Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1125

Nói còn chưa nói xong thì ngay sau đó cổ tay của cô ấy liền bị Hàn Thanh nặng nề dùng lực mà chụp lấy. Cả người Tiểu Nhan không thể khống chế mà ngã vào trong lồng ngực của anh ta.

Vốn dĩ khoảng cách không tính là xa rất nhanh bị kéo lại gần. Hai người có thể nghe được hô hấp của đối phương, hơi thở quấn lấy nhau.

Tiểu Nhan ngơ ngác mà nhìn Hàn Thanh gần trong gang tấc.

Khuôn mặt của anh ta thật sự vô cùng tuấn tú, nhưng không phải là cái kiểu tùy tiện dễ thấy mà là kiểu hướng nội thâm thúy và trầm ổn, Cho dù giờ phút này hơi thở của anh ta nặng nề hơn so với bình thường nhưng lại bị anh ta kiềm chế như cũ.

Nếu như không phải mùi rượu nồng nặc quần quanh trên người anh ta, còn có va chạm mạnh mẽ vừa rồi thì Tiểu Nhan cũng không dám kết luận anh ta là uống nhiều.

Bởi vì, ánh mặt của anh ta thực sự sáng rực cóthể dọa người.

“Làm gì…” Tiểu Nhan yếu ớt mà hỏi một câu, nhưng cũng rất nhanh giọng nói im bặt.

Bởi vì Hàn Thanh đột nhiên hướng về phía trước áp sát gần cô ấy một chút. Hơi thở nóng hầm hập phả lên trên mặt của Tiểu Nhan. Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi.

Hơi thở riêng biệt thuộc về nam giới vây quanh cô ấy. Tiểu Nhan cứng đờ tại chỗ. Hai con mắt khẩn trương đến mức trừng lớn. Ngay cả nháy mắt cũng không dám mà hô hấp cũng chầm chầm ngừng lại.

Bởi vì giờ phút này Hàn Thanh cách cô ấy rất gần rất gần, gần đến mức chỉ cần cô ấy tiến lên phía trước một chút thì có thể hôn anh ta.

Mà Hàn Thanh vẫn còn đang từ từ tiến đến trước, hơi thở càng ngày càng gần. Tiểu Nhan căng thẳng đến mức động cũng không dám, lông mi nhẹ nhàng mà chớp. Tay của cô ấy không ý thức mà khẩy lòng bàn tay của mình.

Đây là lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên Hàn Thanh chủ động dựa gần cô ấy như vậy. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta ở trước mắt cô ấy càng ngày càng lớn, gần đến mức ngay cả tiêu cự trong ánh mắt cũng sắp nhìn không rõ anh ta.

Lúc ở trên tiệc rượu, anh ta thay mình uống chén rượu kia. Cô ấy lúc đó muốn nhắc nhở anh ta, anh ta có biết như vậy xem là hôn môi gián tiếp không?

Nhưng nghĩ lại một chút thì Hàn Thanh vì sao lại có thể không hiểu? Ly rượu kia dù sao cũng là cô ấyđã uống rồi. Anh ta nếu như ghét bỏ lời của cô ấy thì sẽ không uống nữa. Anh ta hoàn toàn có thể rót lại cho mình một ly khác.

Mắt thấy đôi môi mỏng của anh ta đã sắp chạm lên cô ấy.

Tiểu Nhan chậm rãi mà nhắm mắt, tay không ý thức mà đi nắm lấy áo của anh ta.

Có lẽ. Anh ta đối với mình cũng là rung động.

Chỉ có điều anh ta trước kia kiềm chế quá tốt cho nên không ai phát hiện.

Bây giờ…bị cô ấy nhận ra.

Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào. Trái tim cũng run rẩy kịch liệt.

Nhưng mà đợi hồi lâu nhưng nụ hôn trong ảo tượng vẫn không có hạ xuống. Tiểu Nhan lông mi nhẹ nhàng mà run run, lúc này không biết mình có nên mở mắt hay không.

Có lẽ anh ta đang trong công tác chuẩn bị? Hay nói anh ta vẫn chưa chuẩn bị tốt?

Vậy lại đợi một lát nữa.

Tiểu Nhan lại đợi một lúc nhưng vẫn như cũ không có đợi được nụ hôn trong ảo tượng. Cô ấy trong lòng hoài nghi, từ từ mà mở mắt ra.

Ai biết vừa mở mắt liền nhìn vào đôi mắt lạnh như băng. Ngay sau đó Tiểu Nhan vẫn chưa phản ứng lại đã bị đẩy ra.

Lúc đầu cô ấy là ngã ở trong ngực của Hàn Thanh sau đó bị đẩy ra. Sau lưng một lần nữa đụng trên ghế.Cả người cô ấy bối rối cũng không phản ứng lại.

Cô ấy ngơ ngác mà ngồi một lúc lâu, vừa nghĩ đến chuyện gì mới xảy ra.

Lúc Hàn Thanh vừa đẩy cô ấy, trên mặt mang theo vẻ mặt khó chịu, dường như rất chán nản và không kiên nhẫn. Vẻ mặt như vậy là lần đầu tiên Tiểu Nhan nhìn thấy.

Cho nên anh ta vì sao lại có biểu cảm như vậy?

Là anh ta đột nhiên dựa vào mình đúng vậy không?

Vậy vì sao… anh ta lại đột nhiên lộ ra biểu cảm như vậy? Là vì… không chấp nhận được nụ hôn của cô ấy sao?

Hay là nói vì lúc anh ta muốn tới gần cô ấy thì cảm thấy ghê tởm, cho nên mới sinh ra vẻ khó chịu này?

Càng nghĩ trái tim của Tiểu Nhan càng trầm xuống. Cô ấy ngồi tại chỗ, cả người cảm thấy như rơi xuống kẽ nứt của tảng băng.

Sau khi Hàn Thanh đẩy Tiểu Nhan ra, ổn định lại suy nghĩ một lúc mới thấp giọng mở lời.

“Xin lỗi, hôm nay tôi uống hơi nhiều.”

Cho nên anh ta mới kiềm chế không được mình đem cô gái nhỏ kéo vào trong ngực mình, sau đó càng tiếp cận gần hơn.

Mãi đến sau đó Hàn Thanh nhìn thấy lông mi cô gái nhỏ rung rung mới hồi phục lí trí của mình. Sau đó dùng sức rất lớn đem cô gái nhỏ đẩy ra.May mắn ý chí của anh ta đủ mạnh, bằng không dựa vào hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ kia thì đã có thể đem anh ta bức điên rồi. Cô ấy vậy mà lại chủ động nhắm mắt lại, hình dáng đôi môi đỏ rung động lòng người.

Âm thanh anh ta nói xin lỗi từ bên cạnh truyền đến. Sau khi Tiểu Nhan nghe thấy nhưng trong lòng cười khổ, nhắm mắt rồi hít sau một cũng không trả lời anh ta.

Cô ấy nhìn ngoài cửa sổ màu sắc rực rỡ của đèn nê ông không ngừng thụt lùi. Ánh sáng rực rỡ của những chiếc đèn này như ngôi sao, chiếu sáng màn đêm yên tĩnh lại tối đen này. Nhưng nó không thể nào soi rõ nội tâm của Hàn Thanh.

Cô ấy cho rằng anh ta có thể là đối với mình có chút thiện cảm cho nên mới có thể chạy đến cục cảnh sát, vừa dẫn cô ấy đi bệnh viện, cho phép cô ấy đến công ty đưa đồ ăn còn vào trong văn phòng anh ta. Cuối cùng thậm chí còn dẫn cô ấy đến tiệc rượu. Tất cả chuyện này xảy ra đều tạo cho cô ấy ảo giác.

Không, không chỉ cô ấy, ngay cả người bên cạnh anh ta cũng cảm thấy như vậy. Mọi người đều cho rằng Hàn Thanh đối với cô ấy là đặc biệt, liền thuyết phục cô ấy rằng Hàn Thanh đối với cô ấy rất đặc biệt.

Ngay cả Tiểu Nhan cũng bị ảo tưởng như vậy đánh lừa, cảm thấy bản thân đối với Hàn Thanh chính xác mà nói chính là đặc biệt.

Mãi đến vừa rồi, anh ta sắc mặt khó chịu mà đẩy mình ra. Tiểu Nhan mới đột nhiên nhận ra.Tất cả mọi việc đều là giấc mơ.

Số lần anh ta cự tuyệt cô ấy đã nhiều đến mức cũng đủ để cô ấy tỉnh táo.

Chỉ có loại đứa ngốc như cô ấy mới có thể để anh ta chỉ chỉ ngón tay giống như chó Nhật mà chạy đến. Tiểu Nhan chậm rãi mà dựa về phía sau rồi nằm måt lai.

Thực buồn cười, Chu Tiểu Nhan Không có người nào so với cô ấy nực cười hơn. Cô ấy làm sao lại….trở nên ngốc như vậy?

Người ta cự tuyệt cô ấy nghe không hiểu, người ta dơ một ngón tay cô ấy liền vẫy vẫy đuôi mà đi qua, sau đó còn xem như tất cả chuyện này đều là thật.

Không khí và nhiệt độ trong xe trong nháy mắt giảm xuống cực băng. Hai người không nói chuyện nữa. Hàn Thanh giờ phút này đang ảo não, không biết hành động của mình có dọa đến cô gái nhỏ hay không. Anh ta cũng không biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào.

Nhưng anh ta hôm nay thật sự là uống hơi nhiều, trong đầu vẫn là tạm thời không nên nói chuyện này.

Chờ ngày mai…

Sau khi cô ấy đến công ty rồi sẽ nói chuyện này.

Chú Nam lái xe thẳng đến dưới lầu nhà của Tiểu Nhan, lúc xuống xe Tiểu Nhan tự mình mở cửa xe: “Cảm ơn, tôi đi trước, Sau đó liền nhấc chân rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Hàn Thanh mơ hồ cảm thấy được có chút không bình thường, nhưng cũng chỉ cho là mình dọa đến cô ấy, hoặc là cô ấy căng thẳng cũng không có suy nghĩ khác.

Chú Nam nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Nhan không đúng, việc vừa rồi trong xe ông cũng biết: Ông lấy tư cách là một người từng trải, hơn nữa đi theo bên cạnh Hàn Thanh thời gian lâu như vậy. Chú Nam rất hiểu hành động này chắc chản không phải là hành động lỗ mãng của Hàn Thanh.

Nhưng đối với Hàn Thanh mà nói bản thân anh ta có thể sẽ cảm thấy hành động của mình quá lỗ mãng, cho nên mới đột nhiên đẩy Tiểu Nhan. Cũng không.

biết cô Chu bây giờ nghĩ như thế nào.

Suy nghĩ một chút, chú Nam vẫn là nhỏ giọng mà nhắc nhở.

Cậu chủ, cô Chu cô ấy…”

“Tôi biết chú muốn nói gì, ngày mai tôi sẽ giải thích với cô ấy, hôm nay về trước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK