Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071: Người ngoài như cô ta thì còn có thể nói gì

“Cảm ơn cái gì hả? Dì biết cái con bé như con sẽ không về nhà với dì đâu. Thay vì ép buộc thì tốt hơn hết hãy để cháu ở bệnh viện này an thai. Hơn nữa, môi trường ở đây cũng rất ổn, nếu cháu an thai ở đây thì sẽ không có vấn đề lớn. Về tình hình của Mạc Thâm thì vừa nãy dì cũng đã tìm hiểu từ bác sĩ vừa rồi nên cháu đừng quá lo lắng. “

Bởi vì Tống An và Uất Trì Kim có mặt nên Hàn Mộc Tử cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, buổi trưa ăn xong liền đánh một giấc.

Dì nói đúng, phải tin tưởng vào bác sĩ.

Đồng thời, cô cũng phải tin vào Dạ Mạc Thâm.

Anh nhất định sẽ tỉnh dậy sớm thôi.

Sau khi thời gian quan sát trôi qua, Dạ Mạc Thâm chuyển từ khu bệnh nặng đến khu bệnh viện tổng hợp, ban đầu định ở cùng phòng với Hàn Mộc Tử. Nhưng sau đó lại cân nhắc đến người canh gác ban đêm, cho nên Dạ Mạc Thâm có một phòng bệnh riêng nếu người canh đêm lạnh buồn ngủ thì có thể đi vào ngủ một giấc.

Buổi tối tám giờ, Hàn Thanh tới nói chuyện với em gái, Tiêu Túc và Tiểu Nhan cũng đi tới.

Lúc Tiểu Nhan đẩy phòng bệnh ra thì trên người vẫn mang theo hơi lạnh, cô ấy lên tiếng nói: “Mộc Tử, nghe nói cậu Dạ đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô.. “

Những lời này dừng lại khi nhìn thấy Hàn Thanh vẫn còn ở trong phòng bệnh, sau đó ngây người đứng ở cửa phòng bệnh, cánh cửa bị đẩy ra một nửa.

Một bàn tay to đưa tới, áp gần lòng bàn tay cô ấy đẩy cửa ra, sau đó trầm mặc nhìn cô gái thấp bé trước mặt, trầm giọng nói.

“Đi vào rồi nói sau”

Tiểu Nhan thu tay lại, sau đó ngoan ngoãn đi vào, Tiêu Túc đi vào phía sau tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Vì lạnh nên Tiểu Nhan mặc một chiếc áo bành tô màu hồng, tóc buộc thành chùm, chiếc khăn lông màu sáng nhưng che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và chiếc mũi thanh tú.

Tuy nhiên, Tiêu Túc lại mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khi hai người bước vào trên người cũng mang theo hơi lạnh, một cao một thấp trông rất xứng đôi.

Một vẻ hung ác xẹt qua mắt Hàn Thanh rồi biến mất.

“Mợ” Tiêu Túc gật đầu chào hỏi Hàn Mộc TỬ.

“Các người đến rồi sao” Hàn Mộc Tử cười nhẹ nhìn Tiêu Túc: “Đậu nhỏ không tới? Xem ra là rất nghe lời cô”

“Ừm, Đậu nhỏ rất hiểu chuyện, sau khi tôi nói với thằng bé thì thằng bé đã đồng ý không đến”

Hàn Mộc Tử nhẹ nhõm gật đầu: “Cảm ơn, vất vả rồi Tiểu Nhan”

Tiểu Nhan xua tay: “Không có gì, đây là những việc nhỏ.”

Nếu không phải Hàn Thanh ở đây thì Tiểu Nhan nhất định sẽ nói quan hệ của chúng ta là cái gì, làm cái loại chuyện này vất vả, nhưng Hàn Thanh ở đây nên cô ấy không nói được lời nào.

Trong phòng bệnh im ắng lạ lùng.

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh vang lên.

“Không bằng, hãy để Đậu nhỏ theo anh trong thời gian này đi?”

Nghe được lời này thì Hàn Mộc Tử kinh ngạc nhìn Hàn Thanh.

“Hả? Để Đậu nhỏ theo anh, nhưng trong công ty của anh thì…”

“Trong công ty không có nhiều việc, em là em gái của anh, con của em nên do người bác như tôi chăm sóc”

Vừa dứt lời, Hàn Thanh liền đứng lên, khuôn mặt tuấn tú không cho người ta phản bác: “Hiện tại anh đi đón thằng bé.”

Hàn Mộc Tử đột nhiên không biết nên nói gì, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh một tia nghiêm túc, tựa hồ đã quyết định làm chuyện này.

Đối với cô mà nói thì Hàn Thanh và Tiểu Nhan đều là những người đáng tin cậy nên cô có thể yên tâm cho dù Đậu nhỏ ở bên ai.

Nhưng khi những lời này lọt vào tai Tiểu Nhan thì ý nghĩa đã khác hẳn.

Anh ta nói… Mộc Tử là em gái của anh ta và Đậu nhỏ nên được chăm sóc bởi bác của thằng bé.

Điều đó có nghĩa là Tiểu Nhan chỉ là một người ngoài mà thôi, cô danh không chính ngôn không thuận nên không không có thể chăm sóc Đậu nhỏ.

Cô ấy không có tư cách đó.

Vừa nghĩ rằng có thể anh ta có ý như vậy, sắc mặt Tiểu Nhan hơi tái nhợt, cụp mắt xuống không nói, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên.

“Nếu đã như vậy thì nên để tổng giám đốc Hàn chăm sóc Đậu nhỏ đi”

Bác người ta đã lên tiếng rồi thì một người ngoài như cô ấy còn có thể nói gì nữa chứ?

Ngay sau nói xong thì Hàn Thanh đi ngang qua cô ấy, Tiểu Nhan vô thức tránh ra để anh ta đi qua, ai biết Hàn Thanh đã dừng lại cách cô ấy không xa.

“Có tiện dẫn đường không?”

Tiểu Nhan tỉnh táo lại, liếc nhìn Hàn Thanh thì phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm cô ấy.

Ý anh là gì?

Ý của anh ta là để cô ấy dẫn đường?

Đúng vậy, nếu anh ta muốn đón Đậu nhỏ thì anh ta sẽ phải đến nhà cô ấy, như vậy thì anh ta đúng là cần cô ấy dẫn đường.

Tiểu Nhan khô khan gật đầu: “Được, có thể”

Mà ở bên cạnh, Tiêu Túc hai mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Hàn Thanh, trong mắt mang theo dò hỏi nhưng lại mím môi mỏng không nói.

Tiểu Nhan quay sang Hàn Mộc Tử.

“Vậy thì Mộc Tử, tôi sẽ dẫn anh ta đi đón Đậu nhỏ, lát nữa sẽ trở lại.”

“Được, đi đường chú ý an toàn”

Mặc dù Hàn Mộc Tử không biết tình huống hiện tại nhưng mà lúc này cô cũng không nghĩ nhiều.

Vì vậy, Tiểu Nhan theo sau Hàn Thanh đi ra ngoài.

Bởi vì phải giữ khoảng cách với Hàn Thanh nên Tiểu Nhan bước rất chậm, cách Hàn Thanh một khoảng khá xa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó tiến vào thang máy thì Tiểu Nhan vẫn đang chậm rãi đi tới.

Cô ấy di chuyển những bước mèo vẫn đang đi chậm rãi, khi cô ấy đi đến trước thang máy thì cửa thang máy sắp đóng lại.

Sau đó Tiểu Nhan mới vội vàng bước tới, vươn tay chặn cửa.

Hàn Thanh đứng trong thang máy đồng thời duỗi tay ra.

Bàn tay của cả hai vô tình chạm vào nhau.

Ding!

Thang máy cảm nhận được va chạm và mở ra hai bên.

Tiểu Nhan thu tay lại như bị điện giật, ngây người nhìn Hàn Thanh.

“Xin lỗi… tôi không cố ý”

Cô ấy vừa… vừa chạm vào tay Hàn Thanh.

Đụng một cái…

Dù sao thì cũng sẽ không chết, cô ấy nghĩ.

Trong giây tiếp theo thì cô ấy cảm thấy cánh tay mình có sức nặng đè nặng và cô bị ngươi ta kéo vào lòng ngực.

Bộp! Gò má của Tiểu Nhan đã đập mạnh vào ngực Hàn Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK