Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, một nhóm người xuất hiện ở đây, đó chính là người của tỉểu đội Long Hồn số 7, đội trường Hứa Càn mang theo một đám thành viên Long Hồn xuất hiện ờ đây, trực tiếp giao chiến với nhóm người này.

Mặc dù có rất nhiều người đến bắt cóc Tô Nhược Tuyết, nhưng đẵ là người của Long Hồn, thực lực của bọn họ đương nhiên không tệ, bọn họ cầm vũ khí trong tay giết chết từng người một.

Người đàn ông mặc áo choàng đen công kích thẳng về phía Diệp Phàm, thực lực của hắn ta đã đạt tới Huyền cảnh tầng chín.

Phập!

Diệp Phàm bước ra một bước, vung một kiếm.

Một vệt máu phun ra từ cổ họng cúa người đàn ông mặc áo choàng đen, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất rồi tắt thờ!

Diệp Phàm đi đến trước người mặc đồ đen đang khiêng Tô Nhược Tuyết, lạnh lùng nói: “Thân pháp của ngươi cũng không tệ,

thậm chí đến ta cũng không nhận ra được!”

Phong Ảnh liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hắn vừa khiêng Tô Nhược Tuyết vừa khẽ động cơ thể tựa như sắp biến mất khỏi đây.

Thân thế Diệp Phàm như điện, chặn lại trước mặt đối phương: “Tôi đã để cho anh chạy trốn một lần, anh cho rằng còn có thế chạy thoát sao?”

Phong Ánh nhìn chằm chằm hắn rồi thi triển ra một môn thân pháp, thân thể hoá thành làn gió mát, muốn chạy trốn lần nữa.

Nhưng cho dù hắn ta có trốn thoát như thế nào, Diệp Phàm vẫn đứng trước mặt hắn ta, giống như cái bóng của hắn ta, hoàn toàn không cắt đuôi được.

“Thân pháp của anh không tệ, nhưng thực lực của anh quá kém, hoàn toàn không thể phát huy ra uy lực thực sự của thân pháp này!”

Diệp Phàm nhìn Phong Ảnh rồi lắc đầu, nói: “Đặt người xuống rồi nói cho tôi biết thân phận và lai lịch của anh, vậy thì tôi có thể tha mạng cho anh!”

Lúc này, toàn bộ những người khác đẵ bị các thành viên của tiểu đội Long Hồn số 7

giết hết, bọn họ còn đang bao vây Phong Ánh.

“Mấy người đừng tới đây, nếu không, tồi sẽ lập tức giết cố ta!”

Sắc mặt Phong Ánh thay đối, hắn ta đột nhiên bóp cổ Tô Nhược Tuyết.

Phập!

Chỉ là ngay lúc Phong Ảnh vừa nói xong, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt đối phương, thanh đoản kiếm trong tay Diệp Phàm trực tiếp đâm vào cổ họng hắn ta.

Đôi mắt người đàn ông này mở to nhìn Diệp Phàm, sau đó buông Tô Nhược Tuyết ra rồi ngã xuống đất, Diệp Phàm đưa một tay ra bắt lấy Tô Nhược Tuyết.

“Đêm nay may mà nhờ có Diệp thiếu, nếu không cô Tô sẽ gặp nguy hiểm!”

Hứa Càn nhìn Diệp Phàm rồi nói.

“Các người đặc biệt tới đây là vì cô ấy sao?”

Diệp Phàm nhìn đối phương.

“Đúng vậy, ông cụ Tô đã liên lạc với Long Soái, nói cô Tô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên Long Soái đã đặc biệt phái chúng tôi đến đây âm thầm bảo vệ cô Tô!”

Hứa Càn gật đầu.

“Rốt cuộc là aì lại muốn ra tay với cồ gái này nhiều lần như thế?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Là người của Thiên Võng!”

“Thiên Võng? Bọn họ muốn bắt cô ấy đế làm gì?”

Lúc này, Diệp Phàm có chút kinh ngạc khi nghe Hứa Càn nói vậy.

“Thiên Võng muốn bắt cò Tỏ là để khống chế ông cụ Tô, còn về tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm!”

Hứa Càn trầm giọng nói.

“Vậy mấy người xử lý thỉ thể của những người này đì!”

Diệp Phàm nói xong, sau đó ôm Tô Nhược Tuyết quay trở về Đại học Thiên Hải.

“Anh chàng này không phải là bạn trai của Chủ tịch Đường Thị kia sao? Tại sao lại đi âu yếm với cò Tỏ rồi?”

Hầu Tử tò mò hỏi.

“Hừ, tên tra nam chính cống!”

Người phụ nữ mặc áo đen với khuôn

mặt lạnh lùng đang đứng trong tiểu đội Long Hồn số 7 khịt mũi hừ lạnh.

“Lãnh Nguyệt, đừng nói lung tung!”

Hứa Càn liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt rồi cảnh cáo.

“Suỵt, Lãnh Nguyệt, anh chàng này là người mà chúng ta không thế đắc tội được đâu!”

Hầu Tử vội vàng nhắc nhớ.

“Anh sợ cái gì, hằn có thể giết chúng ta ư!”

Mà Lãnh Nguyệt kia vẩn hừ lạnh, kiêu ngạo nói.

Bên kia, Diệp Phàm ôm Tô Nhược Tuyết trờ về Đại học Thiên Hải, cô cũng tỉnh táo lại.

“TÔI…”

Tõ Nhược Tuyết tỉnh lại, thấy mình đang bị Diệp Phàm bế lên, sắc mặt tái nhợt, cô nói: “Tôi bị làm sao vậy?”

“Vừa rồi cỏ mớỉ bị đánh ngất xỉu, suýt chút nữa bị bắt cóc đi rồi!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Là anh vừa cứu tôi?1

cảm ơn!”

Trên mặt Tò Nhược Tuyết nớ nụ cười vui vé, sắc mặt hơi đỏ lên.

“Nhược Tuyết!”

Lúc này, đám người Hồ cầm và Đường Sở Sở vội vàng đi tới.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Diệp Phàm ôm Tô Nhược Tuyết theo kiểu công chúc, tất cả bọn họ đều sửng sốt.

“Nhược Tuyết, em không sao chứ?”

Ho Cầm tiến lên hỏi.

Diệp Phàm đặt Tô Nhược Tuyết xuống, có chỉnh trang lạỉ quần áo một chút rồi nói: “Em không sao, vừa rồi em bi người ta bắt đi, chính là Diệp công tử đã cứu em đấy!”

“Cảm ơn!”

Hồ Cầm và độỉ trưởng đội hộ vệ cúa nhà họ Tô rối rít cảm ơn Diệp Phàm.

“Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn anh ấy đỉ, anh ấy đã nói cho tôi biết phương hướng, tòi mới có thể cứu được cô ấy!”

Diệp Phàm chỉ vào Mục Thần cách đó không xa mà nói.

“Diệp thiếu khách sáo quá rồi, tôi chỉ

tình cờ nhìn thấy thôi, nếu không phải Diệp thiếu ra tay kịp thời, làm sao cô Tô có thể thoát khỏi nguy hiểm an toàn như thế!”

Mục Thần đì tới, mỉm cười nóỉ.

“Anh là vị công tử ở Mục Vương phủ sao?”

Tò Nhược Tuyết nhìn Mục Thần, ngạc nhiên nói.

Bọn họ đều là con cháu của gia tộc quyền quý ờ Đế Đô, cho nên trước đây cũng gặp nhau vài lần.

“Xin chào cỏ Tó!”

Mục Thần chào hỏi.

“Cảm ơn!”

Tô Nhược Tuyết nói.

Sau đó, đám người Diệp Phàm rời khỏi trường học, chuấn bị trở về biệt thự.

Lúc này, có năm bóng người đi tới, ánh mắt của bọn họ nhìn chăm chú về phía Trân Tiểu Manh.

“Cô tên là Trần Tiếu Manh đúng không?”

Người đàn ông ở giữa năm người nói.

’Anh là ai?’

Trần Tiểu Manh nhìn năm người này, tò mò nói.

“Đi theo chúng tòi!”

Người đàn õng nhìn Trần Tiểu Manh rồi trực tiếp nói.

“Tôi thậm chí còn không biết các anh, tại sao tôi lại phải đi với các anh?”

Trần Tiểu Manh cau mày, trầm giọng nóì.

“Chúng tôi là người của hoàng tộc họ Trần, mà cô chính là người thừa kế của nhà họ Trần, lần này chúng tôi nhận được lệnh đến đây để đưa cỏ trở về Hoàng tộc và kết hôn với Thiếu tộc trướng!”

Người đàn óng nhìn Trần Tiểu Manh và nói.

Nghe vậy, Trần Tiểu Manh, Đường sở sờ và Diệp Phàm đều sửng sốt!

“Cái gì mà Hoàng tộc họ Trần? Là cái quái gì thế? Tồi không biết các anh đang nói gì hết!”

Trần Tiểu Manh cau mày, mím môi.

“Chờ cô trớ lại tộc thì sẽ biết rõ mọi chuyện thôi, dẫn đi!”

Người đàn ỏng lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, bốn người còn lại đi về phía Trần Tiếu Manh.

Trần Tiếu Manh trốn ngay sau lung Diệp Phàm.

“Cút đi!”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn bốn người bọn họ, lạnh lùng nói.

Nghe được lờì nóỉ của Diệp Phàm, sắc mặt bốn người này tối sầm lại, bọn họ đột nhiên ra tay vớỉ Diệp Phàm.

Bọn họ vừa ra tay đã bộc phát ra thực lực võ cùng khủng bố.

Thực lực cúa bốn người này đều đã vượt qua Địa cảnh.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Phàm phất phất tay, một luồng sáng đen xuất hiện.

Trong phút chốc, một dòng máu từ trên cố bốn người này phun ra, bọn họ che cổ, mờ to mắt nhìn Diệp Phàm.

Ngay lập tức, bốn người bọn họ lần lượt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Lúc này, sắc mặt người đàn ông còn lại thay đổi, hắn ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt

lộ rõ vẻ khiếp sợ, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi: “Anh là ai?”

“Tòi khồng quan tâm các người đến từ tộc nào, lập tức biến mất khỏi mắt tồi!”

Diệp Phàm thờ ơ nói.

“Muốn chết à!”

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, sau đó trên người hắn ta bộc phát ra một cỗ uy lực cực kỳ khủng khiếp.

Hắn dùng một chưởng đập về phía Diệp Phàm.

Một chưởng này đánh ra, không khí trước mặt Diệp Phàm đều méo mó.

Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen lại vung lên lần nữa, lập tức đâm xuyên qua ngực đối phương.

Đỏi mắt của người đàn õng này mớ to nhìn Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi rồi ngã xuống đất.

“Bọn họ là ai thế?”

Trần Tiếu Manh nhìn những người này, nhíu mày hỏi.

“Bọn họ vừa nóỉ mình là người của Hoàng tộc họ Trần, còn nói em là người của

dòng dõi chi thứ của bọn họ, lẽ nào nhà họ Trần có liên quan gì đến Hoàng tộc họ Trần này sao?”

“Tiểu Manh, chi bằng em về hỏi cha em thử đì!”

Đường sớ sớ phân tích, sau đó nhìn Trần Tiểu Manh nói.

“Được!”

Trần Tiểu Manh gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho cha cỏ ấy là Trần Thiên Nam, cỏ ấy kể lại chuyện xảy ra ờ đây cho cha mình nghe.

“Hoàng tộc họ Trần!”

“Bọn họ đến tìm con ư?”

Khi Trần Thiên Nam nghe thấy những gì Trần Tiếu Manh nói, sắc mặt ông ấy thay đổi, sửng sốt hỏi lại.

“Đúng vậy, nhưng bọn họ đã bị anh rể giết chết rồi!”

“Cha, Hoàng tộc họ Trần này có liên quan gì đến nhà chúng ta không?”

Trần Tiếu Manh hỏi.

“Tiểu Manh, con không nên hỏi nhiều về chuyện này, sau này con cứ ớ bên cạnh Diệp công tử, đừng đì đâu hết!”

Trần Thiên Nam nói với vé mặt nghiêm trọng.

Sau khi nói xong, ỏng ấy cúp điện thoại, vợ ông ấy là Đỗ Khanh lên tiếng nóì: ‘’Người của gia tộc đó đã đến tìm Tiếu Manh rồi sao?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng những người bọn họ phái tới đều bị Diệp cõng tử giết chết rồi, Tiểu Manh van chưa bị bắt đi!”

Trần Thiên Nam nói.

“Vậy tiếp theo phải làm sao đây? Tôi e là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”

“Dù gì Tiếu Manh cũng là nhất mạch của bọn họ, tại sao bọn họ còn phải bắt Tiếu Mạnh kết hôn với Thiếu tộc trướng của Hoàng tộc họ Trần kia chú?”

Giờ phút này, sắc mặt Đổ Khanh vô cùng khó coi.

“Bọn họ vì muốn đảm bảo SƯ thuần khiết huyết thống cúa dòng dõi Hoàng tộc, cho nên mới yêu cầu con cháu dòng chính chỉ có thể tìm một nửa còn lại trong Hoàng tộc để kết hôn, mà đã là Thiếu tộc trướng của Hoàng tộc họ Trần thì càng phải như vậy.”

Chỉ là bây giờ xem ra trong nộỉ bộ Hoàng tộc họ Trần hình như không còn cô gái trẻ tuổi nào thích hợp để kết hôn với Thiếu tộc trướng cúa Hoàng tộc họ Trần, cho nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận những điều tốt nhất đó là tìm kiếm nhất mạch từ chi thứ, sau đó bọn họ đã chọn trúng Tiểu Manh!”

Trần Thiên Nam thớ dài.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn Tiểu Manh đi kết hôn với Thiếu tộc trường của Hoàng tộc họ Trần mà chúng ta chưa từng gặp bao giờ kia sao?”

“Tòi kiên quyết không đồng ý!”

Vẻ mặt Đổ Khanh từ chối nói.

“Tôi cũng không muốn, nhưng trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một vài con kiến, khỏng hề có chút sức phản kháng nào.”

“Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng Diệp công tử có thể bảo vệ Tiếu Manh, nếu không Tiểu Manh sẽ không thể thoát khỏi thảm họa này đâu!”

Trần Thiên Nam lắc đầu, bất lực nói.

Mà ờ Thiên Hải, Trần Tiểu Manh gọi điện thoại cho cha mình xong thì nói: “Hình như cha em có biết chuyện gì đó nhưng óng ấy

không nói cho em biết!”

“Bỏ đi, sao cũng được, về nhà thôi!”

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Sau đó, đám người bọn họ trở về biệt thự.

Nhưng vừa về đến biệt thự, Diệp Phàm đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Hai em nghỉ ngơi trước đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến!”

Diệp Phàm nói một câu, sau đó rời khỏi biệt thự, đi đến một nơi ờ phía đỏng quận Thiên Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK