Mục lục
Nhất Thế Thần Vương - Diệp Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238: Cây cao đón gió!
ở nơi nào đó ở khu Đòng Thiên Hải, nơi này vô cùng hổn độn, còn có một vài kiến trúc cũ kỹ, là khu vực chưa được khai phá.
Có một cây cổ thụ trồng trước một tòa kiến trúc, một thi thế bị treo trên cây này.
Người này chính là Thiên Tiêu, đệ tử của chủ nhân Thiên Phạt.
Sau một ngày phơi, thi thể của Thiên Tiêu đã bắt đầu bốc mùi.
Trong bóng đêm, một đội nhân mã xuất hiện, mấy vạn người của Thiên Phạt đi đến đây.
Khi bọn hắn nhìn thấy thi thế của Thiên Tiêu bị treo trên cây, sắc mặt thay đổi.
“Chết tiệt!”
Đám cao thủ Thiên Phạt tức giận gầm lên.
Sau khi chết, đệ tử của chủ nhân lại bị sỉ nhục như vậy, thực sự đang khiêu khích toàn bộ Thiên Phạt!
“Nhanh buông thiếu chủ xuống!”
Một cao thủ Thiên Phạt gầm lên.
Người của Thiên Phạt đang định hạ thi thể của Thiên Tiêu xuống.
Đúng lúc này, một đống người lao ra từ trong
kiến trúc.
Người cầm đầu là đám người Xuân Lan và Khương Uyên, phía sau bọn họ là người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương.
Diệp Phàm cố ý cho người treo thi thể của Thiên Tiêu ở đây, còn chụp ảnh đăng lên Ám Võng, mục đích muốn Thiên Phạt tức giận, sau đó làm bọn họ kéo người đến rồi giết chết tất cả!
“Rất nhiều người đến!”
Xuân Lan lạnh nhạt nói.
“Chính các người đã treo thi thể của thiếu chủ ở đây?”
Một cao thủ Thiên Phạt tức giận nói.
“Là tôi cho người treo lên, có vấn đề gì không?”
Diệp Phàm đi đến.
“Thiếu chủ!”
Người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương nhìn thấy Diệp Phàm, cung kính kêu lên.
“Mày là con trai của Diệp Thiên Long?”
Cao thủ cầm đầu Thiên Phạt lạnh lùng nói.
“Giết!”
Diệp Phàm không muốn vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp ra lệnh giết.
Phụt!
Diệp Phàm vung kiếm, cao thủ cầm đầu Thiên Phạt bị giết chết chỉ trong một kiếm.
Tiếp theo, người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu xông lên chém giết với người Thiên Phạt.
Diệp Phàm cầm đoản kiếm màu đen, hóa thân Tu La, điên cuồng giết người Thiên Phạt.
Diệp Phàm ra tay cực kỳ điên cuồng.
Chưa đến 10 phút, mấy vạn thành viên phân bộ Thiên Phạt bị giết hơn nửa, đám cao thủ tổng bộ Thiên Phạt đều chết dưới tay Diệp Phàm.
Đổi mặt với Diệp Phàm, thành viên còn lại của Thiên Phạt đều muốn chạy trốn, nhưng lại bị điện Long Vương và Bách Hoa Lâu ngăn cản.
“Người Thiên Phạt đều đáng chết!”
Hai mắt đỏ đậm, tràn đầy sát ý, lạnh lùng quát.
Hắn xông lên tự tay giết chết đám người còn lại của Thiên Phạt.
Chỉ trong nháy mắt, máu chảy thành sông, thi thể chất chồng như núi.
Diệp Phàm giống như Tu La, đoản kiếm màu đen trong tay đang nhỏ máu, tản ra sát ý đáng sợ.
“Chụp lại ảnh của bọn họ đăng lên Ám
Võng!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Rõ!”
Xuân Lan gật đầu.
Rất nhanh, một đống người xuất hiện gần đó.
Đám người này là người của sở tuần tra, sở giám sát và Long tố, có khoảng mấy trăm cao thủ, tất cả đều là cao thủ từ Huyền cảnh nhất trọng trở nên, trong đó có không ít cao thủ Địa cảnh.
Khi người của ba tổ chức này đến hiện trường, nhìn thấy thi thế đầy đất, tất cả vô cùng chấn động.
Sau đó bọn họ nhìn về phía Diệp Phàm, nhíu mày.
“Là cậu giết bọn họ?”
Cao thủ cầm đầu Long tố lạnh lùng hỏi.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi là người của Long tổ!”
“Diệp Phàm, cậu tùy ý giết chóc như vậy đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với Long quốc, tôi vâng lệnh đến truy bắt cậu, nếu phản kháng, giết không cần hỏi tội!”
Cao thủ Long tổ lạnh lùng quát.
Ngay lập tức, tất cả cao thủ của sở tuần tra, sở giám sát và Long tổ cầm sẵn vũ khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Chỉ bằng mấy ngươi cũng muốn bắt tôi?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Lên!”
Một giám sát của sở giám sát kêu lên.
Bốn cao thủ sở giám sát vọt lên, mỗi người bắn một phát súng, nhưng bọn họ không bắn ra viên đạn mà bắn ra một quả cầu.
Bổn quả cầu này va chạm với nhau trên đỉnh đầu của Diệp Phàm, nố tung hóa thành một cái võng tơ vàng khống lồ, bao trùm Diệp Phàm.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị bao lại.
Bốn người kia mỗi người cầm một góc, quấn quanh Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị chiếc võng tơ vàng này vây nhốt.
“Cái quỷ gì vậy?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Chiếc võng này được chế tạo từ kim tơ tằm ngàn năm, cho dù cậu là cao thủ Địa cảnh cũng không thế tránh thoát, thứ này vô cùng quý hiếm, cậu là người đầu tiên được sử dụng nó!”
Một vị giám sát lạnh lùng nói.
“Vậy hả? Xem ra tôi rất vinh hạnh!”
Diệp Phàm nói.
“Diệp Phàm, bây giờ cậu đã là cá trong chậu, đừng hòng có suy nghĩ gì khác, ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi!”
Một cao thủ Long tố nói.
“Các người không thể mang cậu ta đi!”
Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen xuất hiện.
“Ông là ai?”
Cao thủ Long tổ kia lạnh nhạt hỏi.
“Long Hồn, Hắc Uyên!”
Người đàn ông kia nói.
“òng chính là một trong chín Long Vệ của Long Hồn, Hắc Uyên!”
Cao thủ Long tổ kia biến sắc, khiếp sợ nói.
Cao thủ của sở giám sát và sở tuần tra nhìn thấy người đàn ông này cũng biến sắc.
Hắc Uyên chính là một trong chín Long Vệ của Long Hồn!
Hắc Uyên khủng bố hơn Thiết Thủ rất nhiều,
trong chín Long Vệ, Hắc Uyên đứng top 3, là một cao thủ võ đạo chân chính!
“Hắc Uyên, sao ông lại ở đây? Long Soái sai ông đến?”
Vị cao thủ Long tố kia nói.
“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói chuyện với ta?”
Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra uy áp vô hình.
Sắc mặt của vị cao thủ Long tổ kia thay đối, cảm thấy hít thở không thông, những người khác cũng biến sắc.
“Lần này chúng tôi vâng lệnh của trưởng lão Nội Các đến truy nã tên hung đồ gây nguy hại cho Long quốc, nếu ông ngăn cản, tương đương trở thành kẻ địch với Nội Các, với toàn bộ triều đình!”
“Hắc Uyên, ông xác định ông và Long Hồn gánh vác được tội này sao? Đến lúc đó nếu bên trên hỏi tội, cho dù là Long Soái cũng không giữ nối ông!”
Sắc mặt của cao thủ Long tố này cực kỳ khó coi.
“Ngươi uy hiếp ta?”
Hắc Uyên lạnh nhạt nói, trên người tản ra hơi thở khủng bố!
“Này, mấy người nói xong chưa?”
Đột nhiên, Diệp Phàm lên tiếng.
Ầm!
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú bộc phát ra từ trong cơ thể của Diệp Phàm, một kình khí vô hình tản ra.
Chiếc võng được làm từ kim tơ tằm ngàn năm bị chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn!
Đám người Long tổ, sở giám sát, sở tuần tra đều sợ ngây người.
“Không thể nào?”
Sắc mặt của vị giám sát kia thay đối, nói.
Cho dù là cao thủ Địa cảnh đứng đầu cũng không phá hủy được độ cứng rắn của chiếc võng kim tơ tằm này, sao tên này lại có thế dễ dàng phá hủy nó như vậy?
Không lẽ đối phương là cao thủ Thiên cảnh?
Không có khả năng!
Vị giám sát này lập tức loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hai mươi mấy tuổi đã là cao thủ Thiên cảnh, tuyệt đối không có khả năng!
Chắc chắn người này đã dùng phương pháp đặc thù để phá hủy chiếc võng.
“Chỉ bằng chiếc võng này cũng muốn tôi bó tay chịu trói, các người khinh người quá rồi đấy!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Cho các ngươi ba giây biến mất trước mặt tôi, nếu không giết không tha!”
Sau đó Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Diệp Phàm vừa dứt lời, tất cả cao thủ của Long tổ, sở giám sát, sở tuân tra đều biến sắc.
“Nhãi ranh, chờ đó cho tao!”
“Hôm nay nể mặt Hắc Uyên, tha cho mày một mạng!”
“Kiêu ngạo như vậy, đã vậy…”
“Thôi…”
Diệp Phàm đang định dạy cho đám người này một bài học, kết quả Hắc Uyên lên tiếng chặn lại.
“Ông muốn giúp bọn họ?” Diệp Phàm liếc nhìn Hắc Uyên.
“Nếu cậu xảy ra xung đột với bọn họ, hậu quả sẽ rất rắc rối, ngay cả chiến thần Thiên Sách cũng không cứu được cậu!”
Hắc Uyên nói.
“Hậu quả gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng, nói.
“Mặc dù cậu rất mạnh, nhưng cậu thật sự không hiểu biết quốc gia này, núi cao còn có núi cao hơn, sau này vẫn nên khiêm tốn một chút, nhớ kỹ, cây cao đón gió!”
Hắc Uyên dặn dò Diệp Phàm, nói xong rời khỏi đây.
Nhưng Diệp Phàm không quá để ý lời dạy bảo của Hắc Uyên.
ở trong lòng hắn, chỉ cần có đủ thực lực, mọi thứ đều vô nghĩa. Cây cao đón gió gì chứ, nếu cây này bị chặt, chỉ có thế chứng minh cây này không đủ to, không đủ mạnh!
Nhưng thực lực của hẳn đủ mạnh!
Bởi vậy hắn không sợ gì cả!
Lúc này Xuân Lan nhận được một cuộc gọi, biến sắc, nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, xảy ra chuyên rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK