Chương 234: Không đi thì chết
Trong văn phòng của Đường Sở Sở.
Đường sở sở cầm túi chườm nước đá đưa cho Tòn Tiểu Tiếu, nói: “Chườm lên mặt đi!’
“Cảm ơn chú tịch!”
Tôn Tiếu Tiểu nói.
“Em vì chị mới bị đánh, Tiếu Tiểu, chị xin lòi em!”
Đường Sớ Sớ nhìn Tòn Tiếu Tiếu, nói lời xin lòi.
“Chú tịch, chuyện đó không liên quan đến chị, là em không hoàn thành tốt nhiệm vụ chị giao!”
Tôn Tiếu Tiểu vội vàng lác đầu.
“Sau này ba người họ còn dám làm vậy, cứ kêu bảo vệ đuối ra ngoài là được rồi!”
Diệp Phàm dặn dò Tôn Tiểu Tiểu.
“Vâng!”
Tôn Tiếu Tiếu gật đầu, nhìn Diệp Phàm: “Hòm nay cám ơn anh!”
“Không cần cảm ơn tôi, tôi vốn cũng chướng mắt mấy tên đó!”
Diệp Phàm bĩu mõi.
“Tiểu Tiểu, em nghỉ ngơi trước đi!
“Anh Tiếu Phàm, anh đưa em đến trường quay đi, chúng ta đi gặp Tô tiếu thư, nhân chuyện nói có ấy đêm nay đến tham gia lẻ kỷ niệm ngày thành lập trường!’
Đường sở sở sâp xếp.
“Được!”
Diệp Phàm trực tiếp dần Đường sở Sở đến trường quay nơi Tô Nhược Tuyết đang quay quảng cáo.
Mấy ngày nay Tô Nhược Tuyết đều đang bận quay các loại quảng cáo cho tập đoàn Đường Thị.
Mà khi Diệp Phàm đi đến trường quay, còn có một nhóm người khác cũng đi về phía trường quay.
Trong một chiếc Bentley sang trọng, một chàng trai ăn mặc sang trọng đang xem tài liệu, trên tài liệu là thông tin liên quan đến Diệp Phàm.
“Là tên tiếu tử này đã giết Âu Dương Mục?”
Chàng trai xem xong rồi nói.
“Trước đó Âu Dương Mục vì Khương tiếu thư mà nảy sinh mâu thuần với tên tiếu tử này trước mât mọi người, suýt chút bị giết, may mà được Hắc Kiếm tuân tra cứu được, còn tiếu tứ nhà họ Dương lại chết thám trong tay hán.”
“Sau đó Âu Dương Mục không cam lòng nên đã bát cóc bạn gái hân, sau đó Âu Dương Mục chết, hung thủ có lẽ chính là hân!’
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuối ngồi trên ghế phụ lái lẽn tiếng.
“Tên tiểu tử này không có lai lịch gì, chí có tập đoàn Đường Thị làm chổ dựa mà cũng dám giết con trai của nhà họ Âu Dương, gan đúng là không nhỏ!”
Chàng trai cười lạnh một tiếng.
“Thiếu gia, chúng ta sẽ ra tay với hắn sao?”
Người đàn ông kia dò hỏi.
“Người đói phó với hân là nhà họ Âu Dương, chúng ta cần gì phái lãng phí thời giar ra tay, lần này tòi đến đây cũng chí để điều tra xem rốt cuộc là ai giết Âu Dương Mục mà thôi!”
“Huống chi hôm nay tôi phải thay Vân thiếu gia đi gặp Tó Nhược Tuyết!”
Chàng trai lạnh lùng nói.
“Đúng rồi thiếu gia, công ty mà Tô tiếu thư làm đại ngôn chính là tập đoàn Đường Thị đó!1
Người đàn ông nói.
“Ồ, thật không? Trùng hợp vậy à!”
Chàng trai mím cười.
Mà cùng lúc đó tại một trường quay ớ Thiên Hải.
Diệp Phàm và Đường sở sớ đã đến.
Đúng lúc Tò Nhược Tuyết vừa quay xong một quảng cáo, thấy Diệp Phàm xuất hiện liền đi tới: ’’Chủ tịch Đường, anh Diệp, sao hai người lại đến đây?”
“Chúng tôi đến xem Tô tiểu thư quay thế nào rồi?”
Đường sở sở mím cười nói.
“Cũng được đó!”
Tô Nhược Tuyết nói.
“Không biết tối nay Tô tiếu thư có thời gian không?”
Đường sở sở dò hỏi.
“Chủ tịch Đường có chuyện gì sao?1
“Đêm nay đại học Thiên Hải sẽ tố chức lẻ kỷ niệm một trăm năm, không biết Tô tiếu thư có thời gian tham gia không?’
Đường sở sở nhìn Tò Nhược Tuyết, trực tiếp nói.
“Tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường?1
Trong mắt Tô Nhược Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc.
“ừm, em họ tôi học ở đại học Thiên Hải, lãnh đạo đại học Thiên Hải biết được quan hệ
giữa tỏi và nó nên muốn dựa vào nó để nhờ tôi mời Tô tiếu thư đến!’
Đường sở sở giới thiệu.
“Nhược Tuyết của chúng tôi sẽ không tham gia mấy loại như lê kỷ niệm thành lập trường này đáu!1
Chị Hồ cũng là người đại diện đi tới, nói thẳng.
“Nếu đã như vậy thì bó đi!”
Đường Sở Sở nói.
“Cỏ và anh Diệp cũng sẽ tham dự sao?’
Tô Nhược Tuyết đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Diệp Phàm.
“Đương nhiên rồi!”
Đường Sở Sớ gật đầu.
“Chị Hồ, chị liên hệ với đại học Thiên Hái chút đi, nói tối nay em sẽ tới lê ký niệm thành lập trường của bọn họ làm khách, hơn nữa còn biếu diên một ca khúc!”
Tô Nhược Tuyết dặn dò chị hồ.
“Cái gì? Nhược Tuyết, em…”
“Chị Hồ, cứ làm theo lời em nói đi!”
Chị Hồ thay đổi vẻ mặt, muốn nói gì đỏ nhưng bị Tô Nhược Tuyết cát ngang.
“Được rồi!’
Chị Hồ thấy Tô Nhược Tuyết đã quyết định, cũng không nói thêm nữa.
“Cám ơn Tô tiếu thư!”
Đường Sớ Sớ nhìn Tò Nhược Tuyết, cám kích nói.
“Chủ tịch Đường không c‘ân khách sáo, tôi có rất nhiều fan là sinh viên, đêm nay coi như buối gặp mặt fan mà thôi!”
Tô Nhược Tuyết mỉm cười, còn nhìn thoáng qua Diệp Phàm một cái.
“Đây là trường quay, người ngoài không thế tùy tiện vào trong!”
“Cút, ngay cả Hoa thiếu gia cũng dám cản đường, muôn chết sao?’
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
Sau đó một nhóm người trực tiếp xông vào.
Người dần đầu chính là chàng trai ngồi trong xe Bentley kia, người đàn õng đi bên cạnh, phía sau còn có mấy người mặc đồ đen.
“Hoa Thừa, sao anh lại tới đây?’
Tô Nhược Tuyết nhìn chàng trai này, nói.
“Tô tiếu thư, tôi là cố ý thay Vấn thiếu gia đến thăm cô, khi nào cô trở về Đế Đô vậy, Vân thiếu gia còn muốn mời cò ăn cơm đó!”
Hoa Thừa nhìn Tô Nhược Tuyết, cười tươi nói.
“Anh về nói với anh ta, tôi không muốn án cơm với anh ta.”
“Tô…”
“Đây là nơi làm việc, người không liên quan mời ra ngoài!’
Hoa Thừa còn muốn nói gì đó, nhưng Đường sở sở đã lên tiếng trước.
Hoa Thừa nhìn về phía Đường sở sở, hai mat lóe sáng, nói: ‘Thật là một cô gái xinh đẹp, không ngờ ờ Thiẻn Hải còn có người có thể sáng ngang với Tó tiếu thư! ’
“Mời các người ra ngoài!’
Đường sở sở lạnh lùng nói.
“Người đẹp, nếu tôi không đi thì sao?”
Hoa Thừa cười vui vẻ.
“Không đi thì chết!”
Đột nhiên, giọng nói lạnh như băng của Diệp Phàm truyền đến.
Hoa Thừa nhìn vê phía Diệp Phàm.
Khi anh ta nhìn thấy Diệp Phàm, trong mãt lộ vẻ kinh ngạc.
Anh ta vừa xem tài liệu về Diệp Phàm, đương nhiên nhận ra đối phương.
Chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã gặp
phái hung thủ đã sát hại u Dương Mục!
“Là anh!”
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Anh quen tòi à?”
Diệp Phàm liếc đối phương một cái.
” u Dương Mục đã chết trong tay anh đúng không!’
Hoa Thừa nói.
“Hóa ra là cùng một bọn với tên đó, đúng vậy, là tôi giết, anh muốn chết cùng sao?”
Diệp Phàm nhìn Hoa Thừa chăm chú.
Lúc này, người đàn ông ba mươi tuối và mấy người mặc đồ đen biến sắc, lập tức chắn trước mặt Hoa Thừa, cảnh giác nhìn Diệp Phàm.
Mà Hoa thừa nhìn Diệp Phàm, cau mày.
“Hoa Thừa, anh mau đi đi, đừng ảnh hưởng công việc của tôi!”
“Nếu anh còn không đi tôi sẽ nói với Ván Phong chuyện này!”
Tô Nhược Tuyết lạnh lùng quát.
“Vậy Tỏ tiếu thư, tôi đi trước!”
Hoa Thừa nói với Tô Nhược Tuyết một câu, nhìn Diệp Phàm một cái rồi dẩn người đi.
“Vừa nãy thật ngại quá!’
Tô Nhược Tuyết lặp tức nói với Diệp Phàm và Đường Sở sở.
“Không sao!”
Đường sở sở lắc đầu.
Bên ngoài trường quay, Hoa Thừa ra ngoài, người đàn õng tò mò nói: “Thiếu gia, tên nhóc kia quá kiêu ngạo rồi!”
“Người đàn ông ôm Tò Nhược Tuyết còn bị ps ảnh giường chiếu với cô ấy trên bản tin trước kia chính là hân sao?”
Đột nhiên, hai mắt Hoa Thừa lóe lên.
“Hình như là hãn!”
Người đàn ông kia nhớ lại một chút rồi tự trá lời.
“Vậy thì tốt rồi!”
nĐi!”
Hoa Thừa cười lạnh một tiếng ròi lên xe rời đi.
Rất nhanh đã tới giữa trưa.
Trong một nhà hàng kiểu Táy, Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đang ngồi ăn bít tết.
“Vân Hi à, cậu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cậu phải chờ đến khi nào thì mới khiến người đó dạy cậu y thuật! ’
Lý Tử Huyên cán một miếng thịt bò, bĩu
môi.
“Có chí ât sẽ thành công, tớ tin tớ nhất định sẽ khiến anh ấy đồng ý dạy tớ!”
Khương Vân Hi kiên định nói.
“Tớ có một cách, có thế khiến anh ta đồng ý dạy cậu y thuật!”
Lý Tử Huyên thân thần bí bí nhìn Khương Vân Hi.
“Cách gì?”
Khương Vân Hi tò mò hỏi.
“Khiến anh ta ye cậu, đến lúc đó không phái sẽ ngoan ngoãn dạy cậu toàn bộ ỵ thuật sao, thế nào, cách này của tớ cũng không tệ chứ!”
Lâm Tử Huyên cười ha ha.
Khương Vân Hi hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vé xấu hổ, nhìn Lâm Tứ Huyên bâng ánh mãt khinh thường: “Cậu nghĩ ra cách bậy bạ gì vậy chứ!”
“Chặc, Vân Hi, cậu cứ như vậy thì yêu phải anh ta cũng là chuyện sớm muộn thôi!”
Lý Tử Huyên khịt mũi phản bác.
Lúc này mặt Khương Vân Hi hơi đỏ lên, không đáp lời, chỉ cúi đầu àn thịt bò!
“Khương tiếu thư, anh trai tôi yêu cô như vậy, cô lại ngoại tình với người đàn óng khác,
còn vì vậy mà hại chết anh trai tôi, cô không cảm thấy áy náy sao?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Khương Ván Hi, cô ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chàng trai đang đứng đó.
Người này chính là nhị thiếu gia của nhà u Dươnq, u Dươnq Bất Phàm!