Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Thuật song tu!
“Em ở trong xe đợi anh’”
Diệp Phàm trực tiếp xuống xe, ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, đứng trước xe của Diệp Phàm là một thanh niên ăn mặc rất bình thường.
“Đêm hôm, cậu muôn giá đụng xe hay muốn chết?”
Diệp Phàm nhìn thanh niẻn trước mặt, hừ lạnh nói.
“Cậu chính là con trai của Diệp Thiên Long?”
Người thanh niên nhìn Diệp Phàm lên tiếng hỏi.
Hán chính là đồ đệ của người đứng đâu Thiên Phạt – Thiên Tiêu!
“Cậu là ai?”
Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, vẻ mặt hản trầm xuống, ánh mât lóe ra tia lạnh lẽo.
“Thiên Phạt!”
Thiên Tiêu nói thắng.
Lại là người cúa Thiên Phạt!
“Người Thiên Phạt các người đúng là không biết sợ chết nhỉ!”
Diệp Phàm quát với vẻ lạnh như báng.
“Tôi đâ cũng từng nghe truyền thuyết về ba cậu, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn thấy phong thái đó thì ông ta đã chết trong tay sư tôn!”
“Hôm nay, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi quá thất vọng!”
Thiên Tiêu nhìn Diệp Phàm, bình tĩnh nói.
Câu nói cuối cùng cúa đối phương đã làm vé mật của Diệp Phàm càng trớ nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm người đối diện: “Ba tôi là do sư tôn của mấy người giết?”
“Không sai, sư tôn chính là chú nhân của Thiên Phạt, nám đó ông ấy đã tự tay giết chết Diệp Thiên Long, hóm nay mạng của cậu cũng sẽ do tôi kết thúc!”
Thiên Tiêu nói.
Ầm!!!
Trong nháy mât, cơ thế Diệp Phàm bộc phát ra một cổ sát khí ngút trời.
Sát khí khủng bố bao phủ bốn phía, khiến không khí trong đêm tối hoàn toàn ngưng đọng lại!
Tên tận lúc này, Diệp Phàm mới biết rốt cuộc ai đã giết chết ba mình!
Thì ra là chủ nhân của Thiên Phạt!
Lúc này, sự hận thù của Diệp Phàm với
Thiên Phạt đã lên tới cực điểm!
Hán muôn giết sạch tất cả người của Thiên Phạt!
“Thiên Phạt mấy người đều đáng chết!!!”
Đôi mât Diệp Phàm đó ngầu nhìn thiếu chủ của Thiên Phạt trước mặt, gằn từng câu từng chữ.
“Vậy sao?”
Đối với cơn giận cúa Diệp Phàm, Thiên Tiêu có vẻ rất bình tĩnh, không hề đế ý lửa giận và sát ý.
Vụt!
Diệp Phàm trực tiếp giết về phía đối phương.
Bịch!!!s
Đối mặt với đòn tấn còng của Diệp Phàm, Thiên Tiêu phản ứng lại rất nhanh, hân đánh một chướng ra đón lây còng kích của Diệp Phàm.s
Theo đó là một tiếng vang như sấm.
Cơ thế Diệp Phàm khẽ run lên.
Thiên Tiêu lùi v’ê phía sau, kéo lê trên mặt đất, hân lên hai vệt dấu chân.s
Thân thế run rấy, kêu lên một tiếng đau đớn, con ngươi co rụt lại, hần đưa mât nhìn Diệp Phàm: “Thực lực của cậu vậy mà đạt tới
trình độ này?”
“Mày đáng chết!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn Thiên Tiêu, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ầm!!!
Vẻ mặt Thiên Tiêu cứng lại, trên người bộc phát ra một cô uy áp cực kỳ khúng bố.
Cỗ uy áp này vượt qua Địa cảnh, khiến không khí trong phạm vi nghìn mét ngưng đọng lại.
Toàn bộ cây cối xung quanh bị đè gãy.
Ngay cả mặt đất cũng bị cỏ uy áp này đè lún xuống mấy cm.
Tất cả công trình cũng bị bị đè thành hư vô!
Giờ phút này, vị thiếu chủ Thiên Phạt này mới bày ra thưc lực chân chính.
Nếu là có cường giả khác ở đây, châc chắn sẽ bị doa tới ngáy người!
Thực lực của Thiên Tiêu rất mạnh mẽ, đã đạt tới trình độ khiến cho người ta kinh sợ!
Lúc này, toàn bộ võ giả trong Thiên Hải đều cảm nhận được mỏt cỏ áp bách vỏ hình, ai nấy đêu rất khiếp sợ!
Chưa xong đâu.
Trong mắt Thiên Tiêu bát đầu hiện ra lòi
quang, trên người lóe ra tia sấm sét đáng sợ!
Ngay sau đó, bâu trời sấm chớp rền vang.
Những ngôi sao vốn đang lấp lánh trên bầu trời đêm tối ở Thiên Hải, đột nhiên vang lên những tiếng sấm, mang lại cho người ta một cảm giác bị đè nén!
Giống như mây đen muốn phá húy thành phố này!
Quanh người Thiên Tiêu, toàn bộ sức mạnh tự nhiên mang thuộc tính lôi vô hình đều hội tụ về phía hân, tạo thành sấm sét khủng bố, làm nền cho một Lòi Thần tối cao!
Vị này thiếu chủ của Thiên Phạt không chỉ có là một cường giả võ đạo, hân ta còn là một vị thuật sĩ, chính là thuật võ song tu cực kỳ hiếm thấy!
Bình thường thuật sĩ và võ giá là một sự tồn tại độc lập, trớ thành thuật sĩ, thì sẽ không tu luyện võ đạo nữa, dù sao thì cũng không thể bao đồng mọi mặt.
Một khi đồng thời tu luyện cả hai, sẽ làm cho thực lực bản thân táng lên một cách chậm chạp!
Nhưng vị thiếu chú Thiên Phạt này không chí có thuật võ song tu, bất kế là võ đạo hay là thuật sĩ thì thực lực đều đạt tới trình độ cực cao, có thể nói hán ta giống như
yêu nghiệt!
“Lôi Thần Quyền!”
Thiên Tiêu nhìn châm châm Diệp Phàm, lớn giọng quát.
Hân đánh một quyền về phía Diệp Phàm.
Một quyền này không chỉ ấn chứa lực lượng võ đạo, mà còn ấn chứa sức mạnh thuật pháp, xen lân thuộc tính Lôi khúng bố ớ bên trong tự nhiên.
Thiếu chủ thiên pháp trực tiếp kết hợp cả võ đạo và thuật pháp, đòn tấn công này bộc phát ra sức mạnh vò cùng đáng sợ!
Bất kế ai khi nhìn vị thiếu chủ Thiên Phạt này cũng không thế không nói một câu đúng là là thiên tài yêu nghiệt!
Diệp Phàn cũng đánh ra một quyền, đỡ lại đòn tấn công này!
Một quyền này cúa hân không có chút lực lượng nào bộc phát ra, nhìn qua chắng khác nào cú đánh hết sức bình thường.
Nhưng ngay khi nám đấm của hai người chạm nhau!
Cú đấm trông có vê đơn giản của Diệp Phàm trực tiếp phá húy toàn bộ lực lượng thuật pháp ẩn chứa trong nâm tay đối phương.
“Phụt!”
Ngay tại chố, Thiên Tiêu bị đánh bay ra ngoài, cơ thể nện xuống nền đất, cá hai tay của hắn ta đều bị đánh gãy.
Ngay cá thiếu chú cúa Thiên Phạt có thực lực yêu nghiệt, nhưng khi ở trước mặt Diệp Phàm lại không chịu nổi một đòn!
Ánh mắt hắn lạnh như băng, bước từng bước về phía Thién Tiêu.
“Thiếu chủ, đi!”
Vút!
Đúng lúc này, một bóng dáng mặc đô đen đột ngột xuất hiện, muốn mang Thiên Tiêu rời đi!
Thực lực cúa hắn ta cũng rất mạnh, rõ ràng cũng là người của Thiên Phạt!
“Hòm nay các người, ai cũng đừng mơ rời đi!”
Vẻ mặt cúa Diệp Phàm lạnh như băng.
Ầm!!!
Trên người hán trực tiếp bộc phát ra một cỏ uy áp khủng bố, áp xuống hai người đối diện.
“Phụt!”
“Phụt!”
Trong nháy mắt, cường giả vừa xuất
hiện và Thiên Tiêu bị cồ uy áp này đè quỳ dưới đất, miệng phun ra máu.
Lúc này, cá hai đều lộ ra biếu cảm vô cùng đáng sợ, nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mát không thế tin nổi.
Bọn họ vốn cho là thực lực cúa mình đã đủ mạnh, không ngờ đối phương đã đạt tới trình độ mà cá hai không thế nào sánh kịp!
Hán ta mới chí hai mươi mấy tuối, thực lực đã tới cấp độ nhưvặy, đơn gián là nghịch thiên!
Tin tức này mà truyền ra bên ngoài cũng đú cho thế giới chấn động!
“Cậu…thực lực cúa cậu sao có thế mạnh như vậy?”
Vị cường giá cúa Thiên Phạt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin
Ầm!!!
Diệp Phàm đi tới trước mặt đối phương, vố một chưởng lên khiến đầu cúa hân ta bị nát bấy như quả dưa hấu.
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng v’ê phía Thiên Tiêu, lạnh lùng nói: “Nói, tống bộ Thiên Phạt ở đáu?”
“Nói ra, có lẽ tao tha cho mày một mạng!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn chầm chằm
Thiên Tiêu.
Hiện tại hân chỉ muốn tìm ra tổng bộ Thiên Phạt, sau đó giết chết toàn bộ người của Thiên Phạt, bao gồm cả người đứng đầu để báo thù cho cha hán.
“Không ngờ thực lực của cậu đã cao như vậy, không hố là con trai của Diệp Thiên Long, tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng cậu muốn biết tổng bộ Thiên Phạt thì tự mình điều tra đi!”
Thiên Tiêu lãnh đạm nhìn Diệp Phàm.
Ráng rắc!
Diệp Phàm trực tiếp vặn gãy cố Thiên Tiêu, không nói nhảm.
Cứ như vậy, đường đường là thiếu chủ Thiên Phạt – tổ chức cấp sss thế giới đã chết trong tay Diệp Phàm.
Sau khi Diệp Phàm giết chết Thiên Tiêu, hân lập tưcs liên lạc với Xuân Lan.
Rất nhanh Xuân Lan xuất hiện, Diệp Phàm phân phó cò một số chuyện, đối phương mang theo thi thế Thiên Tiêu rời đi.
“Anh Tiếu Phàm, anh không sao chứ?”
Khi Diệp Phàm trở lại xe, Đường Sớ Sớ nhìn hắn quan tâm nói.
“Anh không sao!”
Diệp Phàm đè lại cảm xúc trong lòng,
lên tiếng đáp.
“Anh Tiếu Phàm, anh nhất định có thế báo thù cho chú và dì, không cần gấp gáp!”
Đường sở sở an ủi.
“Ừ!”
Diệp Phàm gật đ‘âu, nói: “Đáng tiếc ba mẹ anh không có cơ hội nhìn thấy em, nếu không bọn họ nhất định sẽ thích người con dâu này!”
“Em tin linh hồn chú dì ớ trên trời sẽ nhìn thấy!”
Đường sở sở nắm chặt tay Diệp Phàm.
Lâm phiệt, một trong cửu đại môn phiệt.
Phiệt chủ Lâm phiệt ngôi trước mặt Lâm Báo.
“Phiệt chủ, thật sự muốn làm như vậy sao?”
Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm phiệt hỏi.
“Uy nghiêm của Lâm Phiệt không thể khiêu khích, Bách Hoa Lâu lại dám xuống tay với thê lực Lâm phiệt, vậy thì càng không thể tha thứ, triệu tặp đội ngũ, tự mình đi một chuyến, nếu bon họ ngoan ngoãn đồng ý thân phục Lâm Phiệt, thì tha cho họ một mạng, phản kháng giết không tha!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm quát.
“Rõ!”
“Phiệt chú, vậy gã Diệp Phàm kia nên xử trí như thế nào?”
Lâm Báo lên tiếng.
“Người này có quan hệ không đơn gián với Bách Hoa Lâu, trước tiên chiếm lấy Bách Hoa Lâu, sau đó mới giải quyết hân!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Báo gật đâu.
“À còn nữa, tòi nhận được tin tức, ớ Tây Nam xuất hiện một gốc Hỏa Linh Chi, mau lập tức phái người đi tìm, mang về đây!”
“Có Hỏa Linh Chi ngàn năm, thực lực của Lang Thiên châc chân sẽ tiến thêm một bước, đến lúc đó nhất định sẽ đứng đầu Thanh Bảng năm nay!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn Lâm Báo nói.
“Hỏa Linh Chi ngàn năm?”
Lâm Báo đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức gật đầu.
Cùng lúc, trong phủ trang viên nào đỏ ở đế đô.
Người đàn ông trung niên đế râu mặc áo khoác dài đang ngồi uống trà, nghe người mặc đồ đen ở phía đối diện báo cáo, ánh mắt
ồng ta híp lại, trâm giọng nói: “Có chắc thông tin này là thật?”
“Chủ nhân, đây là thông tin Ám Ánh tra được, vô cùng chính xác!”
Người đàn ông mặc áo đen quỳ trên mặt đất nói.
“Không ngờ chủ nhân lại có đệ tử rồi, hơn nữa còn đã xuất hiện?”
“Lẽ nào chủ nhân muốn hân trở về kế thừa điện Long Vương.”
Ánh mắt người đàn ông không ngừng lóe lên.
“Không được, vất vá lên kế hoạch mấy chục năm, sắp ngồi tới vị trí Long Vương, sao có thế dè dàng chẩp tay nhường cho người khác!”
Lập tức, vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Chủ nhân, tòi có thế đi giết hắn!”
Người mặc đồ đen lên tiếng.
“Không thế giết hân!”
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Vì sao? Một khi hân trở lại điện Long Vương, kế hoạch của chú nhân chẳng phải là…”
Người kia khó hiểu nói.
“Từng nghe qua ‘Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu chưa?’
Người đàn ông nhếch khóe miệng
Chủ nhân đây là muốn…
“Đúng vậy, khống chế hắn ta, đế hân trớ thành con rối trong tay, như vậy mới càng dề nám điện Long Vưong trong tay!”
Người đàn ông khẽ vuốt chòm râu, cười lạnh.
“Chủ nhân cao minh!”
“Nhưng mà theo những gì Ám Ánh điều tra, thực lực cúa người này không đơn giản, thậm chí hắn cũng có liên hệ với nhiều điện chủ phân điện ở các quận, muốn khiến hân nghe theo lời của chúng ta, chỉ sợ là không dẻ!”
Người đối diện lên tiếng.
“Có giỏi tới đâu cũng chỉ là ranh con vắt mũi chưa sạch, nếu ngay cá hán chúng ta cũng không không chế được, thì nói gì tới việc tóm lấy toàn bộ điện Long Vương!”
Người đàn ông tự tin nói, dặn đi dặn lại: “Chuyện này phải giữ bí mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để cho những người khác ớ điện Long Vương biết được sự tồn tại cúa hán!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK