Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏm sau!

Tạ ỉ thành phố Giang Thiên, trong một phòng khách sạn, Diệp Phàm ôm Đường sờ Sở ngủ nhưng hai người lại không làm gì cả.

Tối qua, sau khi tắm xong, Diệp Phàm định thuê thêm một phòng khác, nhưng Đường sở sở muốn ngú cùng hắn nên không cho hắn đi, Diệp Phàm chỉ có thể làm Liễu Hạ Huệ cả đêm!

Khi ánh nắng chiếu vào phòng, Diệp Phàm và Đường sờ sở đều dậy.

“Dậy rồi sao!”

Diệp Phàm nhìn Đường sớ sở cười nói.

“Vâng!”

Đường sớ sớ nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên Đường sớ sờ ngỏ lời muốn ngủ cùng Diệp Phàm, tuy hai người chưa làm gì nhung cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khỉ ánh nắng chiếu vào khuôn mặt

Đường sờ sở, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ

tràn đầy sức sống của cô càng thêm xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn thoáng qua đã có cảm giác chìm sâu vào trong đó.

Ngay cả Diệp Phàm cũng không kiềm chế được mà trực tiếp hôn cô.

Đường sớ sở hoàn toàn không từ chối điều này, trái lại cô còn vui mừng trong lòng!

Rất nhanh, nhiệt độ cơ thế của hai người đã tăng lên nhanh chóng.

Dục vọng mà Diệp Phàm nhịn cả đêm gần như đã hoàn toàn bùng phát.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Xoẹt!

Trong nháy mắt Diệp Phàm tỉnh táo lại, buông Đường sờ sờ ra.

“À, để anh đi xem là aỉ!”

Diệp Phàm xấu hổ cười rồi đứng dậy mặc quần áo đỉ ra ngoài.

Ánh mắt Đường sớ sờ hiện lén vẻ tiếc nuối.

Ngoài phòng, u Ảnh đang đứng ở đây.

“Sao vậy?”

Diệp Phàm mờ cửa phòng nhìn UẢnh.

“Thiếu chủ, có một nhóm người xông vào bao vây toàn bộ khách sạn đế điều tra gì đó, tôi đoán bọn họ tới đây để tìm chúng ta!”

u Ánh nói.

“Người của Hải thiếu à?”

Diệp Phàm nhướng mày đi thẳng đến sảnh khách sạn.

Ngay lúc này, sảnh khách sạn bị một nhóm người đang vác súng trên vai, đạn đã lên nòng và đang canh gác ớ đó.

Đứng ờ giữa là một lão giả có râu và lông mày trắng, một đõỉ nam nữ trẻ tuổi và một người đàn óng trung niên mặc tây trang cung kính đứng bên cạnh lão giả.

Đôi nam nữ trẻ tuổi là hai đệ tử Y Các mà Diệp Phàm gặp hôm qua!

“Hôm nay nhất định phải tìm được người này!”

Lão giả nói với người đàn ông mặc tây trang.

“Cung lão yên tâm, tôỉ nhất đinh sẽ tìm ra hắn!”

Người đàn ỏng mặc tây trang gật đầu.

Nếu người của thành phố Giang Thiên ở đây sẽ nhận ra người này là Tôn Chính – Tổng đốc thành phố Giang Thiên.

Lúc này Diệp Phàm vừa ra khỏi thang máy.

“Sư phụ, chính là hắn!”

Tên đệ tử nam của Y Các chỉ vào Diệp Phàm hét lên.

“Đúng vậy, chính là tên khốn này!”

Cô gái Y Các kia cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt phẵn nộ.

Soạt!

Toàn bộ ánh mắt của lão giả và Tôn Chính đều quét về phía Diệp Phàm.

“Người đâu bắt hắn cho ta!”

Tôn Chính không nói hai lời, lập tức hét lên.

Nhóm bỉnh lính đang muốn xông về phía Diệp Phàm.

Soạt!

u Ảnh bước ra, toát ra sát khí đáng sợ trấn áp nhóm binh lính.

“Hóa ra là hai người à, tồi còn tưởng là

ai đấy?”

“Sao vậy? Gọi người lớn đến đây à?”

“Tôn chí của Y Các mấy người không phải là không sợ cường quyền, không làm tay sai cho bất cứ thế lực nào, chuyên tâm làmy giả sao? Sao bây giờ mấy người lại bắt đầu ỷ thế hiếp người rồi, xem ra Y Các cũng chí là hư danh thôi!”

Diệp Phàm cười lạnh nhìn bọn họ.

“Chàng trai trẻ, Y Các của tõi thế nào cũng không tới phiên cậu đánh giá!”

“Hôm nay lão phu đến đây là vì hôm qua cậu đả thương hai đệ tử của tôi!”

“Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, cậu đánh đệ tử tỏi, có phải cũng nên trả gìá một chút không?”

Vị lão giả nhìn Diệp Phàm nói thẳng.

“Trả giá?”

“Ông muốn tôi phải trả giá thế nào?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Giao cỏ Băng Tâm cho lão phu, việc này có thể sẽ được xóa bỏ, nếu không thì cứ y theo luật pháp Long Quốc việc công xử theo phép công đi!”

Lão giả lạnh nhạt nói.

“Dựa theo luật pháp Long Quốc, hành hung người trên đường sẽ bị phạt giam ba tháng!”

Tôn Chính đúng lúc nói.

“Hóa ra ông tới đây vì cỏ Băng Tâm, thật ngại quá cỏ Băng Tâm đã không còn nữa!”

Diệp Phàm cong môi.

Nghe được lời Diệp Phàm nói, lão giả cau mày nhìn chăm chú vào đối phương: “Cỏ Băng Tám trân quý như thế, cậu dùng nó làm gì?”

“ĐỒ cúa tôi, tôi làm gì cũng phải nói cho ỏng sao?”

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

“Sư phụ, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, chúng ta phải giáo huấn hắn một chút!”

Nữ đệ tử Y Các tức giận hét lên.

“Xem ra tay của cô vẫn còn chịu đựng được!”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Chàng trai trẻ, tói nghe nói y thuật của cậu rất mạnh, không biết cậu kế thừa y bát của vị y sư nào, cậu nói ra có lẽ lão phu sẽ

biết hắn đấy!”

Vị lão giả này nhìn Diệp Phàm tiếp tục nói.

“Chỉ dựa vào õng, không xứng để biết sư phụ tỏi!”

Diệp Phàm khinh thường nói.

Những lời này của Diệp Phàm làm cho sắc mặt lão giả trở nên hoàn toàn u ám, trong mẳt ông ta lóe lên sự tức giận.

Tôn Chính nghe lời Diệp Phàm nói cũng chấn động trong lòng, vị này chính là Thất đại trường lão của Y Các, là một y sư chân chính, địa vị của ông ta trong giới y đạo Long Quốc cực cao, thân phận còn cao hơn những ngự y của ngự y viện một bậc.

Thằng nhóc này lại dám nhục mạ đối phương như vậy, quả thực là muốn chết!

“Người đâu, bắt hắn cho tỏi!”

Tỏn Chính trực tiếp hét lên.

Thằng nhóc này nhục mạ trưởng lão Y Các như vậy, thân là Tống đốc thành phố Giang Thiên, ông ta phải làm gì đó, nếu như đắc tội với Y Các chỉ sợ chức vụ Tổng đốc của ông ta cũng không còn nữa!

Ngay lập tức toàn bộ người trong khách sạn đều nhắm vào Diệp Phàm.

Nhưng đúng lúc này, một nhóm người khác xồng vào, ước chừng có mấy trăm người, trong tay mồi người đều cầm vũ khí.

Người đi đầu là Hải Hướng Đông – Giám đốc điều hành chi nhánh quận Nam Thiên của Tập đoàn sớ thị và Hà Thiên – Quận thủ quận Nam Thỉênĩ

“Hải tổng, Quận thủ, sao hai người lại đến đây?”

Tôn Chính ngạc nhiên hỏi khi thấy Hải Hướng Đông và Hà Thiên xuất hiện.

“Người giết con trai tôi là aỉ?”

Hải Hướng Đỏng nhìn Hà Thiên hét lên lạnh lẽo.

“Chính là hai người bọn họ!”

Hà Thiên chỉ về phía Diệp Phàm và u Ảnh.

Xoẹt!!!

Trong mắt Hải Hướng Đông lóe lên sát khí lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cùng UẢnh.

Mà Tôn Chính cũng cực kỳ kinh ngạc,

mặc dù ông ta biết chuyện hôm qua Hải thiếu bị giết, nhưng không ngờ rằng là do hai người này làm!

“Hai người này này dám đắc tội với người của tập đoàn sở thị, đúng là muốn chết!”

Tôn Chính lắc đầu

“Bắt bọn họ lại cho tỏi, tỏì muốn băm thây bọn họ thành trăm mảnh!”

Hải Hướng Đồng dữ tợn quát lên.

Người ông ta dần đến trực tiếp xông ra ngoài.

Phốc phốc phốc!!!

Diệp Phàm còn chưa kịp nói chuyện, u Ảnh đã xồng ra ngoài, hướng tớỉ nhóm người này đại khai sát giới.

Tuy người Hải Hướng Đóng mang tới đều có thực lực không kém, trong đó còn có một nhóm võ giả Nhân cảnh, nhưng vẫn không chịu nổi một kích của u Ảnh!

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nhóm người này đã bị giết.

Giờ phút này, vé mặt của Hải Hướng

Đông, Hà Thiên, Tôn Chính, kể cả vị trưởng lão

Y Các kia cùng hai tên đệ tử đều vô cùng khiếp sợ.

“Hóa ra ông là cha của tên đó, nếu đã như vậy tôi sẽ cho ông đi đoàn tụ cùng con trai õngí”

Diệp Phàm liếc nhìn Hải Hướng Đóng, nói thẳng.

u Ảnh lập tức đi thẳng về phía Hải Hướng Đỏng.

“Mày…”

Hải Hướng Đông tức giận, nhìn Hà Thiên:

“Hà quận thủ, nơi này là địa bàn của ông, chẳng lẽ ỏng để mặc cho hai người này tùy ý làm càn sao? Nếu như vậy, chỉ sợ tập đoàn Sờ Thị của tôi về sau sẽ không đầu tư vào quận Nam Thiên nữa, dù sao thì ngay cả an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo, nói gì đến đầu tư?”

Nghe Hải Hướng Đồng nói vậy, sắc mặt Hà Thiên thay đổi, trực tiếp phất tay.

Ngay lập tức, hơn một ngàn vệ quân lao ra ngoài bao vây toàn bộ khách sạn.

Toàn bộ súng ống trong tay bọn họ đều hướng về Diệp Phàm và u Ảnh.

“Lập tức buông tay chịu trói, nếu không sẽ giết không tha!”

Hà Thiên quát lên với vẻ mặt uy nghiêm.

“Đế tôi xem ai dám ra tay?”

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vanq lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK