Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253: cửu Đại Thiên Vương!
LÚC này Mộ Dung Vân Thiên dẫn theo một đoàn người xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Mỗi một người bên cạnh anh ta đều là võ giả Nhân Cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có người cầm súng ổng chĩa về phía Diệp Phàm.
“Là anh à!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Mộ Dung Vân Thiên.
“Ranh con, tao còn chưa tìm mày báo thù thì mày đã tự mình dâng tới tận cửa, vừa lúc, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bày học!”
“À đúng rồi, quên nói cho mày biết, Lưu Ly sắp gả cho tao rồi!”
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên lạnh lẽo.
“Thế à? Vậy thì chúc mừng hai người, nhưng mà cũng phải làm sáng tỏ một chút, tôi và cô Thượng Quan không có bất cứ quan hệ gì!”
Diệp Phàm đáp.
“Ranh con, mày nghĩ nói như vậy thì tao sẽ bỏ qua cho mày sao?”
“Lên hết cho tôi!”
Mộ Dung Vân Thiên khinh thường nhìn Diệp Phàm.
Hắn ra lệnh cho đám người đi theo mình.
Đám võ giả kia trực tiếp lao về phía Diệp Phàm.
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ ra tay đánh ngã toàn bộ đám võ giả, cho dù là võ giả có thực lực Huyền Cảnh thì cũng không chịu nối một đòn tấn công!
“Nổ súng!”
Thấy vậy, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên lạnh đi, hắn hô lớn.
Mấy tay súng bên cạnh chuấn bị nhắm thẳng vào Diệp Phàm!
Phụt phụt phụt!!!
Đúng lúc này, một tia sắc lẹm chợt lóe ngang trước mắt bọn họ rồi biến mất.
Bàn tay cầm súng của họ đồng loạt bị cắt đứt, máu tươi phun ra.
Vụt!
Lại là một tia sáng lạnh lẽo vút qua, trên cố họng của đám tay súng này đã ứa máu.
Tất cả đều không kịp phản ứng, ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt!
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Khi hắn hoàn hồn thì một con dao găm đã kề ở trên cố, người ra tay chính là U Ảnh.
“Các người muốn làm gì? Tôi là đại thiếu gia
nhà Mộ Dung!”
Mộ Dung Vân Thiên lập tức kêu lên.
“Tôi đã nói tôi và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì, nhưng anh còn muốn ra tay với tôi, nếu đã thì cũng không trách được tôi!”
“Giết!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ầm!!!
Ngay lúc u Ảnh chuẩn bị giết Mộ Dung Vân Thiên.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện đánh về phía u Ảnh, vẻ mặt người nọ như cứng lại, sau đó vung dao găm để ngăn cản.
Đòn tấn công này khiến cơ thể u Ảnh lùi về phía sau, ông khẽ rên một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
“Vân Thiên không sao chứ?”
Người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên.
“Con không sao, chú hai, sao chú lại tới đây?”
Mộ Dung Vân Thiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới tới.
Người này chính là chú hai của Mộ Dung Vân Thiên – Mộ Dung Thần.
“Ba cháu lo lắng cho cháu nên bảo chú tới xem, không ngờ là thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện!”
Mộ Dung Thần nói.
“Chú hai, chú tới đúng lúc lắm, giết chết tên khốn kiếp này cho cháu!”
Ngay sau đó, Mộ Dung Vân Thiên chỉ vào Diệp Phàm nói với vẻ mặt lạnh như băng.
“Người trẻ tuối, dám ra tay với thiếu gia nhà Mộ Dung, lá của cậu cũng ngươi không nhỏ đấy!”
Ánh mắt Mộ Dung Thần nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Anh ta cứ thích trêu chọc tới tôi, vậy thì cũng không thể trách tôi được !”
Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
“Dám động đến người nhà Mộ Dung, nhất định phải trả giá lớn!”
Mộ Dung Thần trực tiếp quát.
Dứt lời, ông ta lao nhanh tới, đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Đối mặt với đòn tấn công của Mộ Dung Thần, Diệp Phàm cũng đánh trả một chưởng, khiến đổi phương bay ngược ra ngoài.
Phụt phụt!!!
Cơ thế Mộ Dung Thần lui mấy chục mét về phía sau, ông ta quỳ trên mặt đất hộc máu, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Thực lực của ông ta đã đạt tới Huyền cảnh bát trọng, nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Phàm cũng không đỡ được.
Sao có thế như vậy?
Người này tuối còn trẻ mà sao lại có thể lợi hại như thế?
Diệp Phàm đi về phía chú cháu nhà này.
Ngay lúc mọi người đang chú ý đến Mộ Dung Thần và Mộ Dung Vân Thiên thì.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng Diệp Phàm, thanh kiếm sắc bén muốn đâm vào nơi trí mạng của hắn.
Thanh kiếm này có tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như tia chớp lóe lên rồi biến mất, căn bản khiến cho người khác không phát hiện được.
Nhưng khi thanh kiếm sắp đâm trúng Diệp Phàm, bóng người lại biến mất tại chỗ một cách quỷ dị.
Người phía sau chém trượt, thanh kiếm như xé rách không khí, sức mạnh tỏa ra xung quanh
Lúc này, u Ảnh, Hoa Hồng Đỏ, đám người Đường sở sở mới kịp phản ứng, vẻ mặt ai nấy đều thay đối.
Bọn họ nhìn qua thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen, hai tay cầm kiếm, trên người cũng không để lộ bất cứ hơi thở nào.
Người này chính là kiếm khách mạnh nhất của gia tộc Ito – Ito lchiken!
Sau khi chém Diệp Phàm thất bại, hai mắt hắn trừng lớn, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay thất bại.
Trước kia, cho dù gặp phải cường giả nào thì đều ngăn không nối một kiếm của hắn!
Nhưng hôm nay, kiếm của hắn lại chém vào khoảng không!
Nhưng mà tốc độ phản ứng của Ito lchiken cũng rất nhanh.
Sau khi chém vào khoảng không, hắn muốn rút lui nhưng đã muộn.
Vụt!
Ngay khi Ito lchiken chuẩn bị rút lui thì một thanh kiếm khác đã đặt ở trên cố, Diệp Phàm cầm trong tay thanh kiếm ngắn màu đen đang đứng cạnh hắn.
Chỉ trong vòng một giây đồng hồ, Diệp Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt của Ito lchiken rồi lại xuất hiện sau lưng hắn ta, tốc độ này có thể nói như là dịch chuyển tức thời.
Ito lchiken căn bản không nhận ra Diệp
Phàm đã ở phía sau.
Kết quả trong nháy mắt hắn đã bị bắt!
Điều này khiến trong lòng Ito lchiken như cơn sóng ngầm, thậm chí còn có chút sợ hãi!
Người này thật đáng sợ!
“Nói ra lai lịch!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ không trả lời!”
Ito lchiken lạnh giọng đáp.
Phụt!!!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm vung một kiếm giết chết kiếm khách mạnh nhất được gia tộc Ito bồi dưỡng, không một chút dây dưa!
Không nói thì đi chết đi!
Đây chính là nguyên tắc của Diệp Phàm!
Điều tra rõ ràng thân phận của hắn!
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Hồng Đỏ.
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
Lúc này, Mộ Dung Thần đã nhân cơ hội mang theo Mộ Dung Ván Thiên chạy trốn.
Bịch bịch bịch!!!
Ngay khi đám Diệp Phàm chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, bọn họ muốn đến xem thử.
Một đám người đang đánh nhau cách dạ hội từ thiện không đến ba trăm mét.
Thực lực của hai bên đều rất mạnh, trong đó một bên chính là Bạch Ưng Long Quân và cường giả của điện Long Vương, bên còn lại thì mặc đồ giống nhau.
Cả hai bên có tổng cộng có hơn trăm võ giả đang chém giết lẫn nhau.
Bạch Ưng Long Quân đối phó với ba người đàn ông khoác áo choàng.
Thực lực của cả bốn người này đều vượt trên Địa cảnh, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố, đánh cho mặt đất xuất hiện cả vết nứt, mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy.
“Vậy mà lại có người dám ra tay với Long Quân của điện Long Vương?”
“Kẻ nào to gan như vậy?”
Hoa Hồng Đỏ nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên.
Ầm!!!
Lúc này, Bạch Ưng Long Quân tung móng vuốt đấu lại đòn tấn công của ba người. Hai bên chạm nhau truyền ra một tiếng vang thật lớn.
Bịch bịch bịch!!!
Cả bốn người đều lui về phía sau, trên mặt đất in hằn dấu bàn chân!
“Không hố là Bạch Ưng Long Quân, quả nhiên lợi hại, Tam Đại Thiên Vương cùng lên mà cũng không chiếm được thế thượng phong!”
Một trong ba người này nhìn Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.
“Chỉ đế đối phó với tôi mà Thiên Võng phái cả ba trong cửu Đại Thiên Vương, tôi đây quả thật là rất được Thiên Võng xem trọng!”
Bạch Ưng Long Quân cười lạnh nói.
“Bất kế là ai của điện Long Vương thì Thiên Võng chúng tôi đều rất coi trọng, nếu là Bạch Ưng Long Quân bằng lòng gia nhập Thiên Võng, tôi tin là chủ nhân sẽ còn xem trọng ông hơn cả mấy đại thiên vương như tôi!”
Một người khác lên tiếng.
Ba người bọn họ chính là Thiên Vương thứ tư, thứ năm và thứ sáu trong cửu Đại Thiên Vương của Thiên Võng.
“Tôi cũng đã đến tuối này rồi, làm một Long Quân nho nhỏ là đủ, được Thiên Võng các người xem trọng, tôi sợ mình nhận không nổi!”
Bạch Ưng Long Quán lạnh giọng đáp.
“Bạch ưng Long Quân, chỉ cần ông đồng ý quy thuận Thiên Võng, tố chức có thể giúp ông ngồi lên cái ghế Long Vương, quản lý điện Long Vương, vụ giao dịch này ông cảm thấy thế nào?”
Tứ Thiên Vương nhìn Bạch Ưng Long Quân nói.
“Bản Long Quân nếu muốn ngồi lên ghế Long Vương, chỉ cần bản lĩnh của ông đây là đủ, không cần Thiên Võng các người nhọc lòng!”
“Nhưng mà Thiên Võng lại dám bước chân vào Long quốc, lẽ nào các người đã quên cảnh cáo của điện chủ Long Vương ta năm đó sao?”
“Chẳng lẽ Cửu Đại Thiên Vương lại muốn đổi mới thêm lần nữa?”
Bạch Ưng Long Quân lạnh lẽo nhìn Tam Đại Thiên Vương.
Ba người này nghe Bạch Ưng Long Quân nói xong thì vẻ mặt đều thay đối.
Mười tám năm trước, vì đế Thiên Võng phát triển thế lực ở Long Quốc, bọn họ muốn diệt trừ điện Long Vương, kết quả chọc cho điện chủ tức giận, một mình đối phương tàn sát mấy vạn cường giả của Thiên Võng, giết sạc cửu Đại Thiên Vương, hơn nữa còn cảnh cáo, nếu Thiên Võng còn dám bước chân vào Long Quốc thì sẽ tự tay diệt sạch Thiên Võng!
Trận chiến đó, Thiên Võng tổn thất nghiêm trọng, cửu Đại Thiên Vương chết hết.
Cửu Đại Thiên Vương bây giờ đều là thượng vị sau trận chiến năm đó!
Đoạn quá khứ này là một nổi sỉ nhục lớn với Thiên Võng!
Hôm nay Bạch Ưng Long Quân nhắc tới khiến cho vẻ mặt của Tam Đại Thiên Vương vô cùng khó coi.
“Bạch Ưng Long Quân, ông đã không biết đầu như vậy thì đừng trách chúng tôi!”
Tứ Thiên Vương lạnh lùng quát.
Cả ba cầm vũ khí tấn công về phía Bạch Ưng Long Quân.
“Hừ!”
Bạch Ưng Long Quân nhìn ba người đang vọt tới, ông hừ lạnh một tiếng, hai tay hóa thành móng vuốt rồi ra tay điên cuồng.
Bịch bịch bịch!!!
Lúc này, Bạch Ưng Long Vương dùng móng vuốt sắc bén tấn công Tam Đại Thiên Vương, thậm chí còn liên tục đánh lui họ.
Ầm âm ầm!!!
Rất nhanh, tiếng vang như sấm truyền ra.
Tam Đại Thiên Vương bị đánh bay ra ngoài,
ngã trên mặt đất hộc máu.
“Mấy người còn kém xa cửu Đại Thiên Vương năm xưa!”
“Chỉ dựa vào ba người cũng muốn đổi phó bản Long Quân? Thiên Võng coi ông đây già không làm ăn được gì sao?
Bạch Ưng Long Quân khinh thường nói.
Vút!!!
Đúng lúc này, tiếng xé gió chói tai đột ngột vanq lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK