Chương 917: Tác oai tác quái Nói xong, Hàn Mộc Tử đặt chiếc đĩa xuống trước mặt ông Uất Trì Kim rồi quay lưng bước đi. Ông Uất Trì Kim nhìn đĩa thịt bò nóng hổi trước mặt, rồi lại nhìn bóng lưng của Hàn Mộc Tử, hậm hực: “Đừng có tưởng là đặt đây thì tôi sẽ ăn nhé.” Vu Ba ngồi kế bên uống nửa bát canh, con sâu ham ăn trong bụng đã bị đánh thức, nghe ông Uất Trì Kim nói câu này xong, bèn hỏi: “Thưa ông, nếu ông chê thịt bò dai quá thì để cho tôi đi, răng tôi khá là chắc.” Nghe thấy vậy, ông Uất Trì Kim tức tối: “Anh nói sao? Ý anh là răng tôi yếu à?” Vu Ba gãi mũi, cười xòa: “Thì nghe ông nói là thịt dai quá còn gì, cho nên…” Có lẽ là bị khích bác nên ông Uất Trì Kim cầm đũa gắp ngay một miếng nhúng qua nước chấm rồi bỏ vào miệng, hương vị ngon tuyệt vời, vị của nước chấm cũng rất đặc biệt, khác hẳn với bình thường ông vẫn ăn. Ông Uất Trì Kim không nhịn được hỏi: “Đây là nước chấm gì thế?” Tống An trả lời: “Thôi đừng hỏi, ông không mua được đâu.” Vu Ba: “Sao lại thế?” Tiểu Nhan cười bẽn lẽn: “Nước chấm này cháu vừa mới pha, ông thích nước chấm này ạ? Vậy lát nữa cháu làm một ít để ông mang về nhé?” Nghe vậy, ông Uất Trì Kim tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại pha được món nước chấm như thế. Hàn Mộc Tử cũng tát nước theo mưa: “Tiểu Nhan nấu ăn giỏi lắm, nước chấm cũng là cô ấy vừa đến rồi mới pha đấy ạ.” Thế nhưng ông Uất Trì Kim lại lầm bầm bảo: “Tôi chỉ hỏi là nước chấm gì thôi, có khen nó ngon không?” Mọi người: “…” Bỗng dưng không biết phải nói gì. Nhìn điệu bộ ông Uất Trì Kim gắp miếng thịt bò nhúng nước chấm bỏ vào miệng nhai, Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử nhìn nhau, nhìn thấy sự bất lực thoáng hiện lên trong mắt nhau. Tống An cười khẩy, chẳng hề nể mặt ông ta. “Không khen ngon tức là muốn bảo nó không ngon chứ gì.” Dứt lời, Tống An đứng dậy, giơ tay với lấy bát nước chấm đổ vào bát mình: “Không ngon thì đừng ăn, đỡ lãng phí.” Nghĩ ngợi một lúc, cô ấy lại nhìn đĩa thịt bò nóng hôi hổi trước mặt ông Uất Trì Kim, nhếch môi hỏi: “Đĩa thịt bò này cũng rất không ngon đúng không? Hay là đưa nốt đây, tôi sợ ông lãng phí thức ăn.” Nói rồi Tống An lại vươn người nhanh tay cầm đĩa thịt bò mà ông Uất Trì Kim chỉ ăn có hai miếng đặt trước mặt mình. Ông Uất Trì Kim: “…” Cái con bé này… đúng là tác oai tác quái quá đi mất! Ức ức ức ức… hiếp người ta quá mà! Ông Uất Trì Kim tức nhăn mặt, nhưng không dám nặng lời với cô con gái út dù chỉ một câu, hơn nữa quả thực ông ta cũng chẳng còn gì để nói. Vu Ba nhìn cảnh ấy, không nhịn được cười, đứng trước cô chủ An thì ông cụ luôn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Đáng lẽ ra nên nói mấy câu lọt tai để xoa dịu mối quan hệ nhưng trong khi Hàn Mộc Tử biểu hiện rất tốt vai trò của một cô cháu dâu khiến ông ta không khỏi tự hào thì giữa đường lại mọc đâu ra một cô chủ An chọc gậy bánh xe. Làm ông cụ tức không nói nên lời. Nghĩ đến đây, Vu Ba bèn ghé sát lại ông Uất Trì Kim thủ thỉ. “Ông ơi, ông nói ít lại thôi, cô An ghê gớm lắm không dây vào được đâu.” Tuy ông ta hạ thấp giọng xuống nói rất nhỏ, nhưng cùng trong một phòng, dù Tống An ngồi phía đối diện thì cũng lờ mờ nghe thấy những lời Vu Ba nói, bà ấy nheo mắt lại: “Chú Vu, chú bảo ai ghê gớm đấy?” Vu Ba lúng túng gượng cười, không đáp lời. Và thế là câu chuyện được cho qua, ông Uất Trì Kim còn tưởng Vu Ba sẽ giải thích nhưng không ngờ ông ta lại im thít, hơn nữa Tống An cũng không gặng hỏi thêm. Đó là lí do mà Vu Ba bảo “nói ít thôi”? Lúc Hàn Mộc Tử đang chuẩn bị lại cho ông cụ Uất Trì một đĩa thịt bò nóng hổi khác thì Tống An giữ tay cô lại, nói giọng dửng dưng: “Nồi ở ngay đấy, nguyên liệu cũng chuẩn bị tươm tất cả, ai đó muốn ăn thì tự làm. Dù sao thì chỗ chúng ta cũng không có người giúp việc, không hầu hạ nổi người ta đâu. Nếu ai đó không muốn tự làm thì chi bằng thu dọn đồ đạc về nhà cao cửa rộng của mình mà ở, cả đám người làm đang đợi để phục vụ đấy.” “…” Tống An vừa buông ra những lời này, Hàn Mộc Tử có muốn làm giúp ông cụ nữa cũng không ổn. Ông Uất Trì Kim liếc nhìn Tống An, lòng chợt dâng lên niềm hối hận. Sao vừa rồi mình lại dại miệng thế cơ chứ? Lẳng lặng mà ăn thì có phải là xong chuyện rồi không? Giờ chẳng những không được ăn mà còn phải tự làm. Nhưng lúc này, ông Uất Trì Kim không thể trở về căn nhà rộng lớn lạnh lẽo kia được, ông ta thầm cười khẩy, muốn ông ta tự làm cũng nào phải không được. Đâu phải ông không biết làm. Thế là ông ta bèn đứng dậy, tự mình làm. Khi ông Uất Trì Kim bắt đầu lọ mọ, cả Hàn Mộc Tử lẫn Tiểu Nhan đều lo lắng dừng việc ăn lại và nhìn ông ta. Dù sao thì ông cụ tuổi cũng đã cao, nồi lẩu cay sôi sùng sục không phải chuyện đùa, cả hai đều lo ông ta bị bỏng hay sẽ có tai nạn gì đó xảy ra. Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử nhìn nhau rồi Tiểu Nhan đặt đũa xuống. “Thôi… ông ơi, hay là để cháu làm cho.” “Ngồi xuống!” Thế nhưng Tống An lại nhìn cô ấy và bảo: “Tiểu Nhan là bạn của Mộc Tử nhỉ? Cháu có phải người giúp việc cho nhà Uất Trì đâu, chẳng có lí do gì phải phục vụ ông ấy cả.” Tiểu Nhan cắn môi không dám lên tiếng nữa, bởi xét cho cùng thì Tống An mang một phong thái rất mạnh mẽ, và còn là bậc bề trên của Mộc Tử. Hàn Mộc Tử ngẫm nghĩ, rồi dịu giọng nói: “Tuy chúng cháu không phải người làm của nhà Uất Trì nhưng dù gì chúng cháu cũng là bậc con cháu, phục vụ cho bề trên là lẽ đương nhiên ạ. Dì út, ông ngoại, chú Vu, mọi người cứ ăn đồ chín thôi, để cháu và Tiểu Nhau nhúng cho.” Nay Dạ Mạc Thâm đang trong bệnh viện, nếu như ông Uất Trì Kim có bề gì thì thật sự mệt mỏi. Tống An nheo mắt quan sát Hàn Mộc Tử, thấy ánh mắt cô đầy vẻ kiên định, nghĩ bụng mình chẳng nên phản bác cô làm gì, nên để mặc cho cô làm. Nghĩ đến đây, Tống An im lặng, nhưng Vu Ba lại sốt sắng: “Không cần không cần, tôi tự làm được mà.” Ông Uất Trì Kim cũng bảo: “Không cần hai đứa phục vụ, tự ông làm được.” Vu Ba cũng chạc tuổi ông cụ, ông ta còn làm được thì cớ gì mình không làm được? Tống An cười khẩy: “Nghe thấy chưa hả Mộc Tử? Người ta có nhận tấm lòng của cháu đâu, nên cháu không cần phải nhọc công làm gì, mau ăn đi, ăn xong thì đi nghỉ, lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện.” Nghe đến từ bệnh viện, ông Uất Trì Kim đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ông ta ngẩng đầu lên: “Đến bệnh viện làm gì?” Hỏi vậy xong, ông ta mới sực nhớ ra mình đến để đợi Dạ Mạc Thâm. Vì bữa ăn này mà ông ta quên khuấy mất mục đích ban đầu, lại cứ nghĩ là mình đến để cùng ăn Tất niên với họ, quên luôn cả việc Dạ Mạc Thâm không có mặt. Ông Uất Trì Kim bỗng cảm thấy khó chịu cả người. “Thằng Thâm đâu?” Nhắc đến Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử không trả lời, Tiểu Nhan đưa mắt nhìn quanh, cũng không dám ho he. Ông Uất Trì Kim đặt đũa xuống, chẳng còn bụng dạ nào ăn uống: “Đang hỏi mấy đứa đấy?” “Ông già không thấy phiền à? Ông muốn ở đây đợi thì cứ đợi đi, nhưng bọn tôi có quyền chọn lựa không trả lời câu hỏi của ông.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK