Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ta ở đó?”

LÚC này tại tổng bộ Bách Hoa Láu ờ Đế Đô, đoàn người xông vào, người cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát to.

“Mấy người bắt buộc phải mang con bé đi?”

Trần Sư Sư nhìn đám người này, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đây là lệnh của tộc trưởng, bà dám cãi lại mệnh lệnh của tộc trướng hả?”

Người đàn ông cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát lên.

“Ông ta thật sự tuyệt tình vậy sao?”

Sắc mặt Trần Sư Sư vô cùng khó coi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

“Bảo cô ta đi ra trờ về với chúng tôi!”

“Đừng ép chúng tôi ra tay!”

Người đàn ông này lạnh nhạt nói.

“Ông dám động tay thử xem?”

Cơ Như Yên bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ồng này.

Vụt vụt vụt!

Trong phút chốc, thành viên Bách Hoa Vệ lao ra từ bốn phía, bao vây nhóm người này.

“Cô muốn đối đầu với gia tộc?”

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Cơ Như Yên, nói.

“Giết!”

Cơ Như Yên không nói nhiều, quát to.

Cô vừa ra lệnh, thành viên Bách Hoa Vệ lao thẳng về phía đám người này.

Ầm ầm ầm!

Hai bên bắt đầu trận đại chiến.

Người đàn ông kia lao về phía Cơ Như Yên.

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Lúc này, năm người phụ nữ mặc váy dài thêu năm đóa hoa khác nhau, xinh đẹp quyến rũ, ngũ quan tình xảo vọt ra lao về phía người đàn ông này.

Năm người phụ nữ này không chí xinh đẹp mà thực lực cũng cực kỳ khủng bố.

Năm người này cùng ra tay một lúc, đánh lui người đàn ông này.

Ngay sau đó, Cơ Như Yên bước lên tung ra một chưởng, lại lần nữa đánh bay người đàn ông này ra ngoài, nện trên mặt đất.

Lúc này tất cả những người mà người đàn õng này mang đến đều bị Bách Hoa Vệ giết chết.

“Trở về nói cho ông ta, tôi và ông ta không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng sẽ không trở về gia tộc kia, nếu ông ta còn dám cho người đến tôi sẽ giết không tha!”

Cơ Như Yên lạnh lùng nóỉ.

“Cô…”

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Cơ Như Yên, vô cùng tức giận.

“Cút!”

Cơ Như Yên quát.

Người đàn ông này lập tức đứng dậy rời đi.

“Như Yên, con quá xúc động, con giết người của gia tộc kia, bọn họ sẽ không để yên như vậy.”

“Nếu ông ta thật sự tức gỉận, sợ rằng cả Bách Hoa Lâu đều bị liên lụy!”

Trần Sư Sư nhìn Cơ Như Yên, thở dài nói.

Lúc nói đến ông ta, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không đế Bách Hoa Lâu xảy ra chuyện!”

Hai mắt Cơ Như Yên lóe lên, lạnh nhạt nói.

“Không lẽ con định…”

Trần Sư Sư đoán được ý tưởng của Cơ Như Yên, nói: “Nhưng chỉ bằng cậu ấy sao có thể đối phó được với gia tộc kia? Trừ khi chủ nhân xuất hiện!”

“Con tin tưởng anh ấy!”

Cơ Như Yên nói.

Cùng lúc đó, bên trong chiến bộ.

Một tiếng vỗ bàn và âm thanh tức giận truyền ra.

“Chết tiệt, đám chết tiệt kia không biết xấu hố hả?”

Long Chiến Thiên tức giận nói.

“Long Soái, làm sao vậy?”

Quân Đao xuất hiện nhìn Long Chiến Thiên hỏi.

“Nội Các ra lệnh, trận tỉ thí võ quân đoàn

lần này, nếu quân Thiên Sách không thể lấy được top 1 sẽ xóa bỏ phiên hiệu, nhập quân Thiên Sách vào trong tám quân đoàn khác!”

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Tại sao lại vậy?”

“Sao bọn họ có thể làm như vậy? Không phải đã nói chỉ cần quân Thiên Sách không đứng đếm ngược từ từ cuối lên thì sẽ không xóa bỏ phiên hiệu hay sao?”

Quân Đao biết được tin tức này, sắc mặt thay đổi, khiếp sợ nói.

“Bọn họ biết được sự tồn tại của tên nhóc kia, trong lòng bất an, muốn hoàn toàn cắt đứt đường lui của quân Thiên Sách!”

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

“Còn chưa đến 1 tháng thì trận tỉ thí võ quân đoàn sẽ diên ra, sao quân Thiên Sách có thể vượt qua tám quân đoàn kia đạt được top 1? Không nói các quân đoàn khác, chỉ nóỉ quân Kỳ Lân và quân Thiên Sách, với chiến lực hiện tại của quân Thiên Sách thì sao thắng được?”

Sắc mặt Quân Đao cực kỳ khó coi, liếc nhìn về phía Long Chiến Thiên: “Long Soái, ngài là trưởng quan đứng đầu chiến bộ,

không lẽ ngài không thế từ chối mệnh lệnh này của bọn họ sao?”

“Mệnh lệnh này đã được Nội Các thông qua, hơn một nửa người tán thành, cho dù tõi phản đối cũng vô dụng!”

“Mấy năm nay bọn họ không ngừng làm giảm quyền lợi của tồi, cho dù chín quân đoàn và năm chiến khu cũng đã có rất nhiều người bị bọn họ thầm khống chế!”

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Quân Đao lo lắng nói.

“Tiếp theo chỉ có thể dựa vào tên nhóc kia, hy vọng cậu ta sẽ không làm mất mặt sư phụ mình!”

Long Chiến Thiên nóỉ, nhìn về phía Quân Đao: “Đúng rồi, lúc trước bảo cậu điều tra việc cấu kết với nước địch của chín quân đoàn thế nào rồi?”

“Đây là những gì tôi điều tra được!”

Quân Đao đưa một phần tư liệu cho Long Chiến Thiên.

“Đám chó chết này lại dám bán nước, xem ra đã đến lúc phải rửa sạch chín quân

đoàn và năm chiến khu rồi!1

Long Chiến Thiên xem xong tư liệu, tức giận nói.

“Long Soái, muốn ra tay với bọn họ, sợ rang sẽ liên lụy cực rộng, thậm chí sẽ làm cả Long quốc chấn động, đến lúc đó nếu xảy ra náo động, sợ rằng mấy nước kìa sẽ nhân cơ hội ra tay với nước ta!”

Quân Đao nhắc nhở.

Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên, suy nghĩ khoảng 10 giây, sau đó nói: “Không cần chúng ta ra tay đối phó với đám bán nước kia, tôi đã lựa chọn được người thích hợp nhất!”

Quân Đao vần chưa hiếu chuyện này lắm.

Đế Đô, bên trong linh đường của gia tộc Ảu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất.

“Bất Phàm, sao con đã trờ về rồi?”

Chủ nhân của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Khắc nhìn thiếu niên để tóc dài ngang vaỉ, mặc một bộ áo dài, lộ ra khí chất của một thiếu hiệp, hỏi.

Thanh niên này chính là con trai thứ hai

của u Dương Khắc, em trai của u Dương Mục, u Dương Bất Phàm,

Năm đó lúc Âu Dương Bất Phàm sinh ra đã có đại sư tính mệnh, nóỉ tương lai sẽ không bình thường, bời vậy đặt tên là u Dương Bất Phàm.

Năm 5 tuổi, Âu Dương Bất Phàm bị một vị võ đạo tông sư nhìn trúng, thu làm đệ tử quan mỏn, mang về tòng mỏn để bồi dưỡng!

Mấy năm nay, thỉnh thoảng Âu Dương Bất Phàm sẽ trở về một chuyến nhưng thời gian dừng chân không dài, bời vậy rất ít người ờ Đế Đô biết đến u Dương Bất Phàm.

“Con biết tin anh cả bị giết nên lập tức trớ về!”

“Anh con đã bị ai giết?”

Ảu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

Mỗi lần anh ta trờ về nhà, anh trai đều rất chiều anh ta nên cảm tình dành cho u Dương Mục cũng rất sâu nặng!

Lần này biết được anh cả bị giết, Âu Dương Bất Phàm lập tức đuổi về nhà!

“Do một người tên Diệp Phàm làm!”

Nhớ đến chuyện này, Âu Dương Khắc

cực kỳ tức giận, kế ngắn ngọn lại.

“Diệp Phàm!”

Nghe xong, trong mắt u Dương Bất Phàm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào di ảnh của u Dương Mục trong lình đường, nói: “Anh, em thề sẽ báo thù cho anh!”

“Còn có Khương Vân Hi kia, chí vì cô ta mới hại anh chết thảm, em cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn!”

Ảu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

“Bất Phàm, Khương Vân Hi kia chính là đại tiếu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đồ, thân phận của ông cụ nhà họ Khương không bình thường, vẫn nên bỏ qua cô ta đi!”

Âu Dương Khắc nói.

“Bởi vì cô ta nên anh con mới đi đến Thiên Hải, mới bị chết trong tay tên Diệp Phàm kia, bởi vậy cô ta cũng có trách nhiệm!”

“Còn nhà họ Khương, cha đừng lo, nếu nhà họ Khương dám ra tay, con không ngại biến mười thế gia thành chín thế gia!”

Âu Dương Bất Phàm nói.

Trong giọng điệu của anh ta lộ ra sự kiêu

ngạo tự phụ, giống như ở trong mắt anh ta, mười thế gia lớn của Đế Đô giống như con kiến vây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK