Chương 186: Quả thật cô rất thích anh Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Dạ Mạc Thâm, hít hít cái mũi nhỏ: “Không phải là tự tôi muốn tới, mà tôi bị người ta lừa gạt tới đây.
Anh không thấy sao?”
Dạ Mạc Thâm nghe câu trả lời của cô mà cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô đứng đó, giải thích với anh.
Sau khi đã giải thích xong, Thẩm Kiều cũng không thèm nán lại ở đó mà lập tức bước đi, lướt qua Dạ Mạc Thâm. Tiêu Túc chạy nhanh tới hỏi cô: “Mợ hai, cô đi đâu vậy?”
Nhưng Thẩm Kiều không trả lời, mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Dạ Lẫm Hàn đứng tại chỗ nắm chặt hai bàn tay, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn bước lên phía trước.
Sở dĩ anh ta vẫn cố nhẫn nhịn như vậy là bởi vì ánh mắt Thẩm Kiều quá mức quật cường, bướng bỉnh.
Lúc này đây, nếu anh ta xông lên thì tất cả những tâm tư, tính toán trong lòng của cô không phải sẽ đổ sông đổ bể sao?
Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy rất hoang mang.
Trong đó hoang mang nhất chính là Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ.
Hai người bọn họ nhìn thấy Thầm Kiều bị giáng chức. Mấy ngày trước bọn họ còn thỉnh thoảng dùng những thủ đoạn nhỏ nhằm hãm hại cô, tuy rằng đều chưa từng thành công, nhưng mà lần này… bọn họ lại có thể khiến cho Thầm Kiều trở nên cực kỳ thê thảm.
Nhưng không ngờ… thế nào mà cô lại là… vợ của Dạ Mạc Thâm.
Là vợ đó!
Thân phận này của cô, bất kỳ ai cũng không thể ngờ tới được. Ngay lập tức, cả hai người bất chợt nhận ra lần này mình thực sự xong đời rồi.
Còn Tịnh Nhan thì ngơ ngác đứng tại chỗ không khác gì một người bị điểm huyệt, đứng im không nhúc nhích.
Một lát sau, bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức xoay người, chạy theo hướng mà Thẩm Kiều vừa đi khuất.
“Tiêu Túc.”
Lúc này, sau khi Tiêu Túc bị Dạ Mạc Thâm điểm danh, cậu ta mới giật mình phản ứng lại, nhanh chóng bước lên phụ giúp Dạ Mạc Thâm đuổi theo hướng Thẩm Kiều vừa rời đi.
Thầm Kiều bám men theo vách tường, mơ màng bước về phía trước.
Mọi hình ảnh, các đồ vật trước mắt cô đều chồng chéo lên nhau, vài lần Thẩm Kiều còn suýt nữa ngã về phía trước.
“Kiều kiều!”
Tịnh Nhan nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy một bên người Thầm Kiều: “Cậu không sao chứ?”
“Tịnh Nhan?” Thẩm Kiều nghe được của giọng nói của cô ấy, nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi, buổi tối hôm nay… mình vẫn chưa chụp ảnh được cho cậu.”
“Bây giờ cậu còn nói đến chuyện này làm gì chứ?” Tịnh Nhan bắt lấy của cánh tay cô rồi nói: “Cả người cậu đều nóng rực cả lên hết rồi, cái tên Hứa Liêu chết tiệt kia tự nhiên dám hạ thuốc cậu. Dáng vẻ của anh ta vừa xấu vừa ngốc như lợn vậy, thế còn không biết tự nhìn vào gương, soi cho kỹ lại xem rốt cuộc bản thân mình có xứng hay không?
Để mình đưa cậu đi bệnh viện, cậu cố gắng chịu đựng chút nha!”
“Ừm…” Thẩm Kiều gật đầu, cơ thể cô dựa sát vào người Tịnh Nhan.
Bởi vì Tịnh Nhan vừa mới từ trong nước đi lên, những giọt nước bám trên người cô ấy vẫn chưa khô hết khiến cho làn da toàn thân trở nên lạnh băng, mát mẻ. Thẩm Kiều cảm thấy dựa vào rất thoải mái.
Thẩm Kiều cảm giác dễ chịu hơn một chút: “Cảm ơn cậu.”
Tịnh Nhan cảm thấy được toàn thân cô đều nóng rực như lửa đốt, cô ấy cảm thấy có chút không thoải mái nhưng lại càng thương Thẩm Kiều hơn: “Không cần cậu phải cảm ơn đâu, chúng ta đi nhanh lên một chút.”
“Chờ chút đã.”
Ngay sau khi đi được vài bước, Tiêu Túc đã giúp Dạ Mạc Thâm đuổi theo đến nơi.
“Mợ hai, để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Thẩm Kiểu đang được Tịnh Nhan dìu đi về phía trước, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại. Ánh mắt cô liếc nhẹ qua bọn họ, sau khi chú ý thấy biểu cảm trên gương mặt Dạ Mạc Thâm vẫn giữ nguyên như cũ, không hề thay đổi thì quyết định làm lơ, không thèm trả lời.
“Đứng lại.” Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm cũng khẽ hé môi mỏng, cất tiếng quát.
Tuy Thầm Kiều vẫn không hề dừng lại nhưng Tịnh Nhan lại không tự chủ được dừng bước chân.
Cũng không thể trách cô ấy được. Ngay từ đầu, cô ấy vốn đã phải chịu khuất phục dưới khí chất của Dạ Mạc Thâm.
“Kiều Kiều, hay là… để cho cậu Mạc Thâm đưa cậu đi bệnh viện đi!”
“Không cần.” Thẩm Kiều lắc đầu cự tuyệt đề nghị của cô ấy: “Chúng ta tự đi.”
“Mợ hai, bộ đồ mà cô ấy đang mặc bây giờ chỉ e là không hợp đề đưa cô tới bệnh viện đâu!”
Nghe thấy vậy, lúc bấy giờ Thẩm Kiều mới chú ý tới trang phục mà Tịnh Nhan đang mặc trên người lúc này chính là bikini. Cô ấy mặc đồ như vậy mà đưa cô đi bệnh viện, đúng thật là…
Mặt Tịnh Nhan cũng biến sắc: “Thôi xong, bởi vì vừa rồi trong đầu mình chỉ nghĩ tới phải nhanh chóng đưa cậu đi bệnh viện mà quên mất phải thay quần áo rồi. Cậu đứng ở đây chờ mình một phút thôi, mình sẽ lập tức quay lại.”
Nói xong, Tịnh Nhan buông Thẩm Kiều ra, xoay người chạy quay đi.
Cô ấy vừa đi, cơ thể Thầm Kiều không còn chút sức lực nào, cả người tựa vào trên tường từ từ trượt xuống.
Dạ Mạc Thâm tự mình đẩy xe lăn tới gần, nắm lấy cổ tay cô: “Đi bệnh viện.”
Bàn tay Dạ Mạc Thâm lạnh lẽếo, chỉ vừa chạm vào cổ tay nóng bỏng của cô thì đã bị gạt ra. Thẩm Kiều trừng mắt oán hận, nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm trước mắt.
“Không cần anh phải lo cho tôi.”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô không chớp mắt.
“Cô hai, cô muốn làm cái gì?”
Thẩm Kiều trượt dọc theo bức tường từ từ đi xuống, cô đã không còn chút sức lực nào để gượng đứng lên nữa rồi. Trước mắt cô, mọi thứ đều trở nên rối loạn, chao đảo.
“Tôi đã nói là không cần anh lo rồi, dù sao… anh cũng đâu có tin tưởng lời nói của tôi.”
Hãy để cho cô tự sinh tự diệt ở trong này luôn đi!
Hai hàng lông mày của Dạ Mạc Thâm cau chặt lại, lồng ngực anh cũng bởi vì dáng vẻ này của cô mà như bị nhóm lên một mồi lửa. Không biết cô có biết dáng vẻ lúc này của mình quyến rũ bao nhiêu hay không?
Ánh mắt mê ly, cả cơ thể ửng hồng, hơn thế nữa còn có bộ váy đỏ rực đã bị người ta xé rách. Tất cả gộp vào khiến cho mỗi một người nhìn thấy cô chỉ muốn trực tiếp hóa thân thành sói, nhào tới tấn công.
“Đứng lên.” Dạ Mạc Thâm lạnh giọng ra lệnh: “Tôi đưa cô tới bệnh viện khám.”
Thẩm Kiều không thèm để ý tới anh, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn cứ khăng khăng túm cổ tay cô. Thẩm Kiều càng bất động, bàn tay Dạ Mạc Thâm càng dùng sức. Thân hình mảnh khảnh, nhỏ bé của Thẩm Kiều cứ như vậy bị anh túm lên, sau đó không hề báo động trước mà ngã thẳng vào trong lòng anh.
“Anh buông, buông ra. Tôi không cần anh đưa tôi di, tôi phải ở chỗ này chờ Tịnh Nhan quay lại.”
“Tiêu Túc, đi lấy xe di.” Dạ Mạc Thâm ném cho Tiêu túc một câu.
Sau khi Tiêu Túc tiếp nhận mệnh lệnh thì lập tức gật đầu đi chấp hành.
Dạ Mạc Thâm một tay ôm chặt eo Thẩm Kiều, một tay chuyển động bánh xe: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời cho tôi. Nếu không, bây giờ tôi sẽ ném cô về lại đại sảnh, hay là cô muốn để cho người khác nhìn xem dáng vẻ bây giờ của cô lằng lơ bao nhiêu, hả?”
Con ngươi Thẩm Kiều co rút thật mạnh: “Anh!”
Ngay giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm đè gáy của cô lại, để đầu của cô chôn chặt trong lồng ngực của mình: “Câm miệng.”
Tốc độ bàn tay kia của anh còn nhanh hơn, điều khiển xe lăn đi rất nhanh về phía trước. Cho đến khi Tịnh Nhan vừa cầm quần áo vừa chạy tới thì đã không còn ai ở đó.
Cô ấy đứng mơ màng ở đó một lúc lâu, rồi mới đưa tay lên gãi đầu.
“Chắc là… là cậu Mạc Thâm đã đưa đi rồi.”
“Nhưng nếu như… hai người đã là vợ chồng… vậy thì mình cũng không cần quá lo lắng cho Kiều Kiều nữa.”
Thẩm Kiều bị Dạ Mạc Thâm cưỡng ép đưa đi. Cô đã sớm không còn chút sức lực nào nữa, thân thề nóng như lửa lại bị Dạ Mạc Thâm cố định chặt chẽ, căn bản là không thể động đậy được. Hơn thế nữa, hơi thở nam tính mát lạnh của anh cứ phả lên người cô, tựa như một thành lũy bao vây cô lại. Loại hơi thở này làm cho cô lưu luyến, ham mê, nhịn không được muốn vươn tay ôm lấy anh.
Thẩm Kiều biết, thật ra cô… có cảm giác với người đàn ông đang ôm mình.
Sớm chiều ở chung.
Tuy rằng miệng lưỡi của anh sắc bén, hiểm độc, mỗi câu nói đều dường như độc muốn thấu tâm can, nhưng mà… những việc từ trước tới nay anh đã làm cho cô đều là sự thật.
Cho tới bây giờ, chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy.
Cô cũng không thể chối cãi nên đã dâng lên chút bị cảm động, sau đó, tại một lúc nào đấy không cần thận đã rung động.
Tình cảm thật sự là một điều gì đó rất bá đạo, không đòi hỏi bất kỳ lý do gì, cứ như vậy, không biết bằng cách nào mà âm thầm nảy nở.
Ở sâu trong nội tâm cô, đầu tiên nó sinh trưởng nảy mầm, sau đó chậm rãi lớn lên…
Cho tới bây giờ đã ăn sâu bén rễ, không thể nhồ ra được.
“Hu…” Sau khi cửa xe đóng lại, đột nhiên Dạ Mạc Thâm nghe được âm thanh khóc nức nở.
Ngực anh tê rần. Anh cúi đầu nhìn Thẩm Kiều trong lồng ngực, buông cánh tay đang kìm chặt cô ra thì phát hiện cả khuôn mặt Thẩm Kiều đã giàn giụa nước mắt.
Những giọt nước mắt đó khiến cho tâm trạng anh trở nên buồn bực, cáu kỉnh.
“Khóc cái gì chứ?” Anh vươn tay, lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cô một cách thô bạo.
Bởi vì động tác quá mạnh mẽ, nên nhanh chóng khiến cho làn da mỏng manh ở khóe mắt Thẩm Kiểu ửng đỏ.