Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258: Sư huynh đệ gặp mặt!
Ánh mât Khâu Thiên Nhận tập trung, lúc ông ta đang muốn tìm ai là người nói chuyện thì một người đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta một cách kì dị, tay người kia nấm lấy cổ òng ta trực tiếp bóp nát!
Chuyện này xây ra rất nhanh!
Nhanh đến mức tất cả mọi người ờ đây đều không kịp phản ứng, bao gồm cả vị tòng chù của Độc Tông này.
Khâu Thiên Nhận thậm chí còn không thấy rõ khuôn mặt Diệp Phàm đã trực tiếp bị bóp chết!
Ầm!
Diệp Phàm hất tay, thi thế Khâu Thiên Nhận bị ném xuống đất, chết không nhầm mât.
Mà Khâu Thiên Nhận đến lúc chết cũng không ngờ rầng đời này cúa ông ta cứ như vậy mà chấm dứt.
ỏng ta bế quan tu luyện nhiều năm như vậy chỉ vì muốn hủy diệt Quỷ Cốc, rửa sạch nhục nhã, kết quâ vừa mới lên sàn chưa được ba phút đã chết thám ớ đây, có thế nói là cực khổ đến cùng cực!
Lúc này từng cường giả cúa Độc Tông đều mở to mât, một lúc sau cũng không phân ứng lại kịp.
Vút vút vút!
Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm lập tức được phi ra, đám người Độc Tông này bị giết sạch!
Lúc này khí độc trên bầu trời đã biến mất, tất cá đều khôi phục lại như cũ, ngoài việc thi thể bên ngoài Độc Tông ra thì dường như không có gì thay đổi!
Những người khác lại vì quá chấn động mà ngây ra như phổng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ngay lúc khâp nơi đang chìm vào yên tĩnh, một tiếng vỗ tay vang lên.
Một đám người khác xuất hiện, đi đầu là đồ đệ mà Thánh Y Quỷ Cốc đã từng nhận, Phong Vô Tích!
Phong Vò Tích nhìn bàn tay vừa ra đòn cùa Diệp Phàm, vẻ mặt tán thường nổi: “Lợi hại, quá lợi hại!”
Vù!
Diệp Phàm nhln Phong Vô Tích, trong mât hiện lên ánh sáng.
Mặc dù hân chưa từng gặp Phong vỏ Tích nhưng từ lần đ’âu tiên gặp đối phương trong lòng hân đã xuất hiện địch ý!
“Ông là ai?’
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.
“Là…Là ông!”
“Phong Vô Tích!”
Lúc này trong Quỷ Cốc, người đàn ông trung niên dần đầu nhận ra Phong vò Tích, vé mặt không thế tin nổi nổi lớn.
Năm đó khi Phong vỏ Tích vẩn còn là thiếu chủ Quỷ Cốc, người đàn ông kia vẩn chỉ là một đệ tử bình thường của Quỷ Cốc, đương nhiên đã từng gặp qua hân ta!
Mặc dù thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng b‘ê ngoài Phong Vó Tích không có quá nhiều thay đối, vậy nên người kia vừa nhìn qua đã nhận ra.
“Phong Vô Tích~”
Diệp Phàm nghe ba chữ này, ánh mât ngưng lại, nhìn đối phương không chớp mât.
Hắn không ngờ người này chính là đồ đệ năm đó Tam sư phụ đã thu nhận.
“Quan hệ của cậu và Quỷ Cốc là gì?”
Phong Vò Tích chăm chú nhìn Diệp Phàm, thán nhiên hỏi.
Rõ ràng hân ta cũng nhln ra gì đó từ Diệp Phàm.
“ông cảm thấy thế nào?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nếu như tôi đoán không sai thì châc cậu là đồ đệ mới mà ông già kia mới thu nhận!”
Phong Vò Tích nói thầng.
Ông già trong miệng hân ta đương nhiên là Thánh Y Quý Cốc.
Ầm!
Nghe được lời Phong Vô Tích, người đàn ông trung niên của Quỷ Cốc đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mầt hiện ra sự kinh ngạc.
Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Phong Vô Tích mà nói: “Người tự xưng là lão Quỷ Cốc ở nhà họ Hoàng Bộ là ông?”
“Hóa ra cậu chính là Diệp thiếu?”
“Tiểu sư đệ, chủng ta đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!”
Phong Vô Tích cười nhẹ một tiếng.
“Ông đã không phải người của Quỷ Cốc nữa fôi, đừng cổ nhận vơ!”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
“Tính cách tiểu sư đệ thật kiêu ngạo, không hổ là đ’ô đệ lão già kia dạy dỗ!”
Phong Vò Tích nghiên ngầm nhìn Diệp Phàm.
“Bớt nói nhám đi!”
Diệp Phàm vung tay, một cây ngân châm lập tức bán về phía Phong vỏ Tích.
Nhưng cây ngân châm này căn bán không lại gần hân ta được, khi còn cách Phong Vô Tích ba tấc đã tự động chia làm đỏi.
“Tiểu sư đệ, chút thù đoạn này của cậu không đối phó được với sư huynh đâu!”
“Lấy bân lĩnh thật sự ra đi, đế tôi xem đồ đệ mới mà lão già kia thu nhận kế thừa được những gì!”
Phong Vò Tích lạnh nhạt nói.
Ầm!
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, hân lao thầng về phía Phong Vô Tích để tấn công.
R’âm rầm rầm!
Chỉ trong nháy mât, hai sư huynh sư đệ trực tiếp giao chiến với nhau.
Hai bên cứ anh đến tôi đi, tiếng động không ngừng
vang lẽn.
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc đến ngây người!
Râm!
Một tiếng động lớn nhanh chóng vang lên.
Phong Vô Tích bị đẩy mạnh về phía sau.
Diệp Phàm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, hân hơi nhướng mày.
Phong Vô Ngân tuyệt đối là đối thú mạnh nhất mà Diệp Phàm từng gặp từ khi xuống núi đến nay, so với mấy người Long Hồn, Long Vệ và Bạch ưng Long Quân đều mạnh hơn nhiều!
Khó trách Tam sư phụ từng nói, trước khi gặp Diệp Phàm, đây chính là yêu nghiệt có thiên phú mạnh nhất Quý Cốc trăm ngàn nầm nay, quá nhiên có chút bán lĩnh!
Phong Vô Tích bị Diệp Phàm đánh lùi, vẻ mặt hần ta cứng lại, nói: “Không ngờ cậu…”
R‘âm!!!
Diệp Phàm căn bân không cho đối phương cơ hội nói hết câu, trực tiếp đánh một chướng ra muốn bất hấn ta lại.
Nét mặt Phong vỏ Tích cứng lại, hân ta vung tay một, một viên bi đen nhanh chóng bân ra rồi nổ tung trước mặt Diệp Phàm, một làn khói đen kịt xuất hiện ngăn cán tầm mât cúa Diệp Phàm.
Đến khi Diệp Phàm xua tan được làn khói đen này thì Phong Vô Tích và thuộc hạ của hần ta đã biến mất không dấu vết.
“Tên này…’
Diệp Phàm cau mày, mặc dù Phong Vò Tích cứ như vậy mà chạy trốn nhưng hân lại không thể nào vui nổi.
Vì trong trận chiến vừa rồi, Diệp Phàm phát hiện trong cơ thế Phong Vò Tích có một sức mạnh vô cùng đáng sợ, chi là không hiếu tại sao đối phương khóng thế điều động được sức mạnh này.
Một khi sức mạnh này bùng nố, cho dù là Diệp Phàm cũng không hoàn toàn chắc chắn về chuyện đánh bại Phong vỏ Tích.
Hơn nữa người tên Phong Võ Tích này lại rất khôn khéo, vừa gặp nguy hiểm đã lập tức rút lui, không cho người khác có cơ hội ra tay giết hân ta.
Loại người này mới là đáng sợ nhất!
Bây giờ hân đã gặp Phong Vô Tích, dựa vào tâm tư và thực lực của đối phương mà nói, đây tuyệt đối là một quả bom hẹn giờ.
Diệp Phàm lập tức phân phó cho Hoa Hồng Đỏ đi thãm dò tung tích của Phong vỏ Tích.
Ánh mât hân nhìn về phía Hoa Ân: “Không còn chuyện gì thl tôi đi trước!”
“Chờ chút!”
“Cuốn Thân Nòng Y Điến này thuộc v’ê cậu!”
Biên Mục ớ bên nói, ông ta đưa cuốn Thần Nóng Y Điến cho Diệp Phàm.
“Tôi không có hứng thú với thứ đồ chơi này, cho cô đấy!”
Diệp Phàm nhận Thần Nông Y Điến, hân không thèm nhìn, cứ như vậy ném cuốn sách thuốc vô số bác sĩ mơ ước cho Khương ván Hi.
Khương vân Hi được cưng chiêu mà lo sợ, cô ngấn người đứng đó.
Những người khác có mặt ở đây thấy Diệp Phàm tùy ý ném Thần Nông Y Điển quý giá như vậy cho người khác thì không khỏi kinh ngạc.
Ngay câ Biên Mục và Hoa Ân cũng sững sờ, họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm sẽ làm vậy.
Những người khác đều nhìn Khương vân Hi với vẻ mặt hám mộ.
Còn có một sô’ người nhìn chằm chằm Thần Nòng Y Điểu trong tay Khương Vân Hi với ánh mât tỏa sáng, rõ ràng bọn họ đã có kế hoạch, ví dụ như ba thế gia Y đạo của Hạnh Lâm Giới.
“Diệp thần ý, Thần Nông Y Điển này./
Khương Vân Hi nhìn Thần Nông Y Điển trong tay, vô cùng chấn động nhìn Diệp Phàm.
“Không phái cô muốn học sâu hơn về y thuật sao, đúng lúc có thế học từ cuốn sách này, cò cũng không cần tìm tôi đế bái sư nữa!”
Diệp Phàm tùy ý nói.
“Cám ơn!”
Khương Vân Hi cám kích nhìn Diệp Phàm, trong lòng cực kì câm động.
Ánh mầt Diệp Phàm nhìn về phía đám người Quỷ Cốc, hân đang định nói gì đó, Hoa Hồng Đỏ ờ một bẽn đột nhiên nhận được điện thoại, cô ta vội vàng nói với Diệp Phàm: “Thiếu chú, phía Tổng đốc Đoạn Thiên Bâng xây ra chuyện rồi!”
Vù!
vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, hắn nói: “Xây ra chuyên gì?”
“Nghe nói Tống đốc Đoàn vì muốn gáy bất lợi cho quận chúa phủ Xuyên Vương nên đã bị bât đến phủ Xuyên Vương, bây giờ sống chết không rõ!”
Hoa Hồng Đỏ nói.
Ầm!!!
Quanh người Diệp Phàm lập tức xuất hiện sát khí ngập trời.
“Phủ Xuyên Vương!!!”
Diệp Phàm nhấn mạnh từng chữ, sát khí trong mât tỏa ra khắp nơi.
Hắn và Hoa Hồnq Đỏ lập tức biến mất khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK