Trong số những người này, kẻ đi đầu chính là Cơ Như Yên.
“Mấy người là ai? Sao dám…”
Tên giám đốc Vương kia lập tức chỉ tay về phía nhóm Cơ Như Yên, quát lớn, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị người của Bách Hoa Lâu ấn cho nằm bẹp dí xuống đất.
“Không phải cô…”
Ve phần Hà Thiên, vừa nhìn thấy Cơ Như Yên, anh ta lập tức biến sắc. Là khách quen của Bách Hoa Lâu, tất nhiên Hà Thiên có quen biết với hoa khôi hàng đầu của Bách Hoa Lâu rồi.
“Sao hôm nay tiểu thư Như Yên lại đích thân đến thăm thế này? Chẳng lẽ là có chuyện gì muốn bàn sao?”
Hà Thiên nhìn Cơ Như Yên, ra vẻ nhún nhường hỏi. Là ông chủ của công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc, đương nhiên Hà Thiên cũng biết đôi chút về bối cảnh phía sau Bách Hoa Lâu, là sự tồn tại mà anh ta tuyệt đối không thể đắctộỉ.
Nếu không thì làm gì có chuyện mãi đến tận bây giờ mà vị hoa khôi đứng đầu Bách Hoa Lâu vẫn chưa bị bắt cơ chứ.
“Ảnh nóng bị lan truyền rầm rộ trên mạng hôm nay của Tô Nhược Tuyết là do anh thuê người photoshop ra đúng không?” Cơ Như Yên nhìn Hà Thiên, hỏi thẳng.
“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả, có phải tiểu thư Như Yên đã hiểu lầm gì đó rồi không?” Mặt mày Hà Thiên hơi biến sắc, vội thoái thác.
“Không thừa nhận? Thế ném thẳng xuống dưới đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng nóỉ.
Ngay sau đó, Hà Thiên đã bị người túm lây, xách thẳng tới trước cửa sổ. Người đó mở tung cửa, dúi hẳn nửa người của Hà Thiên ra bên ngoài.
Nơi này là một tòa nhà cao mấy chục tầng đây, lỡ mà té xuống thật thì có khỉ chỉ còn lại một đống thịt nát thôi.
“Tiểu thư Như Yên, đừng mà!” Hà Thiên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn hét lớn.
“vẫn không chịu nói thật sao? Ném xuống đì!” Cơ Như Yên dứt khoát nói.
Ngay sau đó, Hà Thiên chợt có cảm giác cả người như sắp rơi ra ngoài.
“Tôi nóỉ, tôi nói mà!” Hà Thiên vội vàng đầu hàng.
Cơ Như Yên phất tay ra hiệu, Hà Thiên cũng được thả ra, ngã ngồi xuống nền nhà, miệng thở hồng hộc, đũng quần có hơi ẩm ướt.
“Nói đi!” Cơ Như Yên lạnh lùng ra lệnh.
“Chuyện lần này là do tôi làm, nhưng là có người đã ra lệnh cho tôi, tôi chỉ làm theo thôi, thật sự không liên quan gì đến tôi đâu!” Hà Thiên hổn hển nói hết câu.
“Là aỉ ra lệnh?” Cơ Như Yên hỏi.
“Không biết, họ không để lộ thân phận cho tôi biết, chỉ ép tôi phải làm theo lời họ, còn nói nếu xảy ra chuyện họ sẽ bao che giúp tôi” Hà Thiên run rẩy trả lời.
“Tốt lắm, kế tiếp tôi cần anh phối hợp với tôi mở một cuộc họp báo! Hoàn thành tốt thì anh sẽ được sống, còn nếu chẳng ra hồn thì anh chết chắc!”
Cơ Như Yên nở nụ cười quyến rũ, nhưng lời cô ấy thốt ra lại khiến người ta không rét mà run.
Chẳng bao lâu sau, giải trí Đế Vương mở cuộc họp báo ở Đế Đô thật. Trong cuộc họp báo, chủ tịch và tổng giám đốc của giải trí Đế Vương đã đứng ra thừa nhận ráng ảnh nóng bị tung lên mạng hôm nay của Tô Nhược Tuyết, tất
cả là sản phẩm do bọn họ photoshop, mục đích là vì muốn đổ oan cho Tô Nhược Tuyết, khiến cô ấy thân bại danh liệt ngay trước mặt cánh báo chí và truyền thông!
Thông báo vừa dứt, lượng tin tức khủng bố lập tức oanh tạc tất cả ký giả truyền thông có mặt tại hiện trường. Buổi họp báo lần này nhanh chóng bò lên hotsearch, hấp dẫn vô số người tiến vào tranh luận.
Ngay sau đó, bên phía công ty của Tô Nhược Tuyết cũng vội mời phóng viên tới tham gia họp báo đề làm sáng tỏ chân tướng đằng sau bê bối lần này của Tô Nhược Tuyết, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo tới các trang báo mạng rằng nếu không kịp thời gỡ bỏ tin đồn thất thiệt thì họ sẽ gửi đơn tố cáo hết một lượt.
Trong chớp mắt, tất cả các blogger lớn, trang báo mạng, cũng như đài truyền hình tức tốc thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bản tin về sự việc của Tô Nhược Tuyết, thanh danh bị vấy bẩn của cô ấy cũng được rửa sạch chỉ trong một đêm, thậm chí có không ít người qua đường vì thương xót cô ấy bị bịa đặt, nói xấu mà chuyển thành fan.
Nhất thời, lượng fan của Tô Nhược Tuyết không giảm lại tăng, hơn nữa còn thu hoạch một làn sóng fan hâm mộ từ người qua đường,
độ nổi tiếng cũng theo đó mà tăng vọt.
Ve phần giải trí Đế Vương, trải qua chuyện lần này, giá cổ phiếu của họ tụt dốc không phanh, cuối cùng phải tuyên bố phá sản, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty bị bắt vào tù, các nghệ sĩ của họ cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.
“Tô Nhược Tuyết, tôi và cô thề không đội trời chung!!!”
ở một nơi nào đó trong Đế Đô, sau khỉ biết giải trí Đế Vương đã biến mất, Chu Doãn Nhi tức giận thét lớn.
Giờ giải trí Đế Vương đã không còn, toàn bộ núi dựa của cô ta cũng lập tức bỉêh mất theo, thử sao không cô ta lại không căm hận Tô Nhược Tuyết cho được?
Vì thế, như một lẽ đương nhiên, bên phía Chu Doãn Nhi có thể nói là nổi trận lôi đình.
Còn bên Thiên Hải thì… sau khi Tô Nhược Tuyết biết sự việc đã được giải quyết ổn thỏa thì ngạc nhiên hỏi: “Giải trí Đế Vương thật sự thừa nhận tất cả là do họ làm hả? Sao lại như thế được?”
“Tôi đã nói có thể xử lý tốt chuyện lần này thì nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô
mà!” Diệp Phàm ngồi trên ghế sofa, cười nói.
“Chuyện này là do anh làm hả? Năng lực của anh cao tới vậy sao?” Tô Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
“Tô tiểu thư, cô chớ xem thường anh Tiểu Phàm, anh ấy lợi hại lắm đấy!” Đường Sở Sở mỉm cười.
“Cảm ơn anh! Anh vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy đấy! Tôỉ cũng không biết phải báo đáp anh thế nào mới đủ nữa!” Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tỉa sáng lấp lánh.
“Hay là lấy thân báo đáp đi?” Diệp Phàm cười ngả ngớn.
Nghe vậy, hai gò má Tô Nhược Tuyết lập tức đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Anh nói bậy gì thế, tổng giám đốc Đường còn đang ngồi đây mà?”
“Tôi thấy không sao hết!” Đường Sở Sở phản bác.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Sở Sở reo vang, sau khỉ nhận cuộc gọi, cô quay sang nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, cha gọi chúng ta về nhà họ Đường một chuyến!”
Vừa nghe phải quay về nhà họ Đường, Diệp
Phàm cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói: ‘Vậy đi thòi!”
“Tô tiểu thư, bọn tôi xin phép về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi!” Đường Sở Sở nói lời tạm biệt với Tô Nhược Tuyết fôỉ cùng Diệp Phàm rời khỏi phòng khách sạn.
Ve phần Tô Nhược Tuyết, biểu cảm trên mặt cô liên tục thay đổi, không biết đang nghĩ chuyện gì nữa.
“Con nhóc này, đang nghĩ gì đấy hả?” Hồ Cầm nhìn Tô Nhược Tuyết, nói.
“À, không có gì đâu!” Tô Nhược Tuyết vội lắc đầu.
“Nhóc con, chị đã theo em nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết em đang nghĩ gì chứ! Có phải em đã thấy rung động với Diệp Phàm rồi không?” Hồ Cầm hỏi thẳng Tô Nhược Tuyết.
“Chị Hồ nghĩ nhiều rồi đó!” Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích.
“Thế em có dám nhìn thẳng vào mắt chị mà nói em không hề cảm thấy rung động trước cậu ta không?” Hồ cầm nói tiếp.
Lần này, Tô Nhược Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Cầm.
“Nhược Tuyết, đúng là cậu Diệp Phàm kia không tệ thật, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em và cậu ta không thể nào đến với nhau được đâu. Em nghĩ gia chủ và ông cụ trong nhà sẽ để mặc cho em đỉ làm người thứ ba sao? Trừ khỉ cậu ta chia tay với cô Đường Sở Sở kia thì may ra em mới có cơ hội, nhưng theo như chị thấy thì mối quan hệ giữa hai người họ rất bền chắc, e là không thể nào khiến họ chia tay được đâu.” Hồ Cầm khuyên nhủ.
“Chị Hồ, em hiểu rồi” Tô Nhược Tuyết gật đầu.
Quay lại nhà họ Đường, Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa về tới nơi đã nhìn thấy mấy người bà cụ Đường, Dương Ngọc Lan, Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa ngồi chờ sẵn, trong số đó còn có một người đàn ông xa lạ mặc tây trang.
Lúc phát hiện ra người đàn ông kia, trong mắt Đường Sở Sở lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay lúc cô định mở miệng nói chuyện thì lại bị mẹ mình, bà Dương Ngọc Lan cắt ngang. Bà ta chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, hét lớn: “Tên đáng chết này, cậu dám làm chuyện có lỗi với Sở Sở hả? Hôm nay tôi phải đánh chết cậu!”
Dương Ngọc Lan vội cầm lấy cây chổi lông gà, lao về phía Diệp Phàm, vung ta đánh tới tấp.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Anh Tiểu Phàm không làm gì có lỗi với con hết!” Đường Sở Sở lập tức xông lên trước, chặn bà ta lại.
“Con còn nói đỡ cho cậu ta nữa hả, mẹ đã nhìn thấy tin tức hôm nay rồi, tên trời đánh này thế mà lại dan díu với cô minh tỉnh kia, còn chụp ảnh lại nữa chứ, giờ thì hay fôỉ, bị bại lộ hết trơn, mặt mũi nhà họ Đường chúng ta cũng mất sạch luôn rồi. Sở Sở, con phải chia tay cậu ta ngay, tuyệt đối không thể để loại người trăng hoa này trở thành con rể nhà mình được!” Dương Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt Đường Sở Sở, nghiêm giọng nói.
“Mẹ ơi, mẹ hiểu lầm cả rồi, ảnh chụp là giả đó, mọi người không xem tin tức sao? Có người cố tình cắt ghép chỉnh sửa lại đây.” Đường Sở Sở mở miệng giải thích.
‘Vợ, là thật đó!” Đường Chính Nhân lướt xem điện thoại, rồi quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Dù lời con nói là thật thì sao người ta không cắt ghép ảnh của những người khác mà lạỉ cố tình làm giả ảnh chụp của cậu ta và cô minh tỉnh kia chứ? Điều này chứng tỏ hai người họ chắc chắn có một chân với nhau rồi! Sở Sở, con tuyệt đối đừng để cậu ta lừa!” Dương Ngọc Lan liến thoắng một tràng.
“Đủ rồi đó, nói xong chưa vậy?” Diệp Phàm ngoáy lỗ tai, nhịn hết nổi mà mở miệng.
Nếu không phải nể mặt bà già này là mẹ vợ tương lai của mình thì chắc chắn anh sẽ quăng cho bà ta một bạt tai để đóng cái họng đó lại ngay!
“Mấy người gọi bọn tôi về là để nói chuyện này hả? Nếu nói xong rồi thì giờ bọn tôi có thể đi được chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Sở Sở, hôm nay gọi cháu về là vì có chuyện khác cần báo! Đây là cậu Sở, hẳn là cháu cũng biết rồi nhỉ?” Đúng lúc này, bà cụ Đường bỗng chỉ tay về phía người đàn ông mặc tây trang rồi giới thiệu anh ta với Đường Sở Sở.
Và người đàn ông đó chính là Sở Hà.
“Anh Sở, sao hôm nay anh lại xuất hiện ở nhà họ Đường bọn tôi thế?” Đường Sở Sở nhìn Sở Hà, cau mày hỏi.
“Cậu Sở đây là khách hàng của bà, hôm nay cậu Sở đã đồng ý bỏ ba mươi tỉ ra để góp vốn vào tập đoàn Đường Thị nhà ta, bà đã chấp nhận, cũng ký hợp đồng luôn rồi. Ngoài ra, cậu Sở nghe người khác nói dạo gần đây cháu đang chạy đôn chạy đáo tìm một mảnh đất đề xây dựng nhà xưởng sản xuất mới nên đã cố tình chuyển nhượng vô điều kiện mảnh đất trị giá
năm tỉ ở phía đông thành phố cho Đường Thị đâý từ nay về sau cậu Sở chính là thành viên hội đồng quản trị mới của Đường Thị!” Bà cụ Đường nói với Đường Sở Sở.
“Cái gì? Bà nội, bà cho phép anh ta góp vốn vào Đường Thị ư? Tại sao bà không bàn bạc trước chuyện này với cháu chú?”
Vừa hay tin, Đường Sở Sở lập tức biến sắc, vội chất vấn.
Còn bà cụ Đường khi nghe thấy Đường Sở Sở hỏi ngược lại mình thì lập tức để lộ biểu cảm lạnh lùng, nói: “Sao đây? Ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc Đường Thị lâu quá nên tự cảm thấy Đường Thị đã là của riêng bản thân cháu rồi đúng không? Vậy là mỗi lần chủ tịch Đường Thị nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần công ty như bà mà đưa ra quyết định gì đêu phải báo cáo trước với cháu chứ gì?”
“Bà nội, cháu không có ý đó, nhưng mà…”
“Nếu không có ý đó thì thôi, đừng nói nữa! Hôm nay bà gọi cháu tới đây là để báo cho cháu biết tin này, mai mốt nhớ qua lại với cậu Sở nhiều hơn. Có sự ủng hộ của cậu Sở, chắc chắn Đường Thị sẽ ngày một tốt hơn cho xem. Với cả cậu Sở biết cảm thông cho tình hình cấp bách của cháu mà tặng miễn phí mảnh đất năm
tỉ cho công ty nữa đó thôi, cháu nhất định phải cảm ơn cậu Sở cho tốt đấy!” Bà cụ Đường cắt ngang lời Đường Sở Sở, lạnh lùng quát lớn.
“Anh Sở, cảm ơn anh!” Đường Sở Sở hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn quay sang cảm ơn Sở Hà.
“Tổng giám đốc Đường khách khí quá, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp rồi!” Sở Hà bước tới trước mặt Đường Sở Sở, khách sáo vài câu rồi vươn tay ra.
Ngay lúc Đường Sở Sở tính bắt tay đối phương thì Diệp Phàm đã giành trước một bước, nắm lấy tay Sở Hà.
“Anh là bạn trai của tổng giám đốc Đường đúng không?” Thấy Diệp Phàm xong lên bắt tay mình, Sở Hà thoáng sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười nói.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng dòm ngó gì vợ tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đến với thế giới này đấy!”
Diệp Phàm lạnh lùng đe dọa, đồng thời dồn lực, siết chặt lâỳ bàn tay của đối phương, cơn đau ập tới bất ngờ khiến Sở Hà phải mặt nhăn mày nhó, thậm chí là để lộ vẻ đau khổ.
“Thằng nhãi này này, cậu đang làm gì vậy?
Cậu Sở là khách quý của nhà họ Đường chúng ta đó, mau buông tay!” Dương Ngọc Lan hét lớn vào mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm tức khắc thả tay Sở Hà ra, tay phải anh ta liên tục run lên, cảm giác như nứt cả xương luôn fôỉ: “Nhớ kỹ lời tôi nói đấy!”
Diệp Phàm liếc nhìn Sở Hà, sau đó nghênh ngang dẫn Đường Sở Sở rời đi.
Sở Hà ngước mắt dõi theo Diệp Phàm, lúc này, mặt mày anh ta tái nhợt, nhưng trong con ngươi tăm tối chợt ánh lên vẻ cay nghiệt.
Phía bên kia, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, tò mò hỏi: “Anh Tiểu Phàm ơi, anh nói như vậy là vì đã phát hiện ra điều gì sao?”
“Tên đó vừa nhìn đã biết không tốt lành gì rồi!” Diệp Phàm cười khẩy nói: “Có điều vợ à, dựa theo phản ứng của em thì hình như giữa em và anh ta đã xảy ra mâu thuẫn thì phải, có phải hai người có quen biết với nhau không?”
Đường Sở Sở lập tức kể lại từ đầu đến đuôi những chuyện đã xảy ra lúc trước giữa cô và Sở Hà, rồi nói: “Lai lịch của tên này cực kỳ bí an, thế nên hồi trước em đã từ chối không cho anh ta góp vốn vào công ty, thật không ngờ anh ta lại chạy đi tìm bà nội!”
“Quả nhiên thằng nhãi này có âm mưu gì đó mà, ban nãy anh đã quá khách sáo với anh ta rồi!” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiêng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi cho Xuân Lan, bảo đối phương đi điều tra thân phận của tên Sở Hà này.
‘Vợ, nếu tên đó dám làm chuyện xằng bậy, em nhất định phải nói ngay cho anh biết đấy!” Diệp Phàm quay sang căn dặn Đường Sở Sở. Sau đó, anh chở Đường Sở Sở tới Đường Thị, còn cẩn thận sai u Ảnh âm thầm đi theo bảo vệ cho Sở Sở. Có u Ảnh bên cạnh, Diệp Phàm cũng yên tâm hơn.
Đưa Đường Sở Sở đỉ làm xong thì anh quay về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự số ba, Khương Vân Hỉ e dè đứng yên một chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Sao cô lại tới đây? Lại muốn bái tôi làm thầy đó hả?” Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hỉ, hỏi.
“Tên u Dương Mục kia…”
“Là do tôi giết!”
Khương Vân Hi trông thấy Diệp Phàm, vừa mới mở miệng nói được mấy chữ thì đã bị anh
giành mất quyền trả lời.
Vừa nghe u Dương Mục là do anh giết, trên mặt Khương Vân Hi lập tức để lộ vẻ sợ hãi.
“Hóa ra là mày giết chết cậu cả!” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, một nhóm người theo tiếng mà xuất hiện, đó chính là cao thủ do gia tộc u Dương phái tới, trong số đó có tới hai vị cườnq qiả Huyền Cảnh cấp bảy.