LÚC này một đám người đông đúc xuất hiện trong quán cà phê, dọa cho khách trong quán bỏ đi hết.
Kẻ dẫn đâu đám người này chính là Trịnh thiếu gia hôm qua định ra tay với hai người Khương Vân Hi.
Lần này hắn ta dần theo một đám người, trong đó còn có không ít cao thủ.
“Lại là anh!”
Lý Tử Huyên nhìn Trịnh thiếu gia với sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói.
“Hai cô gái xinh đẹp à, các cô không thoát khỏi lòng bàn tay tôi được đâu!”
“Chưa có người phụ nữ nào Trịnh Vinh này muốn mà không có được!”
Trịnh thiếu gia hừ lạnh, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ sát ý lạnh lẽo: “Còn thằng nhãi nhà mày hôm nay chết chắc rồi!”
“Xem ra hôm qua tao đạp quá nhẹ nên mày vẫn còn sức nói chuyện!”
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
“Giết nó cho tao!”
Trịnh Vinh lập tức ra lệnh.
“Dừng tay!”
Lúc này, Hoa Ân nghiêm mặt nói.
“Lão già, ông cũng muốn xen vào việc của người khác hả?”
Trịnh Vinh liếc nhìn Hoa Ân.
“Tối là Hoa Ân, viện trưởng ngự y viện!”
“Cậu là con cái nhà ai mà hổn láo như vậy?”
Hoa Ân nhìn Trịnh Vinh, buông lời khiển trách.
“Viện trưởng ngự y viện?”
Trịnh Vinh lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cho dù ồng là viện trưởng ngự y viện thì sao nào? Cha tôi là Trịnh Tứ Hải đấy!”
“Trịnh Tứ Hải? Một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long?”
Hoa Ân ngạc nhiên hỏi.
“Không sai!”
Trịnh Vinh đắc ý nói.
“Trịnh Tứ Hải? Cái tên này quê thật đấy!”
“Sao không gọi là Trịnh Bát Phương đi?”
Lý Tử Huyên bật cười.
“Con ả kia, mày dám chê cười cha tao? Cha tao chính là một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long, một câu nói của ông ấy có thế khiến chúng mày trắng tay không còn gì hết!”
Trịnh Vinh sầm mặt quát.
“Xời, lại còn thần tài. Vậy anh có biết vị hôn phu của Vân Hi nhà chúng tôi là ai không? Người ta là…”
“Tử Huyên, đừng nói bừa!”
Lý Tử Huyên còn chưa nói hết câu đã bị Khương Vân Hi ngắt lời.
“Xông lên cho tao!”
Trịnh Vinh vung tay đám người hắn ta dần theo lập tức ra tay. Trong đó có nhiều cường giả Nhân Cảnh tầng bảy trở lên, thậm chí có mấy cao thủ đã nửa bước vào Huyền cảnh.
Lúc này, ba người Huyết Phu xuất hiện, thẳng tay giết sạch đám người này.
“Nhãi ranh, mày to gan đấy, dám đối địch với thiếu chủ!”
Lõi Chiến vươn tay bóp cổ Trịnh Vinh, xách bổng hắn ta lên.
“Thả ra, cha tao là Trịnh…”
“Cha mày là ai cũng vô dụng, chết đi!”
Lồi Chiến lạnh lùng quát một tiếng, đồng thời bóp gãy cổ tên này!
“Đừng!”
Hoa Ân thấy Lồi Chiến muốn giết Trịnh Vinh thì mặt biến sắc, lập tức hét lên nhưng đã muộn.
“Haiz, các người không nên giết cậu ta, lần này gặp rắc rối fôi!”
Hoa Ân nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
“Ông Hoa ơi, gã này rất lợi hại sao?”
Khương Vân Hi hỏi dò.
“Cha của cậu ta là cửu đại thần tài của thương hội Thiên Long, nắm giữ một nửa thế lực trong giới tài chính Long quốc. Một khi ồng ta nổi giận, cả Long quốc sẽ gặp khủng hoảng tài chính!”
“Bây giờ con trai của ồng ta bị giết, làm sao ồng ta chịu để yên?”
Hoa Ân trầm giọng nói.
“Chỉ là một thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ?”
Lôi Chiến tỏ ý coi thường.
ở Trung Phi, những đại gia sở hữu tài sản mấy trãm tỷ, có vô số mỏ kim cương và mỏ dầu đều ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của minh chủ liên minh Cuồng Chiến là hắn ta. Vì vậy, trong mắt hắn ta, một thần tài không là gì cả.
Đương nhiên Hoa Ân không biết sự dang sợ của Lôi Chiến, nếu không ông ấy đã chẳng nói những lời này.
“Được rồi, chỉ là một cậu ấm ăn chơi, chết thì chết thôi, trời cũng chẳng sập được!”
Diệp Phàm hừ khẽ, dứt khoát rời đi.
Sau đó, trong căn biệt thự mà Khương Vân Hi đang sinh sống, Lý Tử Huyên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Vân Hi à, ban nãy cậu không cho tớ nói có phải vì không muốn để cho Diệp Phàm biết cậu có vị hôn phu không?”
“Đâu có.”
“Tớ chỉ không muốn liên lụy tới người khác mà thôi. Tớ chưa từng gặp đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương, và cũng khồng muốn lợi dụng thân phận của anh ta!”
“Hơn nữa, hôn ước này là do ông nội tớ và điện chủ điện Long Vương định ra, tớ không đồng ý. Vì vậy, đệ tử kia của điện chủ điện Long Vương không phải là vị hôn phu của tớ.”
“Tử Huyên, về sau cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không tớ sẽ giận đấy!”
Khương Vân Hi trịnh trọng nói với Lý Tử Huyên.
“Được, sau này tớ không nói nữa!”
“Nhưng cậu vần tiếp tục ở lại Thiên Hải à? Tớ thấy anh chàng kia không có ý định nhận cậu làm đồ đệ đâu.”
“Chi bằng chúng ta trở về Đế Đô thồi, ở đây chúng ta toàn bị bắt nạt. Nếu nơi này là Đế Đô, để xem kẻ nào dám lăm le chúng ta?”
Lý Tử Huyên hừ mũi đầy kiêu ngạo.
“Không được, tớ nhất định phải bái Diệp thần y làm sư phụ!”
Khương Vân Hi kiên định nói.
Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng VIP của một nhà hàng nào đó ở Thiên Hải.
Ba người Diệp Phàm, Đường sở sở và Tô Nhược Tuyết ngồi trong phòng VI p.
“Sao hồm nay cồ lại nghĩ đến chuyện mời chúng tôi đi ăn vậy?”
Lúc này, Diệp Phàm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
“Chẳng phải là vì tôi muốn tỏ bày lòng cảm ơn tới anh sao? Hơn nữa, trước đây cô Đường từng mời tôi một bữa, đương nhiên tôi phải mời lại chứ!”
Tô Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
“Vậy thì ăn thôi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Mười mấy phút sau, Đường sở sở lên tiếng: “Hai người ăn đi, em vào toilet đã!”
Sau khi Đường sở sở rời đi, Tô Nhược Tuyết bưng ly rượu, đi tới trước mặt Diệp Phàm: “Diệp Phàm, tôi mời anh một ly!”
Nói xong cô uống cạn ly rượu vang.
Ngay sau đó, mặt Tồ Nhược Tuyết đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng nhìn Diệp Phàm: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng không?”
“Vấn đề gì?”
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết.
“Nếu anh không có bạn gái, anh có thích tôi không?”
Tô Nhược Tuyết phả ra hơi rượu, hỏi Diệp Phàm.
“Sao nào, cô thích tôi hả?”
Diệp Phàm nở nụ cười.
Đột nhiên Tô Nhược Tuyết hôn lên mặt Diệp Phàm, sau đó vội vàng trở lại vị trí của mình như đứa trẻ làm chuyện xấu.
Diệp Phàm sờ mặt mình, cười bất đắc dĩ.
Trong mấy ngày nay hắn đã được hai cô gái hôn, đây là gặp vận đào hoa hả?
Kế tiếp, ba người dùng bữa xong, Tô Nhược Tuyết được người quản lý đón đi.
“Anh Tiểu Phàm, em thấy hôm nay cò Tô uống không ít rượu, cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó!”
Sau khi về đến khu biệt thự Tử Kinh, Đường sở Sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
“Có hả?”
Diệp Phàm làm bộ thoải mái nói.
“Có phải cô Tô thích anh không?”
“Em thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ!”
Đường Sở Sở nói thẳng.
“Anh và cô ấy không có quan hệ gì hết!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm ưu tú như vậy, cô gái khác thích anh cũng là chuyện bình thường.”
“Anh yên tâm, em đã nói là em không ngại anh có người phụ nữ khác, chỉ cần trong trái tim anh có
em là được!”
Đường Sở sở áp sát vào người Diệp Phàm, thì thầm nói khẽ.
“Sở Sở à, em đối xử với anh quá tốt!”
Diệp Phàm xúc động.
Trong lòng Đường sở sở, Diệp Phàm chính là trời.
Diệp Phàm làm bất cứ chuyện gì, cô dều ủng hộ, kể cả hắn có người phụ nữ khác!
“Anh Tiểu Phàm, anh là người đàn ồng em xác định yêu cả đời, đương nhiên em phải đối xử tốt với anh!”
Đường sở sở nở nụ cười ngọt ngào.
Diệp Phàm lập tức hôn cô.
Hai người ôm hôn nhau.
Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp này nhanh chóng bị phá vỡ.
“Hai cô cậu hôn nhau cháy bỏng nhỉ!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Diệp Phàm buông Đường sở sở ra, liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy một đám người mặc dồ đen xuất hiện, hơn nữa tất cả đều là người ngoại quốc. Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo. Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên mũi ưng.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm đang thân thiết với vợ thì bị cắt ngang, tức giận nói.
“Nhóc con, cậu chính là kẻ bị treo thưởng năm tỷ kia?”
Người đàn ông mũi ưng hỏi Diệp Phàm.
“Ông đến vì giải thưởng đó à?”
Diệp Phàm nhướng mày. Hắn không ngờ vần có người muốn lấy giải thưởng năm tỷ kia.
“Tôi đến vì Tu La.”
“Nói đi, cậu và Tu La có quan hệ gì? Còn nữa, Tu La đang ở đâu?”
Người đàn ông mũi ưng nhìn Diệp Phàm, quát.
“Lại là người đến vì Tứ sư phụ!”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Tôi còn chẳng biết các người, dựa vào đâu mà nói cho các người?”
Sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Nói cho cậu cũng chẳng sao, chúng tồi là người của Hắc Thiên Sứ!”
Người đàn ông mũi ưng thẳng thắn tiết lộ.
Diệp Phàm nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Hắc Thiên Sứ?
Đó chẳng phải là thế lực hồi trước bị Tứ sư phụ
tiêu diệt sao?
Lúc này, bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực và u Ảnh xuất hiện, ai nấy đều nhìn chằm chằm người đàn ông mũi ưng.
“Không ngờ Hắc Thiên Sứ vẫn chưa bị diệt sạch!”
Huyết Phu lạnh lùng cất lời.
“Các người là ai?”
Thấy mấy người Huyết Phu xuất hiện, người đàn ông mũi ưng kia nhướng mày.
“Đế lại một người sống!”
Diệp Phàm hờ hững nói một câu, sau đó đưa Đường sở sở vào trong biệt thự.
Khi hắn trở lại, chỉ thấy đám người Hắc Thiên Sứ kia chỉ có người đàn ông mũi ưng còn sống, những người khác đã chết cả fôi.
Còn người đàn ông mũi ưng kia thì bị cắt hết tay chân, quỳ dưới đất, vồ cùng thê thảm.
“Nói đi, Hắc Thiên Sứ còn ai khác khồng?”
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mũi ưng, lạnh lùng chất vấn.
“Tao sẽ không nói đâu!”
“Mày giết tao đi!”
Người đàn ồng mũi ưng quát Diệp Phàm.
“Giết đi!”
Diệp Phàm không dài dòng, lạnh lùng ra lệnh.
Lôi Chiến thẳng tay bóp nát cổ người dan ông này.
“Thiếu chủ, xem ra Hắc Thiên Sứ tro tàn lại cháy rồi!”
Vua Bắc Cực nói.
“Tôi sẽ thông báo cho liên minh Cuồng Chiến, bảo bọn họ tìm cho ra đám người kia, tiêu diệt tận gốc!”
Lôi Chiến lập tức lên tiếng.
“Mau chóng tìm ra các thành viên khác của Hắc Thiên Sứ, tiêu diệt toàn bộ!”
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Hắc Thiên Sứ là kẻ thù của Tứ sư phụ, tuyệt đối không thể giữ lại!
“Thiếu chủ, có biến!”
Đột nhiên Huyết Phu la lên.
Mọi nqười đồnq loạt nhìn về phía xa.