Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1278

Trong gần một tuần, Giang Tiểu Bạch đã lấy hết sạch đồ đạc trong nhà.

Có một hôm Phương Đường Đường tới gặp cô ấy, lúc đó Giang Tiểu Bạch đang dọn quần áo của mình, Phương Đường Đường nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì kinh ngạc tới mức đứng yên tại chỗ, không động đậy một hồi lâu.

“Hình như mình… đi nhầm rồi thì phải?”

Giang Tiểu Bạch quay đầu nhìn cô ta một cái: “Đây là lần đầu tiên cậu tới đây chắc, đi nhầm cái gì chứ, nhà mình mà cũng không nhận ra à?”

Phương Đường Đường như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, cẩn thận xác nhận lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây không phải là ngôi nhà mà mình đã từng tới của Giang Tiểu Bạch.

Cô ta vẫn cảm thấy rất khó tin: “Đây thật sự là nhà cậu à?”

“Nói nhảm.”

Phương Đường Đường gian nan hỏi: “Vậy là nhà cậu bị cướp hết rồi à? Có trộm à? Báo cảnh sát chưa? Mẹ kiếp, hay là cậu phá sản?”

Giang Tiểu Bạch nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc, ghét bỏ nói: “Phương Đường Đường, có phải cậu mắc chứng mất trí nhớ không vậy, ai là người đã đề nghị mình đưa đồ đạc tới nhà Tiêu Túc hả? Giờ mình nấu cơm ở chỗ anh ta, tất nhiên là phải chuyển đồ đạc sang đấy rồi, chuyển đồ đạc sang bên đó thì tất nhiên bên này chẳng còn gì nữa, chuyện này có gì lạ à?”

“Chuyện này không lạ à?”

“Chuyện này lạ à??”

“Không lạ à???”

Lạ à… Giang Tiểu Bạch không nghĩ ra lạ chỗ nào.

“Lạ à?” Cô ấy lại hỏi một câu.

Vẻ không nói nên lời hiện lên trên mặt Phương Đường Đường: “Chuyện này không lạ à? Rõ ràng cậu chỉ tới đó nấu cơm cho anh ta mà thôi, ngay từ đầu cậu muốn mua nồi mua dụng cụ gì gì đó, như thế thì sẽ tốn tiền nên mình mới bảo cậu chuyển đồ làm bếp của cậu qua đó, chứ mình có bảo cậu chuyển toàn bộ đồ đạc trong nhà qua đó đâu? Nhưng cậu tự nhìn lại mà xem, toàn bộ căn nhà bị cậu dọn hết sạch rồi… Nói thật, căn nhà này trông như bị một trăm tên cướp cướp sạch vậy, thật đáng sợ.

Một trăm tên cướp cướp sạch… Miêu tả cái kiểu gì thế?

Nhưng mà nghe thấy Phương Đường Đường nói thế, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy lập tức nghĩ thông suốt: “Mình thấy cũng chẳng có gì là lạ, mình nấu cơm ở bên đó, mình cũng biết nghề của mình mà, chạy tới chạy lui thì mình mệt lắm, cho nên tất nhiên mình phải chuyển toàn bộ đồ đạc của mình qua đó, trang trí xung quanh thành kiểu mình thích, như thế thì mình mới có tâm trạng làm việc được, mình cảm thấy hoàn toàn chẳng có vấn đề gì hết.”

Phương Đường Đường lại nhìn cô ấy chằm chằm mà không nói lời nào. “Sao cậu lại nhìn mình như thế, sợ quá đấy…”

“Mình đang nghĩ, giờ cậu chỉ mới chuyển hết đồ đạc qua đó, sau này… Cậu có ở luôn trong nhà anh ta hay không?”

Câu nói này khiến Giang Tiểu Bạch sững sờ đứng bất động tại chỗ, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, mắng Phương Đường Đường một câu: “Thần kinh, sao thế được chứ! Mình và anh ta chỉ đóng giả làm người yêu mà thôi, sao mà ở lại trong nhà anh ta được chứ!”

Cái người Tiêu Túc đó, thỉnh thoảng nhắc nhở cô ấy hai người đang đóng giả làm người yêu, khiến cô ấy trông như đang quấn lấy anh ta vậy, nếu không phải để đối phó với bà mẹ khó chơi nhà họ Phó của cô ấy thì cô ấy cũng không cần phải như thế.

Cô ấy khổ quá mà!!

“Chưa chắc.” Vẻ mặt Phương Đường Đường nghiêm túc xích lại gần cô ấy: “Có khi hai người sẽ biến giả thành thật cũng nên.”

“Không thể.” Giang Tiểu Bạch lập tức phủ nhận.

“Cậu không có lòng tin với bản thân như thế à? Hay là cậu không hề thích anh ta?”

Giang Tiểu Bạch hững hờ nói: “Trong lòng người ta đã có người khác rồi, hơn nữa giờ mình đang sống rất tốt, sao phải qua lại với một người đàn ông khiến mình ngột ngạt như thế chứ, nếu mình muốn ở bên anh ta vậy thì sao mình không đi xem mắt chứ, ít nhất còn tìm được một người chưa có ai trong lòng, sao mình lại phải tự khiến bản thân khó chịu chứ?”

Cô ấy nóng vội nói, giống như là để làm sáng tỏ chuyện gì đó, lại giống như để chứng minh gì đó, Phương Đường Đường lại nghe ra được ý khác, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó trêu chọc cô ấy: “Được rồi, cậu đã nói thế thì mình sẽ đợi tới lúc cậu tự vả.”

Cô ta và Tiểu Bạch quen nhau đã lâu, Tiểu Bạch rất ít khi ở chung với đàn ông.

Đối với nhiều người mà nói, tình cảm hoàn toàn được bồi dưỡng nên khi hai người ở chung với nhau, hiện tại ngày nào Giang Tiểu Bạch cũng chung sống với người đàn ông kia, về lâu dài nếu thật sự không có chút tình cảm nào thì cô ta sẽ vặn đầu xuống cho cô ấy làm bóng để đá.

Cô ta sẽ đợi đến ngày cô ấy tự vả. “Hôm nay cậu định chuyển cái gì đi?”

“Quần áo ở nhà, mình muốn mặc lúc nằm trên số pha xem phim, cậu không biết đâu, trong nhà anh ta thật sự chẳng có cái gì cả, cũng có phải là nghèo đâu mà trong nhà chỉ có bốn bức tường, mình thật sự phục anh ta luôn đấy.”

Vì Tiêu Túc chưa về nhà nên Giang Tiểu Bạch bèn dẫn Phương Đường Đường tới đi dạo quanh nhà Tiêu Túc một vòng.

Sau đó Phương Đường Đường phát hiện nhà Tiêu Túc thật sự không có cái gì đúng như Giang Tiểu Bạch nói, bởi vì toàn bộ những thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy đều là đồ đạc mà cô ta đã từng thấy trong nhà Giang Tiểu Bạch.

Nhà Tiểu Bạch thì như bị trộm cuỗm sạch, còn nhà của người đàn ông này thì lại rất đầy đủ và trông rất có sức sống.

Cô ta dạo quanh xem một vòng, sau đó nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi.

Giang Tiểu Bạch thấy cũng không còn sớm nữa bèn đi nấu cơm, vì gần đây chẳng có nhiệm vụ gì mấy nên cô ấy cũng không mở máy tính mà lại mở ti vi xem phim.

Lúc Tiêu Túc tan làm và đi xuống dưới lầu của công ty, một cô gái chợt chạy tới trước mặt cậu ta, gương mặt đỏ ửng, vẻ mặt thẹn thùng.

“Trợ, trợ lý Tiêu, anh tan làm rồi à?”

Tiêu Túc nhìn đối phương, cô ta là một nhân viên trong công ty, liền gật đầu và ừ một tiếng: “Có việc gì không?”

Vẻ mặt cô ta thẹn thùng, rũ mắt xuống và khẽ nói: “Là, là thế này…. Tôi biết có một quán ăn mới mở ở gần đây, cũng khá ngon nữa, cho nên tôi muốn hỏi anh có muốn đi ăn thử không…

Ban đầu, Tiêu Túc còn chưa hiểu gì, sau khi cậu ta kịp phản ứng lại thì cũng hiểu rõ cô gái trước mặt mình đang làm gì.

Cô ta đang mời mình.

Cô gái đó sợ Tiêu Túc không đồng ý, lại nói tiếp: “Hoặc nếu anh không thích ăn đồ Tây thì chúng ta cũng có thể đi ăn…”

“Xin lỗi.” Tiêu Túc khẽ từ chối cô ta: “Đã có người nấu cơm cho tôi ở nhà rồi.”

“Hả?” Cô gái đó kinh ngạc: “Trợ lý ‘Tiêu kết hôn rồi à?”

Kết hôn?

Sao cô ta lại nghĩ tới việc kết hôn vậy? Tiêu Túc đang định phủ nhận thì cô gái đó đã ủ rũ cúi đầu xuống và nói: “Vậy được rồi, tôi không quấy rầy trợ lý Tiêu nữa, tạm biệt.”

Sau đó cô ta quay người rời đi rất nhanh, chỉ còn Tiêu Túc đứng đó suy nghĩ một hồi lâu.

Chẳng lẽ chỉ có kết hôn mới có thể nấu cơm ở nhà à?

Lúc Tiêu Túc về nhà, vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thức ăn quen thuộc, mà khung cảnh trước mắt vừa lạ lãm lại vừa quen thuộc.

Đây vẫn là nhà của cậu ta, nhưng hình như lại không phải.

Trước đây lúc cậu ta về nhà, trong nhà luôn rất tĩnh mịch, bốn phía trống rỗng, chỉ có một mình cậu ta, mặc dù cậu ta có mua tỉ vi nhưng từ trước tới nay chẳng bao giờ bật.

Nhưng từ sau khi Giang Tiểu Bạch tới đây, căn nhà đột nhiên trở nên rực rỡ hơn, mỗi ngày cậu ta về nhà đã thấy ti vi được bật lên và đang chiếu một bộ phim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK