Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 972 Nhận thức sâu sắc?

Dạ Mạc Thâm nghe đến bốn từ này, bất giác cau mày lại, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử thêm một vẻ ưu tư khác thường.

Kiệt Sâm nói trước đây anh xem phụ nữ như rắn rết, cô nói bản thân đã có nhận thức sâu sắc, chẳng lẽ nói bản thân mình trước đây đối với cô…….

Phải rồi, Dạ Mạc Thâm nhớ đến những lời Đậu Nhỏ nói với anh.

Cậu bé nói anh đối xử với mẹ cậu rất không tốt, thậm chí còn rất tệ. Xem ra trước đây anh thật sự đã từng làm ra nhiều chuyện tổn thương đến Hàn Mộc Tử.

Nghĩ đến đây, tay Dạ Mạc Thâm nắm chặt thành quyền, trong lòng giễu cợt, có lẽ là đang giễu cợt bản thân anh.

“Được rồi, những chuyện này đều là quá khứ rồi, bất kể trong quá khứ xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng nữa rồi.”

Không quan trọng sao? Dạ Mạc Thâm nhìn góc nghiêng mặt của Hàn Mộc Tử, môi mỏng vểnh lên, không nói gì.

Trong chiếc xe còn lại.

Tiểu Nhan theo Hàn Thanh lên xe, nhưng lại không dám quá trắng trợn cùng anh ấy ngồi ở ghế sau, cho nên chỉ có thể uyển chuyển mà ngồi vào ghế phó lái.

Đối với cô ấy mà nói, chỉ cần có thể ngồi trong cùng một chiếc xe, cô ấy đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Chỉ là không ngờ người đi về phía bọn họ lại là Tiêu Túc, Tiêu Túc cầm lấy chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi ở ghế phó lái còn ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt thản nhiên dùng khỏe mắt nhìn Hàn Thanh một cái.

Hàn Thanh ngồi ở đó, vẫn là dáng vẻ mặt không biểu tình như cũ.

Nhìn thấy Tiêu Túc đi qua đây, trong lòng anh hơi bất ngờ, nhưng mà nhớ đến cách cư xử của cậu ta mấy ngày nay, trong lòng có lẽ đã đoán được một ít.

“Sao anh lại đến đây?” Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, chớp chớp mắt hỏi.

Mặt Tiêu Túc không đổi sắc mà nói dối: “Kiệt Sâm có chuyện muốn nói với cậu Dạ, cho nên kêu tôi qua đây.”

Hồ), không ngờ anh ấy lại dám ngồi lên chiếc xe đó, anh ấy vừa mới mách lẻo anh Dạ, với dá vẻ dọa người như thế của anh Dạ, tôi còn nghĩ rằng ít nhất anh ấy còn muốn trốn thật xa nữa cơ Tiểu Nhan chống cằm suy nghĩ một hồi mới nói, căn bản không hề tìm ra được đầu mối khác.

Tiêu Túc nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng thầm nghĩ như thế này cũng tốt, giảm bớt đi sự ngượng ngùng giữa hai người.

Xe đang chuẩn bị khởi động, đột nhiên Hàn Thanh lại thản nhiên mở miệng: “Tôi có vài lời muốn nói với Mộc Tử.”

Nói xong, anh ấy mở cửa bước xuống xe. .

Tiểu Nhan nhìn thấy anh ấy xuống xe, trên mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng, mắt nhìn anh ấy đẩy cửa xe, cô cũng vô thức bắt đầu động tác.

Đợi sau khi Hàn Thanh bước xuống xe, Tiểu Nhan cũng theo đó mà đứng bên ngoài xe, căng thẳng mà nhìn anh ấy.

Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy tim đau âm ỉ, cậu ngồi trên ghế lái không nhúc nhích, nhìn hai người nọ qua gương.

“Có chuyện gì anh đợi về rồi mới nói đi, bây giờ Mộc Tử chắc chắn là đang có rất nhiều lời muốn nói với anh Dạ, anh qua đó….. có làm phiền đến bọn họ hay không?”

Ánh mắt Hàn Thanh hờ hững nhìn cô ấy một cái, lạnh giọng mở miệng: “Có lẽ sẽ không, trong xe còn một người nữa.”

Tiểu Nhan: “…”

Cô cảm thấy hơi khổ não cắn môi dưới, không biết nên khuyên Hàn Thanh ở lại như thế nào, rõ ràng lúc nãy anh ấy đã ngồi lên rồi mà, tại sao đang yên đang lành lại muốn qua đó rồi? Nhưng mà cô lại không nói ra được lý do nào khác để khuyên Hàn Thanh qua đây.

Hơn nữa cho dù bây giờ cô cũng qua đó, bên đó có lẽ cũng không ngồi được nữa.

Gắng gượng chen chúc một chút còn được, nhưng cô cũng không thể cùng Hàn Mộc Tử chen chúc ở phía sau phải không? Nếu như thế thì….. ánh mắt của anh Dạ có lẽ đủ để giết chết cô.

Vào lúc Tiểu Nhan đang do dự giằng co, Hàn Thanh đã bước về phía trước, cô sốt ruột đến nỗi góc áo cũng sắp bị xé tả tơi rồi.

Đột nhiên chiếc xe trước mắt như tên rời khỏi dây cung mà lái đi mất, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.

Hàn Thanh: . Kiệt Sâm thả chân ga ra, nhẹ nhõm thở phào một hơi, quét mắt nhìn bọn Hàn Thanh bị anh ta bỏ xa, cười tít mắt nói: “May mà tôi phản ứng nhanh, tôi không hi vọng trên chiếc xe này lại nhiều thêm một người đâu, để ba người bọn họ ở cùng nhau vui biết bao.”

Hàn Mộc Tử phía sau vừa nghe, khỏe miệng không nhịn được co giật, tên Kiệt Sâm này thật đúng là đủ ác.

Chỉ là Hàn Mộc Tử không nghĩ đến anh ta lại hỏa nhãn kim tinh như vậy, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên anh ta, Hàn Thanh và Tiểu Nhan gặp nhau, lại có thể nhìn ra được vướng mắc tình cảm giữa ba người này.

Bây giờ ba người ngồi trong một chiếc xe, có lẽ sẽ không… xảy ra chuyện gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lo lắng nhìn về phía sau, tay của Dạ Mạc Thâm trực tiếp vòng qua ôm lấy cô: “Đừng lo, bọn họ tự có cách giải quyết của riêng họ.”

Hàn Mộc Tử chỉ có thể gật đầu, dù cô có lo lắng cũng không giúp được gì, những thứ như chuyện tình cảm cô cũng không thể chen ngang một chân vào được đúng không?

Ài, vẫn nên tùy vào bọn họ đi. Duyên phận tự có bầu trời riêng.

Nhìn xe nghênh ngang chạy đi, Hàn Thanh đứng yên tại chỗ một lúc lâu liền nghe thấy tiếng gọi dè dặt vang lên từ phía sau.

“Kia…… xe của Mộc Tử bọn họ đã đi rồi, anh…. còn muốn đứng ở đây sao?”

Môi của Hàn Thanh mấp máy, nhưng lại không nói câu nào, anh ấy cứ cảm thấy người phía trước cố ý, nếu không thì.……… làm sao lại cố ý đổi Tiêu Túc qua đây, sau đó lại nhân lúc anh chuẩn bị qua đó mà lái xe chạy đi nhanh như vậy.

Ha, đúng là một tên hỏa nhãn kim tinh.

Thôi kệ, cứ như vậy đi.

Dù ngồi trên chiếc xe nào đối với anh ấy mà nói cũng không có gì khác nhau cả.

Hàn Thanh không nói câu nào liền quay người lại bước lên xe, lúc đi ngang qua Tiểu Nhan cũng không hề nhìn cô ấy một cái.

Mà lúc anh quay người lại Tiểu Nhan lộ ra nụ cười, không ngờ cuối cùng anh lại trực tiếp lên xe, không hề nhìn cô ấy lấy một cái.

Tiểu Nhan hơi bị đả kích, nụ cười bên môi cũng có hơi không giữ được, nhưng vẫn rất nhanh đã bình thường trở lại, theo lên xe.

Tiêu Túc ngồi trên ghế lái, biểu cảm bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.

“Lái xe đi.”

Xe chạy đi, Tiểu Nhan lại nhịn không được cứ nhìn trộm Hàn Thanh phía sau, vốn dĩ cô ấy qua đây ngồi là muốn tìm cơ hội gần gũi nói chuyện với anh ta.

Nhưng mà cô quá rụt rè rồi, thế mà lại ngồi lên ghế phó lái, hơn nữa từ sau khi lên xe Hàn Thanh đã bắt đầu nhắm mắt thư giãn, tựa hồ như rất mệt nhọc.

Khiến cho Tiểu Nhan vài lần muốn nói chuyện với anh ấy, nhìn thấy lúc anh ấy nhắm mắt lại, chỉ có thể đem những lời nói đã đến bên miệng nuốt lại xuống bụng.

€ó lẽ là nhìn thấy cô ấy mấy lần khao khát muốn nói chuyện lại không thể nhịn được nữa, ánh mắt của Tiêu Túc tối sầm lại vài phần, sau đó mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.

“Lần này ra ngoài tính khi nào thì trở lại?”

Cậu ta hỏi.

Vốn dĩ trong xe chìm vào một màn yên lặng quái dị, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Tiểu Nhan hơi ngạc nhiên, lúc này Tiểu Nhan mới nhớ tới trong xe vẫn còn một người nữa.

Cô ấy lúng túng sờ vào má của mình, nhìn Tiêu Túc.

“Anh đang nói chuyện với tôi à?”

Sắc mặt Tiêu Túc lạnh nhạt trả lời một câu.

“Không thì sao?” Nói xong, cậu ta giấu đi sự hung ác nham hiểm dưới mắt, không ngờ cảm giác tồn tại của mình trong lòng cô lại thấp như vậy. Cũng đúng, từ sau khi lên xe lực chú ý của cô luôn đặt trên người Hàn Thanh, làm sao lại có thể chú ý đến mình đang lái xe bên cạnh chứ?

Ha, Tiêu Túc à Tiêu Túc, cậu như vậy thật đúng là nực cười làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK