Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Giết tôi, ông không xứng!
Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.
Dẳn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.
Tất cả những người nàỵ đều mặc quần áo của điện Long Vương!
Rõ ràng họ là thành viên của điện!
“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói.
“Ông cụ Hướng, ồng không sao chú?”
Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viền Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.
“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tốn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!”
Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.
“Ông là người của điện Long Vương?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người
đàn ông.
“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên – Hướng Khôn!”
Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.
“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”
Diệp Phàm chí tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”
Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”
Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhần Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thế ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngấn cả người ỉ
“Cậu…”
Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm
với vé không thể tin nối.
“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”
Diệp Phàm tiếp tục nói.
“Được, ra lệnh được!”
Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.
Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thế đeo chiếc nhân này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân phận đương nhiên không cần nói cũng biết!
Hướng Khôn khỏng ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!
Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viên Sơn, lạnh giọng nói: “ông cụ Hạng, xin lỗỉ, ông đắc tội với người khống nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”
Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.
“Hướng…”
Hạng Viền Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trớ mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biếu cảm vô cùng khiếp sợ.
“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?’
Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.
Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.
Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thờ lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân cảnh tam trọng trớ lên.
Dẳn đầu là một người đàn õng trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thớ vô cùng sắc bén!
Diệp Phàm nhìn về phía đám người.
“Hạng Lăng!”
Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ồng mới tới.
Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn – Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viển Sơn.
“Lão gia yên tâm, hòm nay có tỏi ớ đây, tôỉ cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”
Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, u Ảnh, Diệp Phàm.
“ồng là ai?”
Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.
“Môn chủ Bá Môn!”
Hạng Lăng lạnh lùng đáp.
“Hạng Lăng, thằng ranh kia là người đã giết chết con trai và cháu trai của ta, người được Bá Môn phái tới cũng bị giết, chắc chắn là có liên quan tới hắn ta!”
Hạng Viễn Sơn chỉ tay về phía Diệp Phàm.
Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Lăng bắn về phía Diệp Phàm: “Thì ra cậu chính là kẻ địch của nhà họ Hạng!”
“Giết hắn!”
Hạng Lăng quát lớn, ngang ngược ra lệnh.
Cường giả Bá Môn trực tiếp bay về phía Diệp Phàm.
“Ngăn bọn họ lại!”
Hướng Khôn hô lên.
Đám người điện Long Vương cũng lao về phía người của Bá Môn.
Vụt!
Cơ thế u Ảnh khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Bịch!
Nhưng khi Ư Ánh xuất hiện ngay sau lưng Hạng Lăng, chuẩn bị ra tay.
Hạng Lăng đã phản ứng kịp thời đánh ra một quyền, cây dao gàm trong tay u Ảnh gãy đôi, cơ thể không ngừng lùi về sau!
“Muốn giết tôi, không biết tự lượng sức!”
Hạng Lăng khinh thường hừ lạnh.
Bịch!!!
Hướng Khôn ra tay cùng lúc, nhưng cũng bị Hạng Lăng một quyền đánh bay, quỳ nửa người trên mặt đất, nôn ra máu.
Lúc này, trên người Hạng Lăng tản ra một cổ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thòng, bầu không khí trong quán trà hoàn toàn ngưng đọng lại!
Ông ta bước từng bước về phía Diệp Phàm.
“Dám giết người nhà họ Hạng, mày phải chết!”
Hạng Lăng nhìn Diệp Phàm, gằn từng
câu từng chữ.
Lúc này, Hạng Lăng giống như một ngọn núi lớn đè lên người Diệp Phàm, hơi thở của ông ta cực kỳ khủng bố!
“Giết tòì, ông không xứng!”
Diệp Phàm liếc nhìn Hạng Lăng, hắn nói ra năm chữ với vẻ lạnh nhạt.
Dứt lời, Diệp Phàm ném chén trà về phía Hạng Lăng.
Nhìn thấy chỉ là một chén trà, trong mắt Hạng Lăng lộ ra vẻ khỉnh thường, một quyền đánh vỡ chén trà.
Nhưng ngay sau khi chén trà nổ tung, vẻ mặt Hạng Lăng lập tức thay đổi.
Chén trà vỡ nát, nước bên trong ra bẳn tung tóe, hóa thành từng giọt nước ẩn chứa lực lượng khủng bố bẳn về phía Hạng Lăng.
Uy lực của những giọt nước này còn đáng sợ hơn cả đạn, nháy mắt đã xuyên thủng cơ thế Hạng Lăng.
Lúc này, hai mắt Hạng Lăng trừng lớn, ỏng ta không thể nào tin nổi.
Đến chết cũng chưa kịp phản úng, tại sao một chén trà nhỏ bé lại có thể phát ra uy
lực mạnh mẽ như vậy!
Phụt một tiếng, vị môn chủ Bá Môn đã nằm trên mặt đất, cũng chết không nhắm mắt!
Giết người bằng giọt nước!
Khi đám người Hướng Khôn, Hạng Viền Sơn trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hít sâu một hơi, vô cùng chấn động!
Thú đoạn giết người quá kinh khủng!
Ngay cả đệ tử Bá Mõn cũng bị dọa cho ngây người!
“Không biết tự lượng sức!”
Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.
“Cậu giết chết môn chủ?”
Một vị cường gìá Bá Môn kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Diệp Phàm.
“Sao? Ông muốn báo thù cho môn chủ của mình à?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.
“Thiếu chủ Bá Môn chính là đệ tử của trường lão Võ Minh, cậu giết môn chủ, đến lúc đó Võ Minh sẽ không tha cho cậu!”
Vị cường giả nhìn Diệp Phàm nói.
“Võ Minh!”
Ánh mắt Diệp Phàm nheo lại, tự lẩm bấm.
Nhị sư phụ của hắn không phải minh chủ Võ Minh sao!
Mông ngờ môn chủ Bá Môn lại có quan hệ với Võ Minh!
“Giết thì giết thôi, nói nhảm nhiều quá!”
“U Ảnh!”
Diệp Phàm lạnh giọng gọi.
Vụt!
u Ánh trực tiếp xông ra, hướng tới đám người Bá Minh.
Phụt phụt phụt!
u Ảnh chém giết điên cuồng, đám người Bá Môn từng người từng người chết thảm.
Vị cường giả Bá Môn vừa mới lên tiếng thấy vậy, vẻ mặt ông ta cứng lại, xoay người muốn chạy trốn.
Diệp Phàm vung tay, chén trà bên cạnh bắn ra đập lén người vị cường giả kia, õng ta trừng haỉ mắt ngã xuống đất, hộc máu mà
chết!
Rất nhanh, toàn bộ người của Bá Mỏn đã chết thảm.
“Đưa ông ta lên đường!”
Diệp Phàm nhìn về phía Hạng Viền Sơn.
u Ảnh trực tiếp vọt về phía ông ta.
“Ranh con, hôm nay dù tao có chết ờ đây, tao cũng phải kéo mày chết cùng!
Hạng Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta móc trong ngực một chiếc điều khiển tử xa: “Tao đã mua một tấn thuốc nổ, hôm nay tất cả đều phải chết!”
Dứt lời, ông ta liền ấn nút trên điều khiến từ xa.
Lúc này, vé mặt Hướng Khôn, Ư Ánh, Đường Sớ Sớ, Tôn Tiểu Tiếu đều thay đổi, bọn ho muốn nqăn cản cũnq khônq kip.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK