Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245: Bách Hoa Lâu & Lâm Phiệt
“CÓ chuyện gì xảy ra?”
Cơ Như Yên thấy dáng vẻ vội vàng của cấp dưới, cô trầm giọng hỏi.
“Bấm phó lâu chủ, đại tiếu thư, Lâm Phiệt phái hơn một nghìn người, diệt trừ toàn bộ các đại cứ điếm của chúng ta ở Đế Đô, hơn nữa còn đang hướng về tổng bộ!”
Cấp dưới lên tiếng đáp.
Bộp!
Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Như Yên trầm xuống, trong mắt trở nên lạnh lẽo.
Trần Sư Sư nhướng mày, nói: “Xem ra lần này Lâm Phiệt thật sự tức giận!”
Nếu Lâm phiệt muốn đọ sức với Bách Hoa lâu, Bách Hoa Lâu chúng ta phụng bồi đến cùng, thông báo tập hợp toàn bộ Bách Hoa vệ!”
Cơ Như Yên trực tiếp ra lệnh.
“Rõ!”
Cấp dưới nhận lệnh rồi trực tiếp rời đi.
Trong vòng chưa đầy năm phút.
Lâm Báo dẫn hơn một nghìn cường giả Lâm Phiệt giết thẳng tới tống bộ Bách Hoa Lâu.
còn ồn ào náo nhiệt như ngày xưa, mà trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Người của Bách Hoa Láu đâu? Cút hết ra đây cho tao!”
Lâm Báo quát lớn với vẻ mặt lạnh như băng.
“Kẻ nào dám sủa tiếng chó ở Bách Hoa lâu?”
Cơ Như Yên lạnh lùng bước ra.
Vụt vụt vụt!!!
Mấy trăm thành viên Bách Hoa vệ lao ra từ bốn phía, thực lực của ai nấy đều không hề kém cường giả Lâm Phiệt, ngoài ra còn có thêm một đám hộ vệ Bách Hoa Lâu.
“Tuối còn nhỏ mà đã nói chuyện vô lễ như thế, hôm nay tao sẽ cha mẹ dạy dỗ cho mày một bài học!”
Lâm Báo hừ lạnh nhìn Cơ Như Yên hừ lạnh, ông ta bước tới đánh một chưởng về phía đối phương.
Con gái tôi không tới lượt ông dạy dổ!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Vụt!!!
Đột nhiên, một dải lụa màu bắn từ trên lầu xuống, tạo ra tiếng xé gió chói tai, giống như mũi tên nhọn lao về phía Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, đánh một chưởng
xé nát dải lụa.
Vút vút vút!!!
Ngay sau đó, hơn mười sợi dải lụa cùng lúc lao tới Lâm Báo, bên trong ấn chứa lực công kích tới đáng sợ.
Ầm âm ầm!!!
Lâm Báo không ngừng vung chưởng, nổ tung những dải lụa này.
Trong giây lát, dải lụa bay đầy trời rồi rơi xuống!
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Lâm Báo, đánh một chưởng về phía ông ta, động tác mềm mại nhưng không kém phần sắc bén.
Vẻ mặt Lâm Báo thay đổi, ông ta vội vàng đánh trả, ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Không kịp đề phòng, Lâm Báo bị đánh liên tục lui về phía sau.
Bóng dáng xinh đẹp này chính là Trần Sư Sư chưởng đà Bách Hoa lâu!
“Bà là ai?”
Lâm Báo nhìn Trần Sư Sư với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chưởng đà Bách Hoa lâu, Trần Sư Sư!
Trần Sư Sư lạnh lùng đáp.
Bà chính là chưởng đà Bách Hoa Lâu? Chẳng trách thực lực mạnh như vậy!
Lâm Báo hừ lạnh nói.
“Hôm nay Lâm Phiệt các người tới đây là đế khai chiến với Bách Hoa Lâu chúng tôi?”
Lúc này, vẻ mặt Trần Sư Sư hờ hững nói.
“Hừ, Lâm Phiệt là một trong chín đại môn phiệt, truyền thừa hơn ngàn năm, mà các Bách Hoa Lâu các người chẳng qua cũng chỉ thành lập chưa quá hai mươi năm, vậy cũng đòi khai chiến với Lâm Phiệt?”
“Hôm nay tôi phụng mệnh lệnh của phiệt chủ Lâm Phiệt đến đây đế thông báo, thần phục thì Lâm Phiệt sẽ tha cho các người một mạng, nếu không hôm nay liền tắm máu Bách Hoa Lâu, tất cả các người đều phải chết!”
Lâm Báo hung ác quát.
“Miệng lưỡi cũng lớn thật!”
“Hôm nay tôi muốn xem Lâm Phiệt các người muốn tắm máu Bách Hoa Lâu như thế nào!”
“Tất cả nghe lệnh, giết!!!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên lạnh xuống, trực tiếp ra lệnh.
Dứt lời, tất cả thành viên Bách Hoa Lâu đều
lao thẳng về phía người của Lâm Phiệt.
“Không biết điều, giết cho ta!””
Lâm Báo hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng ra lệnh.
Ngay sau đó, người của Bách Hoa Lâu và Lâm Phiệt lao vào chém giết lẫn nhau.
Cả hai bên đều xuất ra cường giả tinh nhuệ của mình, điên cuồng đối chiến.
Trần Sư Sư lao về phía Lâm Báo, hai người đánh với nhau một trận ác liệt.
Cơ Như Yên mang vẻ mặt lạnh lẽo, điên cuồng chém giết cường giả Lâm Phiệt, cho dù là là nhân cảnh, cường giả Huyền cảnh hay là Địa Cảnh đều không chịu nối một chưởng của Cơ Như Yên!
Lúc này Cơ Như Yên thế hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, giết chết từng cường giả của Lâm Phiệt.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Mấy cường giả nửa bước Thiên cảnh đánh về phía Cơ Như Yên.
Đối mặt với đòn tấn công của bọn họ, Cơ Như Yên khẽ nở nụ cười quyến rũ.
Nụ cười này khiến cơ thể của đám người kia chậm lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, chính
khoảnh khắc này đã khiến họ phải trả giá bằng mạng sống!
Chỉ thấy Cơ Như Yên vung tay phải lên, năm ngón tay ngọc thon dài trắng nõn nhanh như chớp, trực tiếp lướt trên cổ họng đám người, móng tay giống như từng lưỡi dao sắc bén, cắt đứt cổ họng của mấy vị cường giả nửa bước Thiên Cảnh này!
Phụt phụt phụt!!!
Một giây sau, đám người trừng mắt nhìn Cơ Như Yên, đưa tay bịt cổ họng đang không ngừng phun ra máu.
Không nói một lời, tất cả đều ngã xuống đất.
Những cao thủ này chưa bao giờ nghĩ tới chỉ cần một nụ cười đã có thể giết chết họ!
Bên kia, Trần Sư Sư và Lâm Báo vẫn đánh nhau kịch liệt, hai không phân thắng bại, lần lượt lui về phía sau.
“Không ngờ hạng đàn bà con gái lại có thực lực mạnh như vậy!”
Lâm Báo nhìn chằm chằm Trần Sư Sư, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.
Ông ta phụng mệnh đến bắt Bách Hoa Lâu lại, nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, trở về sẽ bị phiệt chủ ră dạy.
Vụt!
Ngay khi Lâm Báo đang nghĩ cách đối phó với Trân Sư, một bóng dáng xinh đẹp màu tím lao nhanh về phía ông ta, người này chính là Cơ Như Yên!
Ngón tay mảnh khảnh của Cơ Như Yên biến thành móng vuốt sắc bén, chộp tới Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, ông ta đánh ra một chưởng muốn đánh nát móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Phụt phụt!
Kết quả móng tay Cơ Như Yên lại vòng một vòng tránh được đòn tấn công của Lâm Báo, trực tiếp chộp vào ngực ông ta, cào ra năm lổ máu sâu ở ngực!
Lâm Báo thay đổi sắc mặt, ông ta chịu đựng đau đớn, đánh lại một chưởng vào người Cơ Như Yên.
Bịch bịch bịch!!!
Cơ thế Cơ Như Yên lùi về sau, nửa quỳ trên mặt đất, miệng phun máu.
Lâm Báo cũng liên tục lui về phía sau, ôm ngực, máu tươi từ ngón tay tràn ra.
“Như Yên, không sao chứ?”
Trần Sư Sư thấy Cơ Như Yên bị thương, vẻ
mặt liền thay đổi, bà vội vàng đi tới bên cạnh cô.
“Con không sao.”
Cơ Như Yên lau máu tươi trên khóe miệng, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Lâm Báo
“Cô…”
Lâm Báo nghiêm túc nhìn Cơ Như Yên.
Ông ta không ngờ người này còn rất trẻ nhưng thực lực lại mạnh như vậy, một chiêu vừa rồi của đối phương đã khiến ông ta bị thương, thực lực này ít nhất cũng phải là…
“Còn muốn đánh tiếp nữa không?”
Cơ Như Yên nhìn Lâm Báo lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lâm Báo lóe lên, quét mắt nhìn những người khác:
Lúc này, này trải qua một trận chém giết, cường giả Lâm Phiệt tốn thất đi không ít.
Đối mặt với Bách Hoa Vệ của Bách Hoa Lâu, cộng thêm một trận giết chóc vừa rồi của Cơ Như Yên, cường giả Lâm phiệt chỉ còn lại không đến một nửa, thiệt hại rất lớn!
Lui!
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Báo lựa chọn rút lui, nếu đánh tiếp, bọn họ căn bản không chiếm bất kỳ lợi thế nào.
Lâm phiệt đã đánh giá thấp thực lực của
Bách Hoa Lâu!
Rất nhanh, người của Lâm Phiệt mang theo thi thế đồng môn rút lui!
Khụ khụ khụ!!!
Đột nhiên, Cơ Như Yên ho khan một trận.
“Như Yên, vết thương của con không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Trần Sư Sư quan tâm Cơ Như Yên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Bách Hoa Lâu đang quét dọn hiện trường.
Một đoàn người khác lại xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt lãnh khốc xách theo một thanh kiếm, trên người hắn ta tỏa ra hơi thở áp bức đáng sợ.
“Các người là người của gia tộc kia?”
Trần Sư Sư nhìn đoàn người suy đoán.
“Lá gan của mấy người cũng lớn thật, ngay cả người của nhà Cơ Hoàng cũng dám giết, cho là tộc trưởng sẽ không làm gì các người sao?”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Trần Sư Sư và Cơ Như Yên.
Vẻ mặt Trằn Sư Sư thay đổi, đang định lên tiếng thì bị Cơ Như Yên giành trước.
“Xem ra hắn không nghe lọt lời tôi đã cảnh
cáo, còn dám phái người đến, vậy thì đừng có trách!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói, sau đó tấn công về phía người đàn ỏng kia.
Kiếm trong tay hắn ta nhấc lên, chặn lấy móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Lập tức, kiếm trong tay nam nhân trung niên vừa chuyến, hướng Cơ Như Yên vỗ tới.
Phụt!!!
Cơ Như Yên liền bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu.
Trần Sư Sư vội vàng tiếp được Cơ Như Yên, nói: “Như Yên con sao rồi? ổn chứ?”
“Đây chỉ là chút bài học đế các người nhớ kỹ, dù có là huyết mạch của hoàng tộc, nhưng chưa chính thức nhận tố quy tông, thì không có tư cách giết người của hoàng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Dẩn đi!”
Sau khi người đàn ông lên tiếng, đám cường giả phía sau trực tiếp đi về phía Cơ Như Yên.
“Ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể ra tay, đúng là tuyệt tình!”
Trần Sư Sư cười tự giễu, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh
mắt lộ ra vẻ kiên định: “Hôm nay cho dù tôi cũng sẽ không để cho các người mang Như Yên đi!”
“Bách Hoa Vệ, dẫn tiểu thư đi!”
Trần Sư Sư gầm lên một tiếng, trên người bà phát ra một cỗ khí tức khủng bố rồi lao về phía người đàn ông, năm Bách Hoa Vệ cũng tấn còng cùng lúc.
“Mẹ!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cô lớn tiếng gọi Trần Sư Sư.
Lúc này đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên dậy, lui ra phía sau.
Đám người của Cơ Hoàng nhanh chóng lao về phía Cơ Như Yên.
Bách Hoa Vệ xông thẳng lên ngăn cản.
Bịch!
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén còn chưa ra khỏi vỏ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Trong phút chốc, sáu tiếng vang như sấm truyền tới.
Trần Sư Sư và ngũ đại hoa của Bách Hoa Lâu cùng lúc bị thánh kiếm trong tay người đàn ông đánh bay ra ngoài.
cả sáu người ngã xuống đất, nôn ra máu.
Lúc này, đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên đi về phía mật đạo trong Bách Hoa Lâu, các thành viên Bách Hoa Vệ khác ngăn cản người của Cơ Hoàng.
“Muốn chết!”
Người đàn ông kia vọt tới với vẻ mặt lạnh như băng, kiếm trong tay không ngừng vung ra, giết chết đám thành viên của Bách Hoa vệ!
Cao thủ của Bách Hoa Vệ khi đổi mặt với người đàn ông trung niên này, ngay cả một chiêu của đối phương cũng không ngăn được, toàn bộ ngã xuống đất chết thảm.
“Đuổi theo!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên biến mất liền truy đuối, những cao thủ khác cũng theo chân!
“Như Yên, con nhất định không được xảy ra chuyện!”
Trần Sư Sư nằm trên mặt đất với gương mặt trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK