Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 232: Cuộc chiến Thanh Báng
Trong một thung lũng nào đó ở Long Quốc.
Một cơn gió lạnh thối tới, một áp lực khủng khiếp bộc phát trong hang động của thung lũng, khiến mọi người trong thung lũng phải quỳ xuống.
Một bóng người chậm rãi bước ra.
Toàn thân người này tràn ngập khí độc, những chò người đó đi qua, mòi cọng cây ngọn cỏ, ngay cá không khí cũng bị ăn mòn hết.
“Chúc mừng tông chú xuất quan!’
Trong thung lũng, đám người đang quỳ cùng hét lên.
Họ chính là đệ tử của Độc Tòng, mà người vừa bước ra chính là tông chú của Đòc Tông Khâu Thiên Nhân!
“Phong Nhi đâu?’1
Khâu Thiên Nhân nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi.
Nghe tòng chú hói, sắc mật các đệ tử Độc Tông biến đối.
“Nói!”
Khâu Thiên Nhẩn quát lên, khí thế trấn áp tuyệt đối.
Lúc này đại trướng lão cúa Độc Tòng mới kế lại chuyện đã xảy ra.
Bốp!
Lúc Kháu Thiên Nhân biết con trai mình bị giết thì khí độc trên người tỏa ra, tiêu diệt sạch tất cả động thực vật trong phạm vi mấy dặm xung quanh.
“Dám giết con ta, to gan thật! Xem ra bây giờ ai cũng có thế cưỡi trên đâu Độc Tòng ta!”
“Đại trưởng lão, ông đích thân dẳn theo người bát hung thủ lại cho ta. Bât không được thì ông cũng đừng quay lại nữa!”
Khâu Thiên Nhản lạnh lùng quát lên.
“Vâng, tông chủ!”
Đại trưởng lão của Độc Tông gật đầu.
“Đúng rồi, bên Quý Cốc có động tĩnh gì không?”
Khâu Thiên Nhân hỏi tiếp.
“Vừa nhận được tin, Quý Cốc đã phái đệ tử tham gia cuộc thi Thế Giới Y Đạo!”
Đại trưởng lão nói.
“Vậy sao? Vậy chúng ta cũng góp vui đi!”
Khâu Thiên Nhẩn quát lên, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
Trong một cung điện trên ngọn núi nào
đó ớ Long Quốc.
Một thanh niên mặc đò huấn luyện màu đen ngồi xếp bằng, mặt mũi lạnh lùng, cương nghị, cả người toát ra khí thế bá đạo.
Máu trong cơ thể thanh niên sôi sục, mang mót khí thê’ đáng sợ, khiến không khí trong cung điện bị đóng băng!
Lúc này, một ông lão đi đến.
Vụt!
Người thanh niên mở mát nhìn ỏng lão, đứng dậy chào: “Tham kiến sư tôn!
“Không tệ, với thực lực hiện giờ của con có lẽ đã đứng trong top 5 người tré tuổi đứng đầu toàn Võ Minh rồi!”
ỏng lão nhìn thanh niên rồi nói.
“Con khỏng muốn đứng top 5, con muôn đứng nhất! ’
Người thanh niên nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Với thiên phú của con cùng với huyết mạch của bộ tộc Hạng thị, vi sư tin rang con có thế trở thành thiên tài đứng đầu Võ Minh!’
“Nhưng hôm nay vi sư đến đây là muốn nói cho con một tin xấu!”
Ông lão lén tiếng.
“Chuyện gì ạ?”
Thanh niên tò mò hỏi.
“Cha con bị người ta giết rồi!”
Ông lão nói.
“Cái gì? Cha con bị giết? Sao có thể? Ai làm?”
Mặt thanh niên sầm lại, đôi mât lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ.
Mà cậu ta chính là con trai của môn chủ Bá Môn, Hạng Thiếu Kiệt!
“Theo tin tức Bá Môn truyền tới thì cha con đi đối phó với một thanh niên tên là Diệp Phàm, nhưng bị giết chết trong một vụ nố, đến xương cũng không còn. Còn việc vu nổ đó có liên quan tới Diệp Phàm kia không thì tạm thời chưa biết được!”
Ông lão bình thản đáp.
“Diệp Phàm!”
Hạng Thiếu Kiệt nắm chặt hai tay, trong mất là sát ý lạnh lẽo.
“Sư tôn, con muốn xuống núi!”
Hạng Thiếu Kiệt lạnh lùng hò lên.
“Vi sư biết tám trạng của con, nhưng bây giờ cuộc chiến Thanh Bảng sáp mở rồi, đại trưởng lão truyền tin, đệ tử cúa Võ Minh nào đứng nhất cuộc chiến Thanh Báng lân này sẽ được chấp chưởng Võ Thần Lệnh, trở thành thiếu chủ của Võ Minh, tương lai sẽ trở thành
Minh Chú Võ Minh mới!’’
“Vì vậy con không được phân tâm trong thời điểm mấu chốt này.”
“Vốn vi sư không muốn nói tin này với con nhưng vi sư cảm thấy con có thế quản lý cảm xúc của mình nên mới nói cho con biết, con đừng làm vi sư thất vọng!’’
“Còn Diệp Phàm kia, vi sư đã phái người xử lý, con đừng lo nữa!”
Ông lão nhìn Hạng Thiếu Kiệt, nói một cách nghiêm túc.
“Sư tôn dạy phái!”
“Thiếu Kiệt hiểu rồi ạ!”
Cơn tức của Hạng Thiếu Kiệt dần dịu xuống, cậu ta nói: ‘Đệ tứ nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn, con nhất định sẽ lấy hạng nhất của Thanh Bảng! ’
“Tốt, đây mới là đệ tử của ta chứ!”
Ông lão vui mừng nói, nhưng ánh mât lại vò cùng quỷ dị.
Ngày hòm sau, trong biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm, Đường sở sở và A Cơ ăn sáng.
Trần Tiếu Manh chạy tới, kéo tay Đường Sớ Sở làm nũng: “Chị họ à, em có thế xin chị một việc không?”
“Việc gì?”
Đường Sớ Sớ hói.
“Chị có thế kêu Tỏ Nhược Tuyết tham gia lê kỷ niệm 100 năm của trường chúng em không?”
Trân Tiếu Manh nói.
“Sao em lại muốn Tô tiếu thư tham gia lề ký niệm trường em? ‘
Đường Sớ Sớ khá ngạc nhiên.
“Không phải do em khoe khoang trong trường là Tò Nhược Tuyết đang quay quáng cáo cho công ty chị họ em ở Thiên Hái sao. Sau đó lãnh đạo trường biết được liền đến tìm em, kêu em nhờ chị họ nói với tnt có thế tới tham gia lè kỷ niệm của trường không, đế tăng độ phổ biến cho lê ký niệm trường!’
Trân Tiếu Manh ngượng ngùng đáp.
“Nếu vậy sao lãnh đạo trường em không liên hệ với Tô tiếu thư?”
“Với độ hot hiện giờ của Tô Nhược Tuyết sao có thể tới tham gia lê ký niệm trường chứ. Nên trường mới kêu em nhờ chị giúp đó.”
“Chị họ à, chị phải giúp em, nếu không em không còn mặt mũi ở trường nữa! ’
Trần Tiểu Manh kéo tay Đường sở sở làm nũng.
“Con bé này, tự mình gây rắc rối, còn bắt chị họ lấp hố cho em!”
Diệp Phàm liếc Trần Tiếu Manh.
“Được rồi, chị sẽ nói với Tò tiếu thư, nhưng cô ấy có bâng lòng tới không thì chị cũng không chắc đáu!”
Đường sở sở nói.
“Chị họ, chị đã ra mặt thì chác chắn có thế, cảm ơn chị!”
“Đúng rồi, chị họ, tối nay chị cũng tới xem em biếu diẻn nhé!”
Trần Tiểu Manh hưng phấn hôn lên má Đường sở sở.
“Em không mời anh à?’
Diệp Phàm nhìn Trân Tiếu Manh, cô ấy nói: “Hừ, anh rê thối, vừa rồi anh hung dữ với em, em không thèm mời đâu!”
Con bé kia nói xong liền kiêu ngạo rời đi.
“Con bé này…”
Diệp Phàm tức giận nói.
Lúc này điện thoại của Đường sở Sở reo lên, sau khi bât máy thì cô lập tức nhíu mày, nói: “Được, tôi biết rồi, tôi về công ty ngay!”
“Công ty lại xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Phàm nhìn Đường Sớ Sở.
“Là anh họ và chị họ em gây rối!”
“Em phái đi xem xem!’
Đường Sở sở bất đâc dĩ nói.
Sác mặt Diệp Phàm lạnh lẽo: “Anh đi với em’”
Hai người họ đi đến tập đoàn Đường thị.
Mà trên đường phô Thiên Hái, năm bóng người mặc đồ cổ trang bước tới, hoi thở toát ra từ người họ rất đặc biệt.
“Đại nhân, chúng ta có nên đến tìm con gái ở chi thứ không?”
“Không vội, xem tình hình trước đã, nếu cô ta thích hợp, không có vấn đề gì thì đưa về!”
Một người trong năm người hói người đàn ông ở giữa, người này thờ ơ đáp.
Bốn người còn lại gật đầu.
Cùng lúc đó, toàn bộ Ám Võng cũng nó
tunq!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK