“Cô lại tới làm gì? Lẽ nào anh trai cô lại gặp nguy hiểm?”
Diệp Phàm nhìn Triệu Hữu Dung.
“Anh nói linh tinh gì thế!”
“Lần này tôi cố ý đến mời anh ăn cơm để báo đáp việc anh đã cứu mạng anh trai tôi lúc trước.”
“Không biết anh có nể mặt tôi hay không?”
Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm, ánh mắt có phần căng thẳng xen lẫn chờ mong.
“Đúng lúc đã tới giờ ăn, có cơm miễn phí thì tất nhiên không thể lãng phí. Đi thôi!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Sau đó, Triệu Hữu Dung dẫn Diệp Phàm tới một nhà hàng khá sang trọng.
“Thưa anh chị, gần đây nhà hàng chúng tôi mới đưa ra một combo tình nhân rất ngon. Anh chị có muốn nếm thử không ạ?”
Nhân viên phục vụ đi tới chỗ hai người và hỏi.
“Chúng tôi không phải tình nhân!”
Triệu Hữu Dung lập tức lúng túng nói.
“Ôi, tôi xin lỗi. Đây là thực đơn, mời anh chị xem.”
Nói xong nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung.
“Cô mời khách thì cô gọi món đi.”
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Triệu Hữu Dung dứt khoát gọi mấy món ăn đặc sắc.
Chẳng mấy chốc món ăn đã được bưng lên.
Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung bắt đầu ăn.
Triệu Hữu Dung muốn nói gì đó nhưng bị cắt ngang.
“Hữu Dung!”
“Em từ chối đi ăn với tôi, vậy tại sao em lại dùng bữa với cậu ta?”
Một giọng nói tức giận vang lên.
Đội trưởng sở tuần tra Dương Mạc xuất hiện, nhìn Triệu Hữu Dung và Diệp Phàm, bất mãn chất vấn.
“Dương Mạc, sao anh lại ở đây? Anh theo dõi tôi ư?”
Triệu Hữu Dung nhìn Dương Mạc với vẻ mặt lạnh lùng.
Mặt Dương Mạc biến sắc: “Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi!”
“Hữu Dung, lẽ nào em thích tên nhãi này?”
Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh hả Dương Mạc?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mời anh đi đi.”
Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát.
“Nhãi ranh, tôi muốn quyết đấu với cậu!”
“Tôi muốn Hữu Dung thấy rốt cuộc ai mới xứng với cô ấy!”
Dương Mạc nhìn Diệp Phàm, thẳng thừng nói.
“Tôi không muốn tham dự vào chuyện giữa hai người, tôi chỉ muốn yên ổn ăn cơm, đừng ép tôi ra tay. Tôi vừa mới giết người đấy, không ngại giết thêm một người nữa đâu.”
Diệp Phàm vừa ăn vừa nói.
“Nhãi ranh, cậu tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc? Lại còn vừa mới giết người? Cậu giết ai? Không phải chó hoang mèo hoang đấy chứ?”
Giọng điệu của Dương Mạc lộ rõ sự mỉa mai và khinh thường.
“Người kia là minh chủ Bá Vương Minh!”
Diệp Phàm trả lời vô cùng bình tĩnh.
Nét mặt của Dương Mạc và Triệu Hữu Dung lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Minh chủ Bá Vương Minh bị Diệp Phàm giết rồi?
Sao có thể chứ!
“Ha ha ha, thằng nhãi này chém gió kinh thật!” “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn giết minh chủ Bá Vương Minh? Cậu có biết Bá Vương Minh rất lợi hại không?”
“Cậu nói dối mà không tìm hiểu trước, đúng là cái gì cũng dám nói!”
Dương Mạc cười to, trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
Bá Vương Minh là bá chủ quận Nam Thiên, minh chủ là cao thủ hàng đầu, làm sao có thể bị thằng nhãi này giết chứ? Đúng là lời nói vô căn cứ!
Đột nhiên, điện thoại di động của Dương Mạc đổ huông.
Anh ta vừa bắt máy thì nụ cười lập tức đóng băng, thót lên đầy kinh ngạc: “Gì cơ? Cậu nói minh chủ Bá Vương Minh vừa mới bị giết ở ngoại ô thành phố Thiên Hải? Bá Vương Minh chết hết rồi ư?”
Triệu Hữu Dung nghe thấy tiếng hét của Dương Mạc, sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm.
Minh chủ Bá Vương Minh thật sự đã chết?
Triệu Hữu Dung nghĩ đến thực lực Diệp Phàm bộc lộ lần trước, vì vậy hơi tin tưởng lời nói của đối phương.
Dương Mạc cúp điện thoại với vẻ mặt tràn đầy khó tin, sau đó nhìn Diệp Phàm.
Vừa rồi thằng nhãi này nói hắn đã giết minh chủ Bá Vương Minh, kết quả là minh chủ Bá Vương Minh thật sự chết rồi?
Lẽ nào là hắn giết?
Không thể nào!
Dương Mạc lập tức gạt bỏ ý nghĩ điên rồ này.
Cho dù minh chủ Bá Vương Minh chết cũng tuyệt đối không phải do thằng nhãi này ra tay.
Nói không chừng thằng nhãi này trùng hợp biết được tin tức này, bèn mượn danh tiếng để khoe mẽ mà thôi!
“Nhãi ranh, cậu…”
“Dương Mạc, mời anh biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, không thì đừng trách tôi bất lịch sự với anh!”
Dương Mạc đang định lên tiếng thì Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Thấy Triệu Hữu Dung giận thật, Dương Mạc chỉ có thể đè nén nỗi bất mãn trong lòng. Anh ta lườm Diệp Phàm một cái rồi mới xoay người rời đi.
“Nếu vừa rồi cô lên tiếng muộn hơn một phút, anh chàng kia đã đi cùng minh chủ Bá Vương Minh rồi!”
Diệp Phàm ăn xong một miếng, sau đó nhìn Triệu Hữu Dung và nói.
“Anh đã giết minh chủ Bá Vương Minh thật sao?”
Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
“Ông ta muốn giết tôi, vì vậy tôi đã giết ông ta.”
Diệp Phàm hờ hững trả lời, tựa hồ việc giết minh chủ Bá Vương Minh đơn giản như ăn cơm uống nước.
Nhưng hắn không biết là tin tức Hạng Thiên Kình bị giết và Bá Vương Minh chết sạch được không chỉ gây chấn động ở quận Giang Nam mà còn gây chấn động ở quận Nam Thiên.
Thậm chí các khu vực khác của Long quốc đều chấn động.
Dù sao Bá Vương Minh cũng là bá chủ quận Nam Thiên, không chỉ có uy danh cực lớn ở quận Nam Thiên mà còn nổi tiếng ở các quận khác.
Tối qua Bá Vương Minh vừa mới phát Bá Vương Lệnh triệu tập toàn bộ người của Bá Vương Minh đi báo thù cho con trai, hôm nay Bá Vương Minh đã chết sạch, ngay cả minh chủ cũng mất mạng. Tin tức này quá chấn động!
Nhất thời cả quận Nam Thiên đều xôn xao.
Bá Vương Minh xưng bá quận Nam Thiên nhiều năm như vậy, thế mà bị người ta tiêu diệt rồi?
Thật sự khiến người ta khó tin!
“Lão gia chủ, xảy ra chuyện rồi!”
Sâu bên trong phủ đệ của nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên, quản gia nhà họ Hạng vội vã đi vào một cánh rừng trúc, ở đây có một ngôi nhà tranh.
Người sống trong ngôi nhà tranh này là Hạng Viễn Sơn – gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Hạng, ba của Hạng Thiên Kình.
Sau khi Hạng Thiên Kình tiếp nhận vị trí chủ nhà họ Hạng và minh chủ Bá Vương Minh, Hạng Viễn Sơn vẫn luôn sống ở đây, gần như không xuất đầu lộ diện.
“Đã xảy ra chuyện gì mà ông cuống lên thế?”
Cửa nhà tranh mở ra, một ông lão mặc trường bào màu trắng, tóc búi cao, râu bạc phơ đi ra.
Lão ta chính là Hạng Viễn Sơn!
“Lão gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Quản gia báo cho Hạng Viễn Sơn tin tức Hạng Hào bị giết, sau đó Hạng Thiên Kình phát Bá Vương Lệnh, hôm nay Bá Vương Minh gần như chết sạch.
Ầm!
Tức thì sắc mặt Hạng Viễn Sơn đen như mực, toàn thân tỏa ra khí tức ngập trời.
Trúc xung quanh bị một sức mạnh vô hình đánh gãy ngang thân.
Lúc này, trong mắt Hạng Viễn Sơn ngùn ngụt sát ý, lửa giận thiêu đốt trong cơ thể.
Con trai, cháu trai và cơ nghiệp nhà họ Hạng đều mất rồi, làm sao lão ta không giận cho được?
“Lão gia chủ, ngài phải giữ gìn sức khỏe!”
Quản gia kia nhắc nhở.
“Giết con trai và cháu trai của tôi, tiêu diệt Bá Vương Minh của tôi, thù này không báo Hạng Viễn Sơn thề không làm người!”
“Lập tức truyền lệnh của tôi, triệu tập tất cả người nhà họ Hạng ở nước ngoài về đây. Còn nữa, viết một lá thư gửi cho Bá Môn báo cho hắn biết tình hình ở đây!”
“Uy nghiêm của nhà họ Hạng tuyệt đối không thể bị sỉ nhục, nếu không chúng ta dựa vào đâu mà xưng là hậu duệ Bá Vương?”
Hạng Viễn Sơn gằn từng câu từng chữ, trên người tỏa ra sát ý ngập trời!
“Vâng, thưa lão gia chủ!”
Quản gia gật đầu.
Bá Vương Minh bị tiêu diệt, các thế lực ở quận Nam Thiên bắt đầu rục rịch.
Trong khi đó ở Thiên Hải, Diệp Phàm dùng bữa với Triệu Hữu Dung xong thì nhận được tin nhắn của Đường Sở Sở, hắn lập tức chạy về nhà họ Đường.
“Sao vậy em?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
“Bà nội muốn cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta, đồng thời đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Đường.”
Đường Sở Sở sốt ruột nói.
“Bà già này lại muốn làm gì thế?”
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.