Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được nhúc nhích, cướp đây!”

Ngay lúc Diệp Phàm chuẩn bị nghỉ ngơi, đợi máy bay đến quận Hoài Giang thì đột nhiên, mọt tiếng quát lạnh lẽo vang lên.

Một đám đàn ông bịt mặt cầm súng lao thẳng vào khoang máy bay.

Aaa!!!

Ngay lập tức, từ khoang máy bay truyền đến vài tiếng thét chói tai.

Các hành khác xôn xao hoảng hốt, mặt mày ai nấy đều trắng bệch, la hét ‘âm ĩ.

“Tất cá im lặng, ngồi yên tại vị trí, không được phép lộn xộn.”

“Ai dám nhúc nhích, giết!”

Gã bịt mặt cầm đầu cầm súng gầm lên.

Thoáng chốc, những hành khách trong khoang máy bay đều sợ đến mức không dám thốt ra một tiếng.

Đám giặc cướp kia đi thẳng về phía Diệp Phàm.

“Cô Tô, mời đi với chúng tôi!”

Bọn chúng đi tới gần Diệp Phàm, nói với cô gái đeo kính đen, đội nón che nắng, mặc quần áo kín mít ngồi bên trong.

“Các anh muốn làm gì?”

Ngồi phía sau cô gái kia là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi mặc vest, sắc mặt bà ấy thay đổi, đứng lên, hỏi toán cướp.

“Không muốn chết thì ngồi im!”

Một tên cướp chĩa súng vào đầu người phụ nữ, quát.

“Đừng tổn thương chị Hồ!”

Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Diệp Phàm vội vàng lên tiếng, đồng thời cởi mũ và kính râm xuống, lộ ra dung mạo tuyệt đẹp.

“Đây không phải là sao nữ Tô Nhược Tuyết tiếng tăm lẫy lừng ở Long Quốc à?”

“Đúng là cô ấy rồi!”

“Lẽ nào mục tiêu của đám cướp này là Tô Nhược Tuyết?”

Mấy hành khách khác vừa thấy gương mặt cô gái đã ngạc nhiên kêu lên.

“Cô Tô đúng là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng trách lại trở thành ngôi sao lớn.”

“Chẳng qua hôm nay xem như rơi vào tay bọn này rồi, đi!”

Lúc này, gã người đàn ông cầm đầu toán cướp tiến lên, nói.

“Các anh là ai sai tới, dám cướp máy bay, to gan quá nhí!”

Tô Nhược Tuyết nhìn bọn chúng, vẻ mặt đầy nặng nề.

“Bọn này chỉ phụ trách nhận tiền làm việc, chuyện khác không thể nói, dần đi!”

Ngay lúc toán giặc chuẩn bị ra tay với Tô Nhược Tuyết, Diệp Phàm bỗng lên tiếng: “Mấy người khống chế chiếc máy bay này ra nước ngoài à?”

“Không sai, nhóc con, ngậm miệng lại đi!”

Tên cướp cầm đ’âu thấy Diệp Phàm lên tiếng thì hơi giật mình, sau đó gã quát lên.

Răng rắc!

Kết quâ Diệp Phàm bất ngờ ra tay nắm lấy cổ họng gã, bóp nát.

Rầm rầm!

Cùng lúc đó, Đại Hố, Nhị Hổ ngồi cạnh đó cũng hành động, tung đấm về phía toán cướp.

Sắc mặt bọn cướp tái mét, cả đám đang định nổ súng thì trên người bỗng dính mấy cây ngân châm khiến cơ thế tê cứng, lần lượt ngã xuống đất.

Những tên còn sót lại thì bị hai anh em Đại Hổ quật ngã.

“Đại HỔ, Nhị Hố, hai người đến buồng lái giải quyết đám cướp còn lại, để máy bay tiếp tục bay tới quận Hoài Giang!”

Diệp Phàm lên tiếng.

“Vâng, chủ nhân!”

Đại Hổ, Nhị Hổ gật đầu, đi tới buồng lái.

Một màn bất ngờ xây ra này khiến các hành khách khác vô cùng sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ ra tay.

Chẳng lâu sau, hai anh em Đại Hổ đã quay lại, gật đầu với Diệp Phàm, rõ ràng đã giải quyết xong.

Nhân viên bảo vệ và tiếp viên nữ rối rít xuất hiện, thông báo với hành khách: “Chào mọi người, rất xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn, toán cướp đều được bắt giữ, máy bay đã trở lại bình thường, quý vị không cần hoảng sợ!”

Sau đó, bọn họ lòi mấy tên cướp té dưới đất xuống.

Một nữ tiếp viên đi tới trước mặt Diệp Phàm và hai anh em Đại Hổ, Nhị HỐ: “Cảm ơn ba người đã giúp đỡ, đế bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi sẽ miễn phí tất cả những chi phí của ba vị trên chuyến bay lần này.”

“Cảm ơn!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Không cần khách khí, anh có vấn đề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”

Cô tiếp viên kia mỉm cười với Diệp Phàm rồi xoay người rời đi.

“Cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi!”

Lúc này, Tô Nhược Tuyết cũng lên tiếng.

“Tôi chỉ không muốn đế bọn họ lái máy bay ra nước ngoài thôi, cô không cần khách sáo!”

Diệp Phàm bĩu mói.

Ặc?

Nghe xong lời này của Diệp Phàm, Tô Nhược Tuyết hơi xấu hố: “Mặc kệ thế nào thì anh cũng cứu tôi, anh cân báo đáp gì không? Hay tôi ký tên cho anh nhé?”

“Ký tên? Ký cái gì?”

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Anh không biết tôi?”

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Nhược Tuyết vô cùng bất ngờ.

“Tôi nên biết cô à?”

Diệp Phàm khó hiếu.

Tô Nhược Tuyết sửng sốt, vẫn có người Long Quốc không biết cô ư? Hơn nữa còn là thanh niên trẻ tuổi như vậy?

Tò Nhược Tuyết cô là sao nữ có nhiều người hâm mộ nhất Long Quốc hiện tại đấy, được gọi là nữ thần quốc dân, thậm chí còn khá nối trên quốc tế!

Sao lại có người không biết cò chứ?

Giờ phút này, suýt thì Tô Nhược Tuyết đã không kiềm được muốn hỏi Diệp Phàm một câu anh đến từ sao Hỏa đấy phỏng?

“Cô Tô, có thế ký tên cho tôi được không?”

“Chị Tô, em là fan của chị nè, em có thế chụp ánh với chị được không ạ?”

Lúc này, một sô’ hành khách trong khoang máy bay đã chạy đến trước mặt Tò Nhược Tuyết, hào hứng reo lên.

Phân ứng vừa nãy của Diệp Phàm suýt thì khiến cô cảm thấy mình chỉ là hạng nugu thôi đó!

“Tránh ra!”

Diệp Phàm bỗng lạnh lùng quát lớn.

Mấy hành khách kia nghe vậy, lại nhớ đến cánh Diệp Phàm mặt không đổi sắc bẻ gãy cố tên cướp, trong lòng bọn họ lập tức dâng lên sợ hãi, rối rít quay về ghế ngồi của mình.

“Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?”

Tò Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, hếch mặt.

“Không biết!”

Diệp Phàm thắng thừng đáp, sau đó nhấm mất nghỉ ngơi.

Dáng vẻ này của hắn khiến Tô Nhược Tuyết buồn bực không thôi.

Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ỏng bình tĩnh đến mức này khi đối mặt với cô đấy, thậm chí người ta còn không biết cô!

“Hắn anh ta chỉ giả vờ thôi nhỉ, cô’ ý thu hút sự chú ý của mình!”

“Đúng, chắc chắn là như vậy, nói không chừng lát nữa không nhịn được đến tìm mình ngay ấy mà!”

Bỗng dưng, trong đầu Tô Nhược Tuyết nảy ra một phỏng đoán, hơn nữa còn tự khắng định chắc nịch.

“Hừ, lát nữa mà anh đến bắt chuyện thì tòi mặc kệ anh!”

Tô Nhược Tuyết lườm Diệp Phàm, lấm bấm vài tiếng rồi quay đ’âu đi.

Thế nhưng không ngờ, mãi đến khi máy bay hạ cánh, Diệp Phàm vần không h’ê nói một câu nào với cô mà đi thắng xuống máy bay.

“Tên này không biết mình thật ư?”

Tô Nhược Tuyết vô cùng khiếp

SỢ.

“Này, anh tên là gì thế?”

Cò bỗng nhớ ra cái gì, vội vàng đuổi theo, không ngờ lạ bị người phụ nữ mặc vest kéo lại.

“Nhược Tuyết, em khoan hãy đi ra, bên phía gia tộc đã cử người tới rồi, ngoài sân bay hiện giờ toàn là fans!”

Người phụ nữ mặc vest nói.

“Chị Hồ, chị nói xem, anh ta thật sự không biết em à?”

Tô Nhược Tuyết khó hiểu.

“Em là nữ thần quốc dân của Long QUỐC, siêu sao quốc tế, làm gì có ai mà không biết em được, hẳn cậu ta giả vờthôi!”

Chị Hồ nói.

“Thật không?”

Tô Nhược Tuyết vẫn không tin lắm.

Mà bên ngoài sân bay, ba người Diệp Phàm, Đại Hổ và Nhị Hổ vừa đi ra đã chạm phải đám đông giơ bảng led, miệng hô lớn Tô Nhược Tuyết!

“Chủ nhân, bọn họ đang làm gì vậy?”

Hai anh em Đại Hổ giật mình.

“Không biết!”

Diệp Phàm lắc đầu.

Hắn vừa mới rời khỏi núi Cửu Long, đương nhiên không biết mấy trò đu thần tượng này, cũng không biết mặt mấy ngôi sao lớn.

“Đi thôi!”

Bọn họ đi thẳng ra ngoài.

Chẳng lâu sau, một chiếc

Maybach màu đen dừng lại trước mặt Diệp Phàm.

Một đám người bước xuống từ trên xe, tất cả đều là cao thủ Nhân Cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK