tám nước kia rồi!” Diệp Phàm cười khẩy.
“Dám cấu kết với nước ngoài, muốn chết phải không?!” Thiết Thủ nghiêm mặt mắng.
“Tôi sẽ báo lại việc này cho Thống soái!” Chiến Lang tỏ rõ thái độ.
“Được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ tôi không còn việc gì ở đây nữa, đi trước nhé!” Diệp Phàm nói.
“Diệp Phàm, thật lòng cảm ơn anh về chuyện hồm nay, tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Soái rằng anh đã lập được công lớn, đế ông ấy
khen thưởng cho anh!” Hắc Uyên nói với Diệp Phàm.
“Khen thưởng thì khỏi! Chỉ cần bảo tên Xuyên Vương đừng tới quấy rầy tôi nữa là được, chứ lỡ đâu lần sau, tôi mất kiên nhẫn giết chết gã thì mấy người cũng đừng trách tôi!” Diệp Phàm bĩu môi nói, sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi đây!
Diệp Phàm rời khỏi núi Lĩnh Nam, quay về nội thành Thục Châu.
Chờ đến khi hắn tới được nội thành thì đã quá nửa đêm, bèn gọi điện cho Hoa Hồng Đỏ: “Hoa Hồng Đỏ…”
“Thiếu chủ, ngài trở về rồi!”
Diệp Phàm vừa mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Hồng Đỏ.
“ừm, cô sao thế?”
“Thiếu chủ, ngài mau tới Bách Hoa Lâu đi!” Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ đột ngột cúp máy.
Nghe vậy, Diệp Phàm bỗng biến sắc, vội chạy thẳng một mạch tới Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK